“
Khi có ai đó đi từ bên ngoài vào nhà, gió còn đọng trên quần áo và mặt họ còn lạnh giá, mình có thể vùi đầu vào chăn để khỏi nghĩ "Bao giờ chúng mình mới được hưởng đặc ân ngửi mùi không khí tươi lành?" Và bởi vì mình không được vùi đầu vào chăn mà ngược lại - mình phải ngẩng đầu thật cao và thật can đảm, cho nên ý nghĩ đó vẫn đến - không phải chỉ một lần mà rất nhiều lần. Hãy tin mình, nếu cậu phải ở trong nhà suốt một năm rưỡi thì đến một ngày nào đó sẽ chán ứ đến tận cổ. Mặc mọi phân tích, mọi biết ơn, cậu vẫn không thể nào nghiền nát các cảm giác của mình. Đạp xe, đi nhảy, huýt sáo, nhìn ra thế giới, cảm thấy trẻ trung, biết rằng mình được tự do - đó là những thứ mình khao khát mà không được tỏ ra khao khát, bởi vì đôi khi mình nghĩ nếu cả tám người bọn mình bắt đầu tự xót thương mình như thế hoặc đi lang thang với vẻ mặt thờ ơ thì điều đó sẽ dẫn bọn mình tới đâu? Đôi khi mình tự hỏi: "Có người nào, dù là Do Thái hay không Do Thái, hiểu được rằng mình chỉ là một đứa con gái nhỏ đang cần lắm những giây phút vui nhộn không?" Mình không biết, mình cũng không nói được chuyện đó với ai bởi vì mình biết mình sẽ khóc. Khóc có thể làm người ta nhẹ lòng.
”
”