Quan Quotes

We've searched our database for all the quotes and captions related to Quan. Here they are! All 100 of them:

How beautiful would it be if we could just see souls instead of bodies? To see love and compassion instead of curves.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
You know what truly aches? Having so much inside you and not having the slightest clue of how to pour it out.
Karen Quan (Write like no one is reading)
My heart is burning a hole in my chest and every time you speak to me, it keeps sinking, and I'm left with nothing but ashes. I wish she were talking to me, because the more she speaks to me, the more my heart flutters like a rising phoenix. -Karen Quan and Jarod Kintz
Karen Quan (liQUID PROse QUOtes)
You know, I met a wise man centuries ago in China who said to me, ‘He who lets fear rule him, has fear for a master. (Acheron) Confucius? (Talon) No, Minh-Quan. He was a fisherman who used to sell what I’m told was the best zong zi ever made. (Acheron)
Sherrilyn Kenyon (Night Embrace (Dark-Hunter, #2))
cái cô đơn có thể có trong quan hệ với người khác -nhất là với những người mà mình coi là quan trọng nhất trong cuộc đời mình- còn thấm thía hơn nhiều trạng thái một mình
Phan Việt (Một mình ở châu Âu (Bất Hạnh Là Một Tài Sản, #1))
Ni muer ni viu ni no guaris, Ni mal no·m sent e si l’ai gran, Quar de s’amor no suy devis, Ni no sai si ja n’aurai ni quan, Qu’en lieys es tota le mercés Que·m pot sorzer o decazer.” “Not dying nor living nor healing, there is no pain in my sickness, for I am not kept from her love. I don’t know if I will ever have it, for all the mercy that makes me flourish or decay is in her power.
Deborah Harkness (A Discovery of Witches (All Souls, #1))
I have always wanted to give you the world, so I started giving you pieces of the oceans that kept us apart.
Karen Quan (Write like no one is reading)
Some of us walk around with a necklace of hope, an armour of sanity, but at the end of the day, they always come off. We reveal our naked, vulnerable, real selves.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
I'll use the blood from my spilling heart to write the words that were never able to slip out of my mouth, so you can see how much you've broken me into a perpetual state of melancholy.
Karen Quan (Write like no one is reading)
Quan gave him an impatient look. "Did you touch her clit at all?" "What's that?" "Oh hell," Michael said. Quan smacked his palm to his forehead. "Her clitoris. It's where you stimulate her to make her come." "Where is it?" Quan rubbed both hands over his face as Michael repeated, "Oh hell.
Helen Hoang (The Bride Test (The Kiss Quotient, #2))
Water can be as hard as ice and as soft as fog, which is why my love is so drinkable, because it is fluid and forgiving. It's easy to love until there's nothing left. Eventually, the water runs out, the ice melts, and the fog fades into an abyss. -Jarod Kintz and Karen Quan
Jarod Kintz (liQUID PROse QUOtes)
Có bao giờ em thấy thanh thản hoàn toàn khi ở bên cạnh một ai đó không? Tức là những điều khác thật ra cũng chẳng còn quan trọng nữa. Quán cà phê ồn ào và xấu xí, trời nắng hay mưa, đi bộ hay đi xe, bên hồ nước hay trên rừng, thế nào cũng được. Em có thể im lặng cả ngày dài, và người ấy vẫn nghe được. Nếu có lúc nào em đã cảm thấy như thế, thì đừng bao giờ rời xa người đó, vì bất kỳ lý do gì. Đừng rời xa - có nghĩa là đừng quên lãng, đừng phai nhạt, có mặt khi cần, và chờ đợi nếu phải thế.
Nguyễn Thiên Ngân
Nhiều lần tôi đã hỏi bố, tại sao người ta không nhớ một bàn tay ai đó mà phải là khuôn mặt trước tiên. Bố nói bởi vì trên đó có đôi mắt. Chúng ta không thể nhìn ai đó mà không nhìn vào đôi mắt họ. Một đôi mắt sẽ cho ta biết họ yêu mến điều gì, và quan trọng hơn nữa, họ đã hy sinh cho điều gì.
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
We'll meet again, but you're a lifetime away, and I need you now.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
I had a dream that I saw shooting stars with you. Two things that will come close to never happening: Seeing shooting stars, and being with you.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
Hãy sống theo cách bạn muốn. Vì sau tất cả, chẳng ai quan tâm
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
You've left me with a kaleidoscope of broken smiles and shattered dreams.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
You have had me spinning for days, for I am drunk off the words that flow endlessly from your deep red lips that taste of wine.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
..." said Feng Xin. "..." said Mu Qing. "...?" said Quan Yizhen. "Ho ho," said Pei Ming.
Mò Xiāng Tóng Xiù (Heaven Official's Blessing: Tian Guan Ci Fu (Novel) Vol. 7)
Tôi tin rằng chết không phải là hết mà dương trần và âm cảnh vẫn có tương quan và tôi thấy cảnh người sống và người chết thông cảm với nhau có một cái gì làm cho người ta xúc động và kính cẩn.
Vũ Bằng (Thương Nhớ Mười Hai)
Bạn sẽ muốn ôm lấy ai đó khi đứng trước một dãy núi tuyết, một cái hồ nơi tận cùng thế giới, hay nắm tay người đó khi thấy hai con bò Yak con đùa với nhau. Nhưng đó phải là một người rất thân yêu của mình. Tôi có một kinh nghiệm rất quan trọng: đừng bao giờ chia sẻ những chặng đường với một người mà bạn không hết lòng yêu thương. Bởi vì khi trên đường, ta mới chính là ta nhất, và họ mới chính là họ nhất. Nên nếu đi cùng nhau mà không đủ yêu thương để chịu đựng nhau và cảm nhận cái đáng yêu của nhau, thì thà đi một mình còn hơn. Nếu không cả chuyến đi sẽ là một thảm họa.
Nguyễn Thiên Ngân
Đừng quá lo lắng cho con đường mình đã chọn hay phải chọn, vì thái độ bước đi trên con đường ấy mới thực sự là quan trọng.
Minh Niệm (Hiểu về trái tim : nghệ thuật sống hạnh phúc)
I wear a necklace of hope with pearly beads. When I met you, it broke, and the beads spilled all over the floor, into the gutters.
Karen Quan (Write like no one is reading)
You may return and tell Sun Quan to wash his neck: the executioner is coming.
Luo Guanzhong (Three Kingdoms (4-Volume Boxed Set))
Những tháng ngày một mình ở châu Âu làm cho tôi hiểu rằng tôi có thể hạnh phúc trở lại. Quan trọng nhất, tôi có thể hạnh phú kể cả khi tôi một mình.
Phan Việt (Một mình ở châu Âu (Bất Hạnh Là Một Tài Sản, #1))
- Tao nghĩ một đứa không dám leo xuống cầu thang sẽ không bao giờ dám nhảy qua vòng lửa. Có lẽ bạn cũng từng phạm những sai lầm tương tự nhất là khi bạn còn quá trẻ. Quá trẻ thì không hiểu được rằng ước mơ đôi khi không phải là điều nhất định phải thực hiện cho bằng được hơn nữa có thể là điều người ta không có khả năng thực hiện trong suốt cuộc đời mình. Gặp một chú lùn ước mơ lớn lên sẽ chơi bóng rổ hay một chú bé dị tật ở chân nuôi mộng sau này trở thành ngôi sao bóng đá thì đó không phải là điều mà bạn nên chế nhạo. Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của ước mơ không phải ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn, trong một thế giới mà bạn có thể hóa thân một cách hồn nhiên nhất vào đấng toàn năng. Như vậy, ước mơ không chỉ là chiếc bàn là tinh thần giúp bạn ủi phẳng những nếp nhăn của số phận mà còn là cách để bạn bắt gặp hình ảnh của Thượng Đế trong bản thân mình.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
Tôi buồn, dĩ nhiên. Nhưng đốm lửa hi vọng trong tôi chưa tắt hẳn. Nó vẫn cháy dù là leo lét, bản chất của tình yêu là hi vọng. Nhiều khi trước một sự thật phũ phàng đã rõ mười mươi người ta vẫn tìm cách giải thích theo chiều hướng ít bi quan nhất.
Nguyễn Nhật Ánh (Mắt Biếc)
Look up, always. Look back, never.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
La mort va fugir pel cor i quan ja no vaig tenir la mort a dintre em vaig morir...
Mercè Rodoreda (Death in Spring)
Ái chà Bố bật cười. Thì ra là vậy. Bố thấy đẹp lắm Nó làm nụ cười của con khác với những đứa bạn. Ðáng lý con phải tự hào vì nó. Mỗi đứa trẻ có một điều kỳ lạ riêng. Có người có một đôi mắt rất kỳ lạ. Có người có một cái mũi kỳ lạ. Có người lại là một ngón tay. Con hãy quan sát đi rồi con sẽ thấy. Con sẽ biết rất nhiều điều bí mật về những người xung quanh mình.
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
Thời gian để quên một con người có lẽ cũng lâu như khi nhớ tới. Và cuối cùng, những thứ mà bạn nhìn thấy được, vẫn chỉ là sự tĩnh lặng của mình. Như thể chưa từng yêu. Mọi giới hạn đều quá mơ hồ. Ở bên trái. Cũng có thể bên phải. Thứ mà chúng ta yêu, vẫn chỉ là bản thân tình yêu. Có hay không con người đó đã không còn quan trọng.
Annie Baobei (Đảo Tường Vy)
When my hands can no longer make these hammers and strings play for you, my heart will always sing to you.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
Nếu một người đàn ông chìa tay ra cho tôi. Nếu ngón tay của anh ấy ấm áp. Thì việc anh là ai thực ra đối với tôi đã không còn quan trọng nữa.
Annie Baobei (Hoa bên bờ)
Is the cannon strapped to your thigh coming out next? Or are we saving that for when we're alone?" She lifted her eyebrows as Alek and Quan roared with laughter.
Nancy Haviland (A Love of Vengeance (Wanted Men, #1))
Tất cả mọi thứ, kể cả có vẻ tầm phào, một ngày nào đó cũng có thể trở nên hữu ích. Điều quan trọng là biết được điều mà người khác không biết là bạn biết.
Umberto Eco (The Prague Cemetery)
This yearning for her, this craving, it's sunk so deep into me that it's part of me now. This is how Quan is now. He's crazy about this one girl.
Helen Hoang (The Heart Principle (The Kiss Quotient, #3))
You're gone and you left me. My heart has dissipated. The only thing I can feel is the blood rushing through my veins and the strings that hold my fragile heart together.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
To be anything but kind in the face of male desire was dangerous. Nobody had to teach us this lesson—it was just something we knew from the earliest days on the playground.
Quan Barry (We Ride Upon Sticks)
Remember that darkness simply requires another way of seeing. Be your own light. And just like that, you’ll find yourself everywhere instantly.
Quan Barry (We Ride Upon Sticks)
-  Tìm một nhân sinh quan, tự hỏi: sống để làm gì, đời người ra sao? -  Nhận rằng bổn phận mỗi người là tạo hạnh phúc cho bản thân và cho người chung quanh. -  Muốn làm tròn bổn phận, phải giữ gìn sức khoẻ và tu tâm luyện trí để làm việc. -  Nhưng phải biết cách làm việc cho có hiệu quả. -  Rồi làm việc xong thì phải nghỉ, kiếm được tiền thì phải tiêu, vậy vấn đề hưởng thụ ở đời cũng cần thiết như vấn đề phục vụ xã hội. -  Phải lo tính trước cho tuổi già khỏi bệnh tật, túng thiếu mà thành một gánh nặng cho gia đình, xã hội. -  Sau cùng vấn đề quan trọng nhất đối với thanh niên là vấn đề hôn nhân, vì có khéo lựa bạn trăm năm thì mới có người giúp đỡ, mới vui vẻ, hăng hái làm việc, mới hưởng hạnh phúc ở đời được.
Nguyễn Hiến Lê (8 bài tựa đắc ý)
I miss you like the mismatching sock I can't find. You're out there somewhere.
Karen Quan (Better to be able to love than to be loveable)
Keeping busy is the hardest part. When I find myself still, clear of thoughts, I can still feel you holding me.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
Push my buttons, and I'll push you off a bridge. 
Karen Quan (Write like no one is reading)
Cho đến khi cơn giận hết hơi và những câu hỏi hết quan trọng. Tôi đã làm gì, không làm gì, cô đã làm gì tôi - đó chính là cuộc đời tôi mà.
Bernhard Schlink (The Reader)
Chỉ nên hưởng cái phần xứng đáng với tài đức của mình thôi. Nếu tài đức tầm thường mà được phú quý hoặc được nhiều người ngưỡng mộ thì sẽ mang họa vào thân.
Nguyễn Hiến Lê (Hồi Kí Nguyễn Hiến Lê)
Love is a battle with yourself. Be kind and love yourself before you love anyone else.
Karen Quan (Better to be able to love than to be loveable)
You be the sun, I'll be the moon, let's share the stars and dance in the sky.
Karen Quan (Better to be able to love than to be loveable)
Be drunk in love and high on life.
Karen Quan (Write like no one is reading)
I'll put you in a jar on my shelf for a cold, rainy day when I need you the most. 
Karen Quan (Write like no one is reading)
E ke menduar se po te largohesh kaq shume nga jeta njerezore, nga ajo qe ti me perbuzje e quan "malli i jetes", mund te percudnohesh kaq shume, saqe, po te duash te kthehesh prape, ajo s'ka per te te pranuar me, ashtu sic eshte e papranueshme nje fantazme? Gjepura kishte thene Kramsi, fjaleri mikroborgjeze, kurse tjetri kishte vazhduar: nje hije, ja c'je ti Krams.
Ismail Kadare (The Concert)
Phải chứng kiến tận mắt, phải ôm người chết trong tay, phải khâm liệm cho một tử thi... người đó mới xem như thực hiểu đời, hiểu người, hiểu sự sống. Khi đã hiểu cái chết, anh mới bình thản và tự tin để quan sát tất cả những người không hiểu cái chết. Khi ấy anh thấy mình cần phải sống.
Hồ Anh Thái (Cõi Người Rung Chuông Tận Thế)
Hẳn cuộc đời đã làm sai gì đó Nên ít năm gặp lại, bạn khác nhiều Lòng thơ dại giờ hoài nghi tất cả Những thành trì nay cỏ mọc, tường xiêu. Hẳn cuộc đời đã làm sai gì đó Hẳn chúng mình đã rời khỏi giấc mơ Hẳn sau đó mỗi người đi mỗi ngả Chuyện hôm xưa không nhắc lại bao giờ. Hẳn là mình đã làm sai gì đó Giữa hai ta nay dâu bể, non ngàn Dẫu chỉ cách một chiếc bàn dăm tấc Mà tuyệt mù như vạn lý quan san. Ừ, cuộc đời đã làm sai gì đó Chứ tụi mình đâu hẳn có gì sai. Duyên phận lắm mới cùng đi một đoạn Còn so đo chi kể ngắn hay dài.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Trẻ mồ côi bị ảnh hưởng tâm lý vì mỗi tuần chúng lại phải cắt đứt quan hệ tình cảm với một nhóm tình nguyện viên mà chúng vừa quen, và xây dựng quan hệ với một nhóm mới.
Đặng Hoàng Giang (Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can)
An obedient man is free when in prison,” Quan said. “A disobedient man is imprisoned when free.
Randy Alcorn (Safely Home)
Ta hãy tập tính đừng ỷ lại vào ai cả, bất kỳ là sách vở hay kinh điển nào. Phải bổn thân xem xét và hiểu biết sự vật bằng những giác quan và óc suy nghiệm của mình thôi.
Thu Giang Nguyễn Duy Cần (Óc sáng suốt)
Chúng ta thường đi qua cuộc đời mà không nhận biết sự khác nhau giữa tình bạn và sự quen biết. Người quen chỉ là người ta biết tên và thường hay gặp. Ta có thể chia sẻ nơi ở, bàn làm việc, những bữa ăn, kể cả thời gian. Nhưng họ không phải là người để ta chia sẻ những khoảnh khắc đặc biệt trong đời. Và ta cũng không biết được đâu là những khoảnh khắc quan trọng trong đời họ. Còn bè bạn là những người ta nhớ đến khi nhìn thấy điều gì đó mà ta biết là họ thích, có liên quan đến họ, hay gợi đến những giờ phút đã chia sẻ cùng nhau. Tình bạn bắt đầu từ đó.
Đặng Nguyễn Đông Vy
There is a greater darkness than the one we fight. It is the darkness of the soul that has lost its way. The war we fight is not against powers and principalities, it is against chaos and despair. Greater than the death of flesh is the death of hope, the death of dreams. Against this peril we can never surrender. The future is all around us, waiting in moments of transition, to be born in moments of revelation. No one knows the shape of that future, or where it will take us. We know only that it is always born in pain.
Book of G'Quan
Không biết ai là người đầu tiên nói rằng khi những người lính phía bên kia giết Đặng Thùy Trâm và lấy cuốn nhật ký của chị, một người lính Mỹ định đốt cuốn nhật ký, viên hạ sĩ quan quân đội Cộng hòa Trung Hiếu đã nói: " Đừng đốt, trong đó có lửa..." Có thật anh ta nói câu ấy không? Hơi khó tin, cái câu chữ sặc mùi chính trị. Vì trong lúc bom rơi đạn nổ ai đã kịp đọc để biết trong đó có gì... Ai đã đọc cuốn nhật ký với những câu chữ mộc mạc chân thành của một người con gái hiền lành ấy sẽ chỉ có dạt dào tâm sự, đầy ắp nỗi niềm. Nếu có lửa thì là do ai đó, có thể một người mê cải lương đưa vào mà thôi
Trần Văn Thủy (Chuyện nghề của Thủy)
Phàm những kẻ theo nghiệp văn thì yểu mệnh. Mà ở xứ sở này, làm được việc lớn, đa phần do quan võ cả. Quan văn luôn là kẻ ở ngoài rìa, bị coi là chỗ trút bỏ những thất bại, uất hận. Nghiệp ấy, ngẫm ra cũng hèn kém
Nguyễn Bình Phương (Người đi vắng)
I'm gonna go put my earplugs in and practice piano for hours until my fingers bleed. I practice the piano with the focus of Helen Keller—and nothing can distract me from the scent of the music. -Karen Quan and Jarod Kintz
Karen Quan
Khi nghèo thì phải tận lực chiến đấu với cảnh nghèo vì phải đủ ăn thì mới giữ được sự độc lập và tư cách của mình. Nhưng khi đủ ăn rồi thì đừng nên làm giàu, phải để thì giờ làm những việc hữu ích mà không vì danh vì lợi. Giá trị của ta ở chỗ làm được nhiều việc như vậy hay không.
Nguyễn Hiến Lê (Hồi Kí Nguyễn Hiến Lê)
Do you ever think of me when you look up at the moon and the stars? When you look into the horizon as the sun sets? We're looking at the same sun, and the stars may burn brighter where you are, but I can't see them, and they're still there. I spend nights trying to see the stars that you see, but I end up seeing you in the stars instead.
Karen Quan (Write like no one is reading 2)
Tôi biết, chối bỏ là một hình thức rõ rệt của phản bội. Bên ngoài không thể phân biệt được ai đó chối bỏ hay chỉ kín đáo, tôn trọng người khác, tránh rắc rối và phiền phức. Nhưng người nào không chịu thú nhận, người đó biết rõ. Sự chối bỏ làm hại đến mối quan hệ không khác gì phản bội trắng trợn.
Bernhard Schlink (The Reader)
Underwater madness slipping into a haze, drowning and choking in repugnant nostalgic thoughts.
Karen Quan (Write like no one is reading)
These days, I'm finding it harder and harder to breathe. My chest pounds with every heart beat like you're here, again, standing in front of me, your two hands around my neck.
Karen Quan (Write like no one is reading)
[E]ach of us a candle in the darkness, because while the moon is our soul sister, unlike her we are no one’s reflection—we shine in dark places by the light of our own being.
Quan Barry (We Ride Upon Sticks)
I really hate that I need my glasses while using my laptop. What I hate even more is that I need those glasses to be full of vodka at all times. -Karen Quan and Jarod Kintz
Karen Quan (liQUID PROse QUOtes)
Quan trọng nhất không phải là đấu tranh để xóa đi sự khác biệt, mà là thấu hiểu sự khác biệt và lý do tồn tại của những người khác
Banana Yoshimoto
When your heart starts to feel full again. I love FREE refills, and if a restaurant tries to double charge me, I refuse to write a love poem on their Yelp page. -Karen Quan and Jarod Kintz
Karen Quan (liQUID PROse QUOtes)
Giữa điểm đi và điểm đến là quãng đường. Còn giữa chia ly và gặp lại, là cả một quãng đời. Đường đi dẫu dài nhưng bước hoài rồi cũng tới nơi, nhưng ta phải sống thêm bao nhiêu cuộc đời, mới đợi được người trở lại? Câu trả lời đối với một số người, có lẽ là không bao giờ. Bởi có những mối quan hệ mà một khi đã quay lưng lại với nhau thì không thể nào cứu vãn. Đơn giản vì chữ Duyên là một thứ có hạn kỳ. Mà Duyên giữa người với người lại càng chóng cạn, chẳng biết níu giữ bằng cách gì khi lòng đã muốn quay đi. Cái giá cho một lần quay lưng, đôi khi phải trả bằng cả đời đơn độc và lem nhem trong tối. Chuyện cũ như khói. Một lần quay lưng, phủi tay xua mất. Người đi thản nhiên chối bỏ. Chỉ còn đó Thương Nhớ vẫn nhẫn nại hồi sinh...
Anh Khang
Bạn hối tiếc vì không nắm bắt lấy một cơ hội nào đó, chẳng có ai phải mất ngủ. Bạn trải qua những ngày tháng nhạt nhẽo với công việc bạn căm ghét, người ta chẳng hề bận lòng. Bạn có chết mòn nơi xó tường với những ước mơ dang dở, đó không phải là việc của họ. Suy cho cùng, quyết định là ở bạn. Muốn có điều gì hay không là tùy bạn. Nên hãy làm những điều bạn thích. Hãy đi theo tiếng nói trái tim. Hãy sống theo cách bạn cho là mình nên sống. Vì sau tất cả, chẳng ai quan tâm.
Rosie Nguyễn
Cái quan trọng ở đời là phải kết thúc mọi thứ cho chỉn chu. Có thế ta mới yên tâm mà đi được. Nếu không thì lúc nào trong ta cũng đầy những lời muốn nói mà chẳng bao giờ nói, và lòng ta sẽ nặng trĩu ân hận.
Yann Martel (Life of Pi)
Hiểu cách những mối quan hệ biến dạng sau mỗi cuộc chuyển dời, nhất là giữa người với người, nhưng sau vài lần chuyển nhà, đồ đạc mới là thứ khiến bạn ngạc nhiên. Những thứ bạn phục thuộc vào, như thể chúng là tai, là mắt, là oxy, hóa ra buông bỏ được. Và có thể buông nhẹ không.
Nguyễn Ngọc Tư (Hành Lý Hư Vô)
My heart beats so hard, I feel like I have an earthquake inside of me. It's weighing me down and my hands shake with the need of safety and comfort.
Karen Quan (Better to be able to love than to be loveable)
Touch with your heart more than with your hands.
Karen Quan (Better to be able to love than to be loveable)
I can't save you unless you save me, too.
Karen Quan (Write like no one is reading)
We danced all night. We danced the length of one song. We danced for just a moment. May we be so lucky as to still be dancing under the light of the Harvest Moon three hundred years on!
Quan Barry (We Ride Upon Sticks)
Những đứa trẻ sống trong một nhà tù do cha mẹ chúng dựng lên, trá hình là sự quan tâm và yêu thương. Trong tâm lí học, những cha mẹ này hay được gọi là narcissistic - ái kỷ, yêu bản thân thái quá. Vì cả hai chữ tiếng Việt này khá trừu tượng, xa lạ và không truyền tải được những nét cơ bản của nhân cách này, nên tôi dùng chữ "sĩ diện". Hiểu một cách đơn giản nhất, người sĩ diện luôn lo sợ bị coi thường, chê bai, nhưng còn nhiều điều khác để nói về chân dung của họ. Điểm chung lớn nhất của những người này là họ coi đứa trẻ như một sự nối dài của bản thân (extension of the self), họ sở hữu nó như một cái tay hay đôi mắt, chứ không coi nó như cá nhân có cảm xúc và nhu cầu riêng. Không những họ không nhìn vào mong muốn và nhu cầu của con hay cháu mình, họ coi nó chủ yếu như một phương tiện để thỏa mãn những mong muốn và nhu cầu của mình.
Đặng Hoàng Giang (Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ)
Rất nhiều người từng yêu chúng ta. Chúng ta rời bỏ họ. Đó là cái giá chúng ta phải trả. Nghĩ ra cũng là cam tâm tình nguyện. Không ai có thể cùng một lúc chiếm được cả tự do và an toàn trong cuộc sống. Đó là điều không thể. Tô này, cậu có biết nỗi cô độc của riêng một người như thế nào không? Có nghĩa là tất cả mọi người xung quanh đều không có liên quan gì tới cậu cả. Tất cả mọi người đều biến mất. Thế là mình chỉ có thể khóc.
Annie Baobei (Đảo Tường Vy)
Mối liên hệ giữa người và người bị cắt đứt không phải vì lý do gì cụ thể cả. Mà không, kể cả ngoài mặt có lý do đi nữa thì cũng chỉ là lời bào chữa được viện ra sau đó mà thôi, vì tâm trí chưa xa rời nhau thì khi xảy ra chuyện khiến mối quan hệ có nguy cơ đứt gãy, chắc chắn phải có ai đó cố gắng hàn gắn lại. Không ai làm vậy chứng tỏ sự gắn bó đã hết.
Keigo Higashino
Maybe that was their magic. Having fun and enjoying one another’s company. Being lifted up even when you were being beaten down.
Quan Barry (We Ride Upon Sticks)
Cá gai là một loài cá rất kì lạ. Cá gai mẹ sau khi đẻ trứng thì bỏ đi đâu mất. Cứ như thể những quả trứng có ra sao cũng không liên quan đến nó vậy. Rốt cuộc chỉ còn lại cá gai bố chăm sóc lứa trứng. Cá gai bố sẽ liều mình chiến đấu với các loài cá khác nếu chúng định ăn mất trứng. Và cuối cùng đám cá gai con lại bỏ rơi cá voi bố, cứ thế đi theo con đường riêng của chúng Sau khi cá gai con bỏ đi hết, còn lại một mình, cá gai bố liền đâm dầu vào giữa khe đá mà chết.[..] Con cá gai lúc nào cũng làm tôi nghĩ đến bố.[...] Ôi bố cá gai của tôi.
Cho Chang-In (Bố con cá gai)
Bài học “lịch sử tái diễn” là một bi kịch lớn của con người. Vì không chịu học những bài học từ trước nên họ phạm đúng những lỗi lầm của tiền nhân. Tuy nhiên, không một bài học nào có thể dạy con người hiệu quả hơn là sự đau khổ. Khi sung sướng thì không mấy ai biết nghĩ, nhưng khi gặp hoàn cảnh khổ đau, họ mới nghĩ đến nguyên nhân tại sao. Khi mạnh khỏe, mấy ai quan tâm giữ gìn sức khỏe, chỉ khi mắc bệnh thì họ mới hiểu ra. Tất cả mọi sự, mọi việc, mọi hậu quả, đều do chính họ gây ra chứ không phải do ai khác. Họ có thể trách trời, trách đất, và trách tất cả mọi người nhưng trách móc không thể làm cho họ vơi đi nỗi khổ. Chỉ có hiểu biết nguyên nhân thì họ mới học được rằng không có việc gì mà không để lại hậu quả. Do đó, trước khi hành động, con người phải biết nghĩ đến hậu quả của việc mình làm.
Nguyên Phong (Muôn Kiếp Nhân Sinh: Many Lives Many Times)
Mười sáu là một tuổi cực kỳ rắc rối. Ta lo lắng về những thứ nhỏ nhặt, không xác định được mình ở đâu theo một cách thức khách quan nào cả, trở nên rất chi thành thạo những kỹ năng lạ lùng, vô nghĩa, và nô lệ cho những mặc cảm không thể cắt nghĩa nổi. Dù sao, khi ta lớn hơn, bằng cách thử và sai, ta học cách đạt được cái ta cần và ném đi cái cần phải bỏ. Và ta bắt đầu nhận ra (hay đành chấp nhận thực tế) rằng do lỗi lầm và khiếm khuyết của ta gần như vô tận, tốt nhất ta nên nhận thức ra những ưu điểm của mình và học cách xoay xở với cái mình có.
Haruki Murakami
Gửi Tết rồi lại còn phải lo biếu Tết. Bao nhiêu bạn bè thân thích xa gần buôn bán, giao thiệp với mình, làm ơn làm huệ cho mình, nhất thiết phải moi trí óc ra mà nhớ cho kỳ hết để đem đồ đến biếu. Biếu như thế không phải là đút lót, mà chỉ là để tỏ cái tinh thần thương yêu, cởi mở, thực thi quan niệm "thêm bạn bớt thù", san bằng những mâu thuẫn để cho người ta có dịp biểu thị những tình cảm, những ý niệm thắm thiết mà người ta không biểu thị được trong những ngày thường trong năm phải làm ăn vất vả, đầu tắt mặt tối không có thì giờ viếng thăm nhau, trò chuyện cùng nhau lâu.
Vũ Bằng (Thương Nhớ Mười Hai)
Người ta cảm nhận được, một cách rõ nét nhưng không ân hận, về ranh giới của sự đồng cảm và hòa hợp với người khác. Có thể một người như thế sẽ đánh mất phần nào sự hồn nhiên và vô tư, nhưng bù vào đó, anh ta lại luôn độc lập trước những quan điểm, thói quen và sự phán xét của người khác, và không để mình dễ bị chao đảo trên cái nền tảng không lấy gì làm vững chắc đó.
Albert Einstein (The World As I See It)
Và như họ quan niệm, việc nghiên cứu thiên nhiên một cách khoa học không những là một quá trình thú vị nhất, mà còn là cách hay nhất để làm hài lòng Đấng Sáng tạo. Bởi họ nghĩ Ngài có những phản ứng bình thường của một nghệ sỹ. Sau khi đã làm ra cả hệ thống vũ trụ tuyệt vời này và bày chúng cho con người chiêm ngưỡng - vì chẳng có giống loài nào khác có khả năng ấy - chắc hẳn là Ngài phải thích loài người biết xem xét nó một cách tường tận và thực sự khâm phục tác phẩm của Ngài hơn là loại không để ý gì đến nó, và giống như những loài vật hạ đẳng khác, chẳng có tí ấn tượng gì trước toàn bộ cảnh trí hoành tráng và đầy kinh ngạc đến thế.
Thomas More
Anh không cần phải hiểu. Em đang dạy anh bởi vì em đã phát hiện ra một vài điều mà trước đây em không biết. Đó là việc đem tặng những món quà. Đem tặng cái gì đó thuộc sở hữu của một người. Đem tặng thứ gì đó quan trọng hơn việc đòi hỏi nó. Anh đã có kho báu quý giá của em: cây bút mà em đã dùng để viết ra những ước mơ của mình. Em có kho báu của anh: toa tàu của đoàn tàu hỏa, một phần tuổi thơ mà anh chưa từng được sống. Em sẽ mang theo bên mình một phần quá khứ của anh, và anh mang theo bên mình một phần nhỏ hiện tại của em. Điều đó không phải là rất đáng yêu hay sao?
Paulo Coelho (Eleven Minutes)
Chắc là cô cũng có người trong mộng chứ" "Vâng. Nhưng khả năng tôi và anh ấy có thể kết hợp gần như là bằng không[...]" Bà nhủ nheo mắt. " Có lý do cụ thể nào khiến cô cho rằng mình và anh ta không thể kết hợp?" "Chẳng có lý do gì đặc biệt," Aomame đáp, "ngoại trừ việc tôi là chính bản thân tôi" "Cô không hề có ý định tự mình tiến tới với anh ta phải không?" Aomame lắc đầu. "Đối với tôi, quan trọng nhất là cái sự thực rằng tôi cần anh ấy từ tận đáy lòng
Haruki Murakami (1Q84 (1Q84, #2))
Jo canto a la lluna quan fa el ple, ullal rodó de la nit amable, gata prenys. Canto al riu gelat, company de l'ànima, com una vena, com una llàgrima. Canto al bosc atent, sadoll de peixos, llebres, ceps. Canto als dies magnànims, a la brisa d'estiu, a la brisa d'hivern, als matins, a les vesprades, a la pluja petita, a la pluja enfadada. Canto a la vessant, al cim, al prat, a les ortigues, al roser bord, a l'esbarzer. Canto com qui fa hort, com qui talla una taula, com qui aixeca una casa, com qui tresca un pujol, com qui es menja una nou, com qui encén una brasa. Com Déu creant els animals i les plantes. Canto jo i la muntanya balla.
Irene Solà (Canto jo i la muntanya balla)
Tôi đến Kumasi không mục đích. Nhìn chung người ta cho rằng có mục đích rõ ràng là tốt, vì khi ấy con người muốn điều gì đó và vươn tới điều gì đó. Nhưng mặc khác, điều ấy sẽ che bớt mắt anh ta: anh ta chỉ nhìn thấy mục đích của mình, không còn gì hơn. Trong khi đó cái "hơn" ấy - rộng hơn, sâu hơn - có thể lại thú vị và quan trọng hơn hẳn. Bước vào thế giới khác là bước vào một điều bí ẩn mà nó thì có thể giấu trong mình biết bao mê cung và ngõ ngách, bao nhiêu câu đố và những điều chưa biết!
Ryszard Kapuściński
Les persones vivim a base d'anar cremant records. I, a l'hora de mantenir-nos vius, tant és si aquests records són realment importants o no. Els records només són el combustible que cremem. Quan llences papers al foc, tant és que siguin anuncis de diari, llibres de filosofia, fotos de revistes pornogràfiques o bitllets de deu mil iens. Només són papers, oi? Mentre els crema, el foc no va pensant: "Oh, això és Kant", "Això és l'edició vespertina del Yomiuri" o "Renoi, quines tetes". Per al foc, només són retalls de paper. Doncs amb els records passa el mateix. Tant els que són importants, com els que no ho són tant, com els que no ho són gens... només són el combustible que cremem.
Haruki Murakami (After Dark)
Tâm từ là một thái độ hơn là một suy nghĩ, giống như lòng biết ơn, lòng trắc ẩn và sự đồng cảm. Tâm từ là cảm giác yêu thương, nhân từ và thái độ cảm thông đối với mọi chúng sinh, có cùng nổi đau đớn và sầu khổ của chúng ta, đều mong mỏi được yêu thương, an toàn, tự do và yên bình; cùng chia sẻ niềm vui, lòng nhân từ và quan tâm đến nhau. Khi ta luyện tập rải tâm từ, ta tập trung vào ai đó - vào chính mình, vào người khác hay vào một hiện tượng cụ thể, như cơn đau lưng, vấn đề nào đó trong tâm, tình hình thế giới v.v... rồi chúng ta rải thái độ từ tâm hay yêu thương vào những đối tượng ấy.
Rose Elliot (I Met a Monk: 8 Weeks to Happiness, Freedom and Peace)
Lớn lên trong một gia đình sĩ diện mang lại những chấn thương tâm lí to lớn. Để nhận được tình cảm của cha mẹ, nhiều đứa trẻ cố gắng chạy theo yêu cầu của họ đến kiệt sức. Chúng trở thành một bản thể rỗng, một cái gương phản chiếu mong muốn của người lớn. Không được khám phá bản thân, phát triển cảm xúc, được phạm sai lầm, không biết đến cảm giác được yêu thương mà không đi kèm điều kiện, chúng gặp khó khăn để phát triển cảm giác cuộc sống này là đáng sống, và bấu víu vào những thành tích của mình để tìm chút ý nghĩa. Chúng lớn lên mà cảm thấy xa lạ với chính mình - chúng đã luôn được dạy rằng cảm xúc, mong muốn, nhu cầu của bản thân là dị dạng, ích kỷ, sai trái, hay độc ác. Nhiều người trẻ gặp khó khăn để xây dựng những quan hệ lành mạnh, nơi họ tự tin nêu lên nhu cầu của mình và lắng nghe nhu cầu người khác, thực hành cho và nhận một cách hài hòa. Không ngạc nhiên, dù có ưu tú về trí tuệ, người trẻ trong những câu chuyện ở phần này luôn thấy cô đọc, lạc lõng và chật vật để bước vào tình yêu.
Đặng Hoàng Giang (Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ)
Em va agafar pel coll i em va fer acostar ben a la vora. I jo, per riure, li vaig posar una mà damunt del pit i li vaig preguntar, ¿damunt de què? Mig ensonyat va contestar, una mà bonica damunt del pit. No, li vaig dir, una mà damunt de tot el sol de l'home. Li vaig posar la mà damunt del cor i li vaig preguntar, ¿damunt de què? i va dir, una mà petita damunt d'un cor. No, li vaig dir, una mà plana damunt d'un patir. Em vaig tirar avall i li vaig posar la mà damunt d'un genoll i li vaig preguntar, ¿damunt de què? I va dir, una mà damunt d'un genoll. No, li vaig dir, una mà damunt d'un os rodó. I després li vaig posar la mà plana ben al mig, i a sota del ventre i li preguntar, ¿damunt de què? Aleshores em va agafar per sota dels braços i em va tirar amunt i quan va tenir la meva cara ben arran de la seva, em va dir rient, bandolera
Mercè Rodoreda
Giây phút nhìn con thở yếu ớt vì uống quá nhiều thuốc ngủ, cha tưởng chừng tim mình ngừng đập. Dù thế nào, cha cũng phải vững vàng trước mặt mẹ con, nhưng lòng cha hoàn toàn trống rỗng, như thể trái tim đã đi đâu mất rồi. Cha cuống cuồng gọi xe cấp cứu, nhưng bác sĩ nói rằng coi như hết hy vọng, rằng có thể con sẽ phải sống thực vật suốt đời. Dù vậy, họ vẫn dốc lòng cứu con. Con còn ít tuổi, các y bác sĩ đã cố gắng hết sức để mang con trở về bằng mọi giá. Nhìn cảnh ấy, cha cảm động biết chừng nào. Và con hồi sinh một cách thần kỳ như để đáp lại nhiệt huyết của mọi người. Đúng lúc ấy cha đã nghĩ, người tốt hay xấu đều không còn quan trọng...
Eto Mori
KẾT LUẬN Người học thức, tức là người thà biết ít mà thật biết những gì mình biết, còn những gì mình không biết, thì cũng biết rõ là mình không biết. “Không có sự dốt nát nhục nhã bằng tin tưởng rằng mình đã biết trong khi mình chưa biết”. Văn hóa là một vấn đề thuộc phẩm chứ không phải thuộc lượng. Tuy nhiên, càng biết rộng càng hay, càng biết sâu càng quý. Một cái học về bề rộng mà kém về bề sâu, là một cái học nông nổi phù phiếm. Một cái học về bề sâu nhưng kém về bề rộng, là một cái học câu chấp hẹp hòi. Cả hai đều là thiếu sót cả. Có được một cái học rộng rãi thì tránh được nạn thiên kiến chấp nhất. Có được một cái học chuyên môn thì cái học của mình mới biến thành thực dụng. Điều hòa được cả hai lối học ấy là thực hiện được mức cao nhất của công trình văn hóa của mình. Đọc sách và biết đọc sách rất cần, nhưng chính mắt thấy tai nghe, biết nhìn xem và quan sát, biết suy nghĩ và phê bình những sự việc chung quanh ta hằng ngày lại càng cần hơn. Cái lợi của sách là giúp cho mình suy nghĩ, chứ không phải suy nghĩ thế cho mình. Học khoa học và triết học rất cần, nhưng đào tạo cho mình một tinh thần khoa học và triết học lại càng cần hơn. Mỗi người, tùy khả năng, tùy phương tiện, tùy tính khí, tùy khuynh hướng… phải biết tự mình tìm thấy một phương pháp thích ứng cho riêng mình. Thật vậy, sở dĩ “không ai giúp ai được là vì không ai giống ai cả” như Jules Payot đã nói. Và cũng vì tin tưởng như thế nên tôi chỉ nêu lên những nguyên tắc mà không dám đưa ra những thí nghiệm của bản thân. Tôi lại còn muốn nói thêm: “Không ai bắt chước ai được, vì không ai giống ai cả”. Socrate nói rất chí lí : “Tôi không dạy ai được cả, tôi chỉ khêu gợi mà thôi”. Học cũng như ăn. Tuy là cần thiết cho tất cả mọi người, nhưng không phải món ăn nào cũng hợp cho tất cả mọi người. Có kẻ ăn mau tiêu, có người ăn lâu tiêu: sức tiêu hóa của mỗi người mỗi khác. Lớn ăn khác, nhỏ ăn khác; mạnh ăn khác, đau ăn khác; ở xứ nóng ăn khác, ở xứ lạnh ăn khác. Có phương pháp học, lợi cho người này, nhưng không lợi cho người kia. Ai đã từng đi dạy học đều biết rằng phương pháp dạy phải tùy từng cá nhân mà áp dụng. Nhà giáo dục phải như người trồng cây. Cho nên người Tây phương đã dùng chữ “culture" (*có nghĩa đen là trồng trọt*) để chỉ về văn hóa. Mỗi loại cây đều có những nhu cầu khác nhau, cần sự chăm nom săn sóc khác nhau. * * Nói thì dễ… nhưng làm được bấy nhiêu thôi, đâu phải là dễ. “Tri dị, hành nan” hay “tri nan, hành dị”? Theo tôi, cả hai đều khó cả. Học đâu phải là công việc của một thời kì cắp sách và trường, “thập niên đăng hỏa” mà thực ra, phải là công phu thực hiện của suốt một đời người. “Học là một vấn đề không biết lúc nào là cùng. Còn sống giờ nào, còn phải học giờ nấy”. Nhưng, học mà không hóa có hại cho tinh thần, cũng như ăn mà không tiêu, có hại cho sức khỏe. Người có học thức là người đã “thần hóa” cái học của mình. Bởi vậy, học mà đến mức gần như quên hết cả sách vở của mình đã học ấy mới gọi được là cái học “tinh nghĩa nhập thần”. Văn hóa không là quyền sở hữu của bất cứ một dân tộc nào : những quyển Bible, Koran, Bhagavad Gita, Đạo Đức Kinh, Dịch Kinh, Hoa Nghiêm Kinh không phải là của riêng của một màu da, một dân tộc, một thế hệ nào cả. Nó là kho tàng chung của nhân loại. Và người văn hóa cao cũng không phải là người riêng của một màu da, của một dân tộc hay của một thế hệ nào cả, mà là một người đã hoàn thành sứ mạng con người của mình, trong nhân loại.
Thu Giang Nguyễn Duy Cần (Tôi Tự Học)
Tình bạn thật lạ kỳ. Khi yêu, người ta nói đến tình yêu. Giữa những người bạn chân chính với nhau, người ta không nói đến tình bạn. Tình bạn, người ta kết bạn mà không cần phải gọi tên hay bình phẩm gì về nó. Mạnh mẽ và yên ắng. Nó kín đáo. Rắn rỏi. Đó là sự lãng mạn của những người đàn ông. Chắc nó phải sâu sắc và bền vững hơn tình yêu để người ta không vung vãi nó một cách ngớ ngẩn bằng ngôn từ, tuyên bố, thơ văn. Nó phải đem lại sự thỏa mãn lớn hơn tình dục bởi nó tách bạch khỏi lạc thú và những lúc người ngứa ngáy vì thèm... Đàn ông và đàn bà sẽ không bao giờ yêu nhau chân thành bằng hai người bạn vì quan hệ nam nữ bị sự quyến rũ làm cho thối nát. Họ diễn kịch. Tệ hơn, mỗi người trong số họ đều tìm những vai đẹp. Sân khấu. Hài kịch. Dối trá. Trong tình yêu không có sự an toàn vì mỗi người đều nghĩ rằng mình phải che đậy, rằng có thể anh ta không được yêu như chính con người của anh ta. Bề ngoài. Mặt tiền rởm. Một tình yêu lớn là một lời nói dối thành công và luôn luôn được đổi mới. Một tình bạn, đó là một chân lý không ai phủ nhận được. Tình bạn trần trụi còn tình yêu thì được bôi son trát phấn.
Franz Kafka (Diaries, 1910-1923)
Xa xa đỉnh núi nhấp nhô liên miên, mây mù luẩn quẩn, cây rừng thấp thoáng ẩn hiện dưới khói sương. Mộ Ngôn lơ đãng nói: “Nhân tâm là dục vọng, dục vọng rất nhiều, có khả năng thực hiện lại rất ít, cho nên phải phân ra cái nào rất muốn, cái nào tương đối muốn, cái nào có thể không cần...” Tôi suy nghĩ một hồi: “Ý của huynh là, chỉ cần đạt được thứ mong muốn nhất là đủ rồi sao?” Chàng cười một tiếng: “Không, rất muốn cùng tương đối muốn đều phải đạt được, bởi vì không chừng sẽ có một ngày, tương đối muốn sẽ trở thành rất mong muốn, mà rất muốn liền trở thành không còn quá trọng yếu. Tựa như Bình hầu, ban đầu hắn dâng tặng Oanh Ca cô nương, biết đâu chỉ cảm thấy Oanh Ca cô nương vốn không quan trọng đến như vậy.” Tôi nhìn chàng: “Huynh nói nếu huynh là Dung Tầm, thì sẽ không dâng tặng Oanh Ca, nhưng rồi Oanh Ca vẫn như cũ chẳng phải thứ quan trọng nhất?” Chàng phẩy quạt, nét mặt như cười như không: “Ai nói thứ quan trọng nhất trên đời chỉ có thể có một?
唐七公子 (Hoa Tư Dẫn)
I què em caldria fer? Procurar-me un patró molt poderós, Le Bret, i, com una heura obscura que puja una paret, grimpar amb enganys, i a més, llepar-li les rajoles, veient que m'han clavat a la terra les soles? No, senyor!, que un banquer m'estimi per pallasso llepaculs que dedica sonets? No!, passo, passo! Afalagar, adular les passes d’un ministre per si m'adreça un gest que no sigui sinistre? No senyor! Empassar-me per esmorzar un gripau? Tenir el ventre gastat d'arrossegar-me al cau? I la pell dels genolls de nit i dia bruta? Ordenar a l'espinada que doblegui la ruta? No, senyor! Ser una estora als peus d’un idiota? Agitar l'encenser davant d'una carota? No, senyor! O saltar de faldilla en faldilla? O ser un gran homenet enmig d'una quadrilla? Potser passar la mar amb madrigals per rem i a la vela sospirs de vella? No fotem! No, senyor! Potser anar fins a can Seyrecet fer-me editar els versos, a quin preu? No, Le Bret! O fer-me elegir Papa en els pobres concilis formats per uns imbècils que van destil·lant bilis? No, senyor! Treballar perquè aplaudeixin altres un sonet que hagi fet, en lloc d'escriure’n d’altres? Trobar belles orelles de ruc, llargues i tristes? O viure amb l'objectiu de sortir a les revistes? Estar terroritzat com un que quasi es mor quan va veure el seu nom escrit al Mercure d'or? Calcular, esporuguit davant d'un anatema? Anar a fer una visita en comptes d’un poema? Relligar els aprovats o fer-me presentar? No, senyor! No, senyor!... Més m’estimo cantar, entrar, sortir, ballar, ser sol, sentir-me viure, mirar amb el cap ben alt, parlar fort, i ser lliure; anar amb el barret tort, contemplar l'univers, per un sí o per un no, barallar-me... o fer un vers! No tenir gens en compte la fama i la fortuna, poder, amb el pensament, enfilar-me a la lluna! No haver d'escriure un mot si de mi no ha sortit, i molt modestament poder-me dir: Petit, estigues satisfet de flors i fruits i fulles si és al teu jardí que en culls o bé n’esbulles! I si arriba el triomf, quan l'atzar ho ha dispost, no haver d'estar obligat a satisfer un impost, davant de mi mateix reconèixer-me els mèrits, no haver de pagar mai per uns favors pretèrits, i, encara que no sigui poderós el meu vol, que no arribi gens lluny, saber que hi he anat sol! Acte segon. Escena VIII.
Edmond Rostand (Cyrano de Bergerac)