Kia Quotes

We've searched our database for all the quotes and captions related to Kia. Here they are! All 100 of them:

Nghệ thuật không là ánh trăng lừa dối, không nên là ánh trăng lừa dối! Nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp người lầm than. ~ 'Trăng Sáng
Nam Cao
Black man cleans the streets but mustn't walk freely on the pavement; Black man must build houses for the white man but cannot live in them; Black man cooks the white man's food but eats what is left over. Don't listen to anyone bluff you and say Black and white are brothers.
Es’kia Mphahlele
He said, “Sir, we are in a very bad position! We have lost many soldiers KIA (Killed in Action) and many more are wounded. Sir, today is the twenty third of March, and I suggest that we get the hell out of the entire Hoa Binh area before we all end up as dead men!
Michael G. Kramer
By killing us, they showed us the idiocy of stuff. The guy who owned this BMW? He’s in the same place as the woman who owned that Kia.
Rick Yancey (The 5th Wave (The 5th Wave, #1))
Make him work to unlock your secrets, my Kia," she whispered. "Do not accept another man in your life who does not rise to that challenge and do it gallantly.
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được Dù lòng ta có tha thiết thế nào Người vẫn cứ lạnh lùng không cảm động Vậy thì thôi, chứ còn biết làm sao. Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt Một người kia dù có tốt cách gì Cũng có lúc sẽ làm mình đau đớn Và mình cần phải học cách quên đi.
Nguyễn Thiên Ngân
Ngày ngày kẹt giữa đám đông, chen chúc trên những con đường đông nghịt người, nhiều khi tôi giật mình, trời ơi, họ kia, đồng loại mình kia, sao mình lại thấy cô đơn đến rã rời… Lúc ấy, tôi có một cảm giác kì lạ, chỉ mình trên đời nầy, chỉ một mình… Chẳng ai là tri âm, chẳng ai cả…
Nguyễn Ngọc Tư (Yêu người ngóng núi)
There are very few, very fuckin' few people, Kia, who get what's precious in this world. They work their asses off for pure shit and think they'd fight and die to keep it. You don't fight and die for shit. You fight and die for things that matter. You are the first woman I've met outside a life that leads you to understand that shit who gets that. And straight up, baby, you gotta know, I like that a fuckuva lot.
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
Tôi không hiểu Khi ngoài kia gió bão Những hàng cây cũng ngả rạp cả rồi Khi sinh mệnh dễ tàn như bóng nến Sao con người vẫn bền bỉ ghét nhau?
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Duniya main Larkiyon sey ziadah koi ahmaq nahi hota.. khush fahmi ka aghaaz aur ikhtatam hum par hi hota hai. Sari umar hum mohabbat ki baysaakhiyoN ka intezaar karti rahti hain...Takay Zindagi ki race shuroo karsakain.. Humain mard kay baray main yeh khush fehmi hoti hai kah woh aaiga.. Koi hum sey hamdardi karay tou humain khush fehmi honay lagti hai ... Koi humari taareef karay tou woh humain apni mutthi main Qaid nazar aanay lagta hai... Koi humaray saath waqt guzarat tou humaray hosh o hawas apnay thikanay par nahi rahtay.. hum main MATURITY tab aati hai jab humain REJECT kia jaata hai.
Umera Ahmed
He must have caught my vibe because his eyes cut to me then he said into his phone, “Kia’s about to have a shit fit or a breakdown. I gotta be available for either one.
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
Insaano ky, insaano ky saath baahemi tamaam jazbon ko jab Allah ny Roz-e-Awwal takhleeq kia to muhabbat hi woh waahid jazba tha jis ki taqdeer men jeet, jeet aur sirf jeet likhi gai...muhabbat ki qismat men haar nahi aur ye us Rubb ka faisla hai.
Farhat Ishtiaq
Awake Remembrance of These Valiant Dead Kia Hua Ko Te Pai Snap Back to Reality Oops There Goes Gravity,” he recited, all in one breath. “Correct?
Tamsyn Muir (Harrow the Ninth (The Locked Tomb, #2))
Ôi Chip, mày nhận được những gì mày xứng đáng. Ai thèm để ý đến mày hả? Hàng triệu người ngoài kia thậm chí còn không biết bố mẹ mình là ai, nói gì đến ngày sinh. Nếu mày nghĩ mày xứng đáng nhận được nhiều hơn, hãy chiến đấu mà giành lấy nó. Không ai có trách nhiệm phải làm cho mày vui cả”.
Chip Huyen (Xách Ba Lô lên Và Đi - Tập 2: Đừng Chết Ở Châu Phi)
You know, Sam, it’s beginning to piss me off how you figure me out. How the heck am I supposed to be intriguing and mysterious if you keep figuring me out?
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
Một người này có thể sống trong ký ức của một người kia, không chỉ hình ảnh mà cả tiếng nói lẫn thái độ. Bạn đã bao giờ bắt gặp những cuộc trò chuyện trong tâm tưởng chưa? Trong nhiều trường hợp, những cuộc trò chuyện như vậy lại sống động hơn và chân thật hơn khi đối mặt ngoài đời. Có thể bạn không tin những điều tôi nói nhưng nếu bạn biết rằng trong vương quốc của tâm tưởng, nơi con người ta không cần phải vót nhọt thái độ theo hoàn cảnh, không cần phải thu xếp lời ăn tiếng nói để sự thẳng thắn khỏi bị đánh lưới thì bờ cõi của sự chân thật được mở rộng đến vô biên và mỗi ý kiến cá nhân đều có một ngai vàng tráng lệ của riêng mình.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
I didn’t just want your light, your power, your strength. I wanted all of you. I asked for it. I fought for it. But you kept it from me and you did it willingly knowing I needed it. I’m sorry, Sam, I’ve made my decision. I thought I could do it but I was wrong. It’s all or nothing.
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
Hằng đêm, tôi vẫn tưởng tượng triền miên khi nhìn những ngôi sao. Người ta nói khi một người mất đi, ngôi sao của người ấy sẽ tắt. Tôi hú vía vì vẫn thấy ngôi sao của bạn tôi trên bầu trời, càng lúc càng rực rỡ chạm dần đến ngôi sao của tôi. Và tôi vẫn không ngừng tưởng tượng đến một lúc nào đó, bầu trời sẽ như một tấm thảm sáng kết liền lại. Vì đơn giản thôi, trên trái đất này trẻ con vẫn không ngừng được sinh ra và lớn lên. Chúng là những ngôi sao trên tấm thảm kia, điều bí mật mà tôi chẳng thể nào nói hết.
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
Adam stared down at me, his expression thunderous. “It was you. I know it was you.” My head was rocking side to side before I could stop it. “No.” I wrenched my hand free of his. “You’re wrong.” “I’m not!” Anger blazed hot behind his eyes as they burned into me. “Look at me, Kia! Look me in the eye and tell me you’re not her.
Airicka Phoenix (Finding Kia (The Lost Girl, #1))
I see it Kia, and I get this is gonna take effort. But what I’m sensin’ is, you don’t notice I’m makin’ that effort. Don’t fuck up, baby, and, out of habit, reinforce your shields to hold back a threat that doesn’t exist. You get me?
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
Đặc điểm lớn nhất của xứ sở này là nhược tiểu. Đây là một cô gái đồng trinh bị nền văn minh Trung Hoa cưỡng hiếp. Cô gái ấy vừa thích thú, vừa nhục nhã, vừa căm thù nó. Vua Gia Long hiểu điều ấy và đấy là nỗi cay đắng lớn nhất mà ông cùng cộng đồng phải chịu đựng. Nguyễn Du thì khác, ông không hiểu điều ấy. Nguyễn Du là con của cô gái đồng trinh kia, dòng máu chứa đầy điển tích của tên đàn ông khốn nạn đã cưỡng hiếp mẹ mình.
Nguyễn Huy Thiệp (Hạc vừa bay vừa kêu thảng thốt)
Writing is like painting. You sketch it, add colour, add depth and detail. You give it a final layer and then hang it proudly.
Kia Carrington-Russell
I’m gonna take care of you,” Sam whispered against my lips. “Okay,” I whispered back.
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
Quên là một việc đáng buồn. Tôi cũng quên mất nhiều chuyện rồi. Nếu nhớ được ta sẽ sống lại khoảnh khắc xưa kia thêm một lần nữa. Sống lại trong đầu mình ấy." ... "Mất trí nhớ rồi thì không thế sống lại những ngày tháng ấy nữa. Như cuộc đời dần trôi tuột khỏi kẽ tay ta.
Takuji Ichikawa (Be With You 今会いにゆきます)
You get that he took something precious from you, your ability to trust.... He took that from you, now's your time to fight and get it back...Just live in the now, Kia, keep livin' in the now and when I say that, right now.." "That doesn't make me any less scared, Sam," I whispered in his ear and he lifted his head and looked down at me." "He strapped you with that too, baby. Fight back and learn to be fearless.
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
Hỡi ôi! Còn chi buồn bằng, tuổi thì trẻ, gân thì cứng, máu thì cuồn cuộn với trái tim và lòng thiết tha mà đành sống theo khuôn khổ bằng phẳng: ngày hí húi đào bới đất làm tổ, đêm thì đi ăn uống và tụ tập chúng bạn nhảy múa dông dài. Tôi không muốn cho đến lúc nhắm mắt vẫn phải ân hận chẳng biết là cuối cánh đồng mênh mông kia còn những gì lạ và cuộc đời ở đấy ra sao.
Tô Hoài (Dế Mèn Phiêu Lưu Ký (Diary of a Cricket))
Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi xót xa nào hơn…
Nguyễn Phong Việt
Vấp ngã ư? Chẳng vấn đề. Dù thế nào ta vẫn có thể đứng lên. Lúc vấp ngã hãy ngước lên nhìn trời kia. Bầu trời xanh bao la ngút ngàn tầm mắt. Có thấy nó đang mỉm cười với bạn không? Bạn đang còn sống.
kito aya
Không biết ai là người đầu tiên nói rằng khi những người lính phía bên kia giết Đặng Thùy Trâm và lấy cuốn nhật ký của chị, một người lính Mỹ định đốt cuốn nhật ký, viên hạ sĩ quan quân đội Cộng hòa Trung Hiếu đã nói: " Đừng đốt, trong đó có lửa..." Có thật anh ta nói câu ấy không? Hơi khó tin, cái câu chữ sặc mùi chính trị. Vì trong lúc bom rơi đạn nổ ai đã kịp đọc để biết trong đó có gì... Ai đã đọc cuốn nhật ký với những câu chữ mộc mạc chân thành của một người con gái hiền lành ấy sẽ chỉ có dạt dào tâm sự, đầy ắp nỗi niềm. Nếu có lửa thì là do ai đó, có thể một người mê cải lương đưa vào mà thôi
Trần Văn Thủy (Chuyện nghề của Thủy)
I am not him, Kia. Your dead husband... was an asshole. And now he's gone. You're in bed with me... I'm here because I wanna be here... and when we're done talkin' about that asshole and he's gone again, I'm gonna get you wet and hot for me and I'm gonna be in you because I wanna be in you...There are not many men who would not kill [to be here] and that man is now me and and he's gonna be me for a good long time.
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
thế là cuối cùng, phải chăng chiến tranh chính là cái cuộc chuyền từ tay người này sang tay người kia các món đồ, mỗi lúc lại méo mó thêm một chút?
Italo Calvino (The Nonexistent Knight & The Cloven Viscount)
Khi em hiểu đôi guốc của một người thì có nghĩa là em sẽ hiểu người đó. Em sẽ hiểu, tại sao người ta yêu cái màu xanh này mà lại không yêu màu đỏ kia.
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
Thế đấy. Hai chúng tôi quá tự do, quá độc lập, quá cần tự do và độc lập của mình nên không muốn làm tổn hại tự do và độc lập của người kia; cho nên chúng tôi cũng không có kết dính nào khác ngoài sự tự nguyện. Đã tự nguyện đến, giờ tự nguyện đi, ở khúc giữa là tự nguyện từ chối quyền yêu cầu người kia thay đổi và ở lại, bất kể mình cảm thấy thế nào trong lòng. Từ nguyện bất hạnh còn hơn phải hy sinh nguyên tắc tự nguyện ấy.
Phan Việt (Xuyên Mỹ (Bất Hạnh Là Một Tài Sản, #2))
Sênh ca tuy đã dứt, âm vang vọng sân nhà. Ánh đèn kia thắp sáng, tiễn khách xuống lầu xa. Lịch sử giống như một màn kịch đã tàn, nhưng sự phồn hoa huyên náo và khí thế ngút trời đó vẫn còn vang vọng hồi lâu trong đêm tối của thời đại, không chịu lùi xa.
白落梅 (Bởi vì thấu hiểu cho nên từ bi)
Trước kia, khi biết anh và Fumiya không chung dòng máu, anh chỉ nghĩ xem mình có thể làm Bố được không. Anh không hề nghĩ đến việc phải chọn cho người mình yêu con đường hạnh phúc. Anh yêu thằng bé thế cơ mà. Anh thật là ngốc. Anh ấy đã nói như thế và khóc trên điện thoại
Keigo Higashino (Naoko)
sup white girl?” Jerod liked to think he was black. He wasn't. He was as white as freshly fallen snow. But we all had dreams.
Airicka Phoenix (Finding Kia (The Lost Girl, #1))
Vườn hoa mênh mông thật, không ai đi ngắm kỹ được từng bông một, nhưng càng mênh mông lại càng phải đi, kẻ theo lối này, người theo lối khác, kẻ gặp kỳ hương nọ, người gặp dị sắc kia, rồi tả lại cho người khác biết; như vậy chẳng lợi cho hạng đứng ngoài hàng rào kiễng chân ngó vô mà mù mịt chẳng thấy chút gì ư?
Nguyễn Hiến Lê (8 bài tựa đắc ý)
She'n'her bros at the school'ry'd made a new game, Zachry'n'Meronym on Mauna Kia, but Abbess say-soed 'em not to 'cos times are pretendin' can bend bein'. A whoah game it was, said Catkin, but I din't want to know its rules nor endin'.david
David Mitchell (Cloud Atlas)
Nghĩ ngợi làm gì nữa? Ở cảnh chúng ta lúc này, hạnh phúc cũng chỉ là một cái chăn hẹp. Người này co thì người kia bị hở. Đâu phải tôi muốn tệ? Nhưng biết làm sao được? Ai bảo đời cứ khắt khe vậy? Giá người ta vẫn có thể nghĩ đến mình mà chẳng thiệt gì đến ai!…
Nam Cao (Tuyển tập Nam Cao)
I was sure I fell in love with him again like the usual. He did things that made me go back to him. Once again, it scared me half to death.
Kia Amazona (The Way It Was Before (Wattpad))
Undoubtedly, the best way for a consumer to have a good time in the 2010s was to turn to Korean products: for a car, Kia and Hyundai; for electronics, LG and Samsung.
Michel Houellebecq (La carte et le territoire)
Today, I show you Lake Como even though I don’t know fuck all about Lake Como; I do know how to drive a boat. Tonight, no parties, no friends, no nothing. You, me, dinner. Later tonight, just you and me. You with me?” “I’m with you,” I whispered, and I was with him. So with him.
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
After a while you learn…” Dịch vài đoạn trong bài thơ “After a while you learn…” của Veronica A. Shoffstall Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Sự khác nhau tinh tế giữa hai điều Một thứ là cái nắm tay thật chặt Và gông xiềng mà ngỡ đó là yêu. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Yêu không hề là dựa dẫm hoàn toàn Và nếu có một đồng hành dai dẳng Thì cũng chưa ai chắc sẽ bình an. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Hôn nhau không có nghĩa ký hợp đồng Những món quà không hề là tín vật Hôn và quà đâu có nghĩa là xong. Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận “Mình đã thua” theo cách một quý bà Mắt thẳng nhìn, đầu ngẩng cao đĩnh đạc Chứ không như một đứa trẻ lu loa. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Chọn ngay cho mình những nẻo yên vui Ai biết được lỡ ngày mai bất trắc Chuyện tương lai thì quá dễ thay dời. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Nắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vui Rồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rát Lỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình. Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được Dù lòng ta có tha thiết thế nào Người cứ vẫn lạnh lùng không cảm động Vậy thì thôi, chứ còn biết làm sao. Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt Một người kia dù có tốt cách gì Cũng có lúc sẽ làm mình đau đớn Và mình cần phải học cách quên đi. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Một lần sai ôi mất cả thành trì Mối giao tình xây nhiều năm khó nhọc Chút sai lầm là có thể tan đi. Rồi sẽ có một ngày ta thấu rõ Bạn bè kia không máu mủ ruột rà Nhưng họ là anh em mình có được Mà chả cần xin xỏ ở mẹ cha. Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận Bạn đổi thay là một chuyện rất thường Ai mà chẳng có khi này khi khác Chả lẽ rồi mình đổi bạn mình luôn. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Chính ta nên là bạn tốt của mình Vì những người trên đời ta yêu nhất Chẳng bên ta trong mọi nẻo hành trình. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Đời sống kia dẫu cay đắng thế nào Thì mình cũng chả nên hùa theo nó Mà quên đem gieo xuống chút ngọt ngào… Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Qua đớn đau, mình mạnh mẽ chừng nào Ta sẽ hiểu, và rồi ta sẽ hiểu Mọi chuyện đời qua những cuộc ly tao.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Dường như đôi khi ngôn ngữ là một phương tiện nghèo nàn, bất lực và yếu đuối trước im lặng suy tư. Lý sự là chiếc ghe chòng chành mà im lặng là chiếc cầu vững chãi để qua sông, dòng sông tư tưởng có bờ bên nầy là bão nổi bon chen tuyệt vọng và bên kia là trầm tư tĩnh lặng tuyệt vời.
Trần Kiêm Đoàn (Tu bụi)
Tôi hỏi: Vậy ngay cả sư phụ con cũng không được gặp? Sư phụ nói: Chớ có nuối tiếc, ta chỉ vừa khéo là sư phụ con thôi. Con hãy nhớ, khi con cảm thấy chẳng có cách nào làm phai nhạt đi hình bóng của ai đó, con hãy nghĩ, người đó “vừa khéo” là người đó, thế là được. Tôi nói: Lẽ nào mọi việc diễn ra chỉ vừa khéo? Sư phụ nói: Không, tất cả mọi việc trước khi diễn ra thì là “chưa hay”, sau khi xảy ra và ngẫm nghĩ lại thì gọi là “vừa khéo”. Tôi nói: Vậy những sự “vừa khéo” kia không phải được sắp sẵn đúng không ạ? Sư phụ nói: Số phận đã sắp sẵn, mệnh không thay đổi, “vừa khéo” chỉ là một phó từ.
Han Han (Trường An Loạn)
Các bạn hãy tin tôi: trong lòng cái chết không phải là địa ngục khủng khiếp - một linh hồn trong truyện đã nói như thế với những người sống - Trong lòng cái chết vẫn là cuộc sống, dĩ nhiên là một kiểu khác của cuộc sống kia. Trong lòng cái chết ta có được sự bình yên, sự thanh thoát và tự do chân chính…
Bảo Ninh (The Sorrow of War)
Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười trên những mất mát là khi ta biết mình bắt đầu sống một cuộc đời vô cảm dù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu… Không ai mang những nỗi đau ra so sánh trong tình yêu bởi vết thương nào trong tim người cũng không đáy có người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dại nhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc con người ta mãi mãi (như ta đang bạc tóc mổi ngày…) Bên kia là nắng ấm… sao mưa gió còn siết chặt trên vai khi người trở về với cuộc đời người từng sống khi người ngồi trong ánh sáng (chứ không phải là bóng tối) mà vẫn thấy mình đơn độc khi người giang tay ra mà trái tim khép chặt khi người đau mà không thể khóc… ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt! (Lạy trời còn biết phải làm sao?) Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho ta đánh đổi đâu ta muốn mang người ra khỏi vùng nắng ấm giữa rét buốt ta đủ yêu thương để người vẫn sống mà không cần mặt trời qua đây... Bên kia là nắng ấm nhưng ta biết trong lòng người chỉ có mưa bay...
Nguyễn Phong Việt
Ký ức giống như những cánh quạt nhọn của cối xay gió, vừa quay vừa rạch nát trái tim ta. Càng chú ý thì cánh quạt quay càng nhanh. Sau này những cạnh sắc đó sẽ cùn đi chứ ? Liệu có một ngày như thế không ? Tôi đang chờ đến ngày ấy hay đang sống bằng cách bám víu vào chính những quạt sắc kia ? Đã lâu lắm rồi mà quá khứ vẫn chưa buông tha tôi.
jo kyung ran lưỡi
nhưng có lúc ngòi bút chỉ rào rạo bụi mực, không lăn chảy bằng một giọt đời, và cuộc đời thì toàn bộ ởn goài kia, bên ngoài ô cửa sổ, bên ngoài bạn, và bạn cảm thấy mình sẽ không bao giờ còn có thể nương náu nơi trang giấy bạn đang viết
Italo Calvino (Il cavaliere inesistente)
Đọc triết học, không nên đọc sách một chiều. Như trước đây tôi đã nói, ta nên tìm mà đọc những lý thuyết chống đối. Lại cũng không nên tản mát tư tưởng mình trong những học thuyết này, học thuyết kia vô cùng phiền phức. Trong các học thuyết, cần phải chọn lọc cái nào hợp với tâm hồn ta, bấy giờ cũng như lựa bạn mà chơi, ta hãy quyết tâm đi cho thật sâu vào học thuyết ấy đề tìm lấy một con đường tu tâm xử thế đúng theo nguyện vọng thâm sâu của lòng mình. Sách mà đọc nhiều quá cũng có hại, vì nó không ảnh hưởng gì ta được cả. Người xưa có nói: “Tôi sợ người chỉ đọc có một quyển sách mà thôi”.
Thu Giang Nguyễn Duy Cần (Tôi Tự Học)
I can be a woman on a mission. But I'll choose what mission that is. And that my friend is where youll see the results.
Kia Carrington-Russell
Thì ra cuộc đời tôi kỳ thực có khác nào con thuyền bơi ngược dòng sông không ngừng bị đẩy lui về dĩ vãng. Đối với tôi tương lai đã nằm lại phía sau xa kia rồi. Và không phải là cuộc sống mới, thời đại mới, không phải là những hy vọng về tương lai tốt đẹp đã cứu giúp tôi mà trái lại những tấn thảm kịch của quá khứ đã nâng đỡ tâm hồn tôi, tạo sức mạnh tinh thần cho tôi thoát khỏi những tấn trò đời hôm nay. Chút lòng tin và lòng ham sống còn lại trong tôi không phải do những ảo tưởng mà nhờ sức mạnh của những hồi tưởng. Tuy nhiên, mặc dù rất đỗi mù quáng tôi vẫn không thể không biết rằng không thể trông đợi điều gì vào những điều nhớ lại, rằng từ lâu đã không còn điều gì nữa cả, tất cả đã tắt hẳn và mất hút một cách không thương tiếc.
Bảo Ninh (The Sorrow of War)
Khi ta mỉm cười và nói – không sao là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con… Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương những giọt nước mắt rơi không thành tiếng những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết mãi đến tận cuối đời… Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm biết đến bao giờ mới mở ra? Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa? là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào ! Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối ta có thật lòng yêu? Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt ta kiệt sức vì lo toan… Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơn là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ sao ta không chọn lựa để quên? Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất? Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau? Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đau là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại… ” - Khi ta mỉm cười và nói...
Nguyễn Phong Việt
Khi ta đánh mất một cái gì đó quý báu rồi cứ tìm hoài tìm mãi mà không thấy, ta cũng không cần phải quá đau khổ. Ta vẫn còn chút an ủi cuối cùng kia, khi nghĩ rằng một ngày nào đó, khi ta lớn lên và có thể tự do đi khắp nước, ta sẽ luôn luôn có thể tìm lại nó ở Norfolk.
Kazuo Ishiguro
...Bộ dạng nằm trước mặt kia đột nhiên trở người. Nàng định choàng người bước khỏi giường thật nhanh. Đã lâu lắm rồi, chẳng bao giờ giữa nàng và anh có cái ôm siết chặt, nụ hôn ngọt ngào, những gần gũi yêu thương. Cùng nằm trên một chiếc giường mà đối diện nàng luôn là tấm lưng băng giá. Trời sáng cũng là lúc anh rời khỏi. Tại sao lại thế? Nàng nào có lỗi gì. Không yêu, anh vẫn lấy nàng làm vợ được sao? Chỉ để mà chăm sóc, lo lắng cho anh? Nước mắt nuốt ngược vào trong, nàng chọn sự im lặng. Vợ của một người đàn ông trên con đường thành đạt liệu còn mong chờ điều gì nữa? Biết bao nhiêu người hằng ao ước được như nàng cơ mà. Đúng rồi. Đúng vậy rồi. Anh đang quay người lại. Nàng rùng mình. Mắt nàng nhắm chặt. Thiếp đi nào. Chỗ của nàng không phải ở đây. Nàng phải quay về gặp chàng. Nếu không, hẳn chàng sẽ cô đơn lắm! - Anh đây em! Giọng của chàng. Nàng mừng rỡ, mở mắt ra. Đúng là gương mặt chàng cùng nụ cười trìu mến, thân yêu. - Em đang mơ? - Không. Đây là thực! Nhìn quanh quất, nàng nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường. Phòng ngủ với bao nhiêu đồ đạc, cách bài trí không lẫn vào đâu được. Chỉ duy nhất một điều lạ lùng đang hiển hiện. - Tại… tại sao anh lại ở đây? Vậy thì... chồng em... chồng em đâu? Bàn tay chàng dịu dàng vuốt lên mái tóc dài mượt mà của nàng. - Đừng lo. Bây giờ em không cần mơ để gặp được anh nữa. Cũng không sợ chỉ mình em già đi, xấu xí. Anh sẽ trải qua tất cả, cùng với em, ở đây. - Thật không anh? Thật vậy không anh? Chàng mỉm cười, đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào nhất nàng từng biết tới. Đó hẳn là một nụ hôn thực sự, không thể là mơ...
Lưu Quang Minh (Thực Hay Mơ)
I ran through a restaurant like the fraught heroine in a romantic comedy," I reminded him in a whisper. "That's crazy. That's drama. That's -" "Real," he cut me off. "Shit was overwhelming you, you had a reaction and you're allowed, Kia. You didn't hide that either." He moved, rolling me and pulling us down in the bed so my head was to the pillows, his arms were still around me, his torso was resting on mine and his face was super close. "What you didn't do was, when I fucked up, hurt your feels, you didn't call me on it. I keep tellin' you I'm not him and I'll keep doin' it until you work him outta you, baby, but, in a healthy relationship, you're allowed to get pissed and in my face. Fuck, I need you to do that so I know what buttons not to push, where I can't go and avoid those places. And I'll do the same for you. Its part of learning how to take care of each other. Its fightin but its a form of communication and it's also a form of trust. We have words, we come to terms, we learn about each other and we move on stronger.
Kristen Ashley (Heaven and Hell (Heaven and Hell, #1))
Tại sao? Tại sao khi nhìn lại quá khứ thì những gì đẹp đẽ của chúng ta lại rạn nứt bởi sự thật xấu xa tiềm ẩn trong đó? Tại sao hồi ức về những năm tháng hôn nhân nhuốm cay đắng khi lộ ra rằng người kia chừng ấy năm có một người tình? Vì người ta không thể hạnh phúc trong tình cảnh đó được? Song người ta đã hạnh phúc cơ mà? Có lúc hồi ức không trung thành với hạnh phúc, nếu kết cục diễn ra đau đớn. Vì hạnh phúc chỉ đúng thật nếu nó vĩnh viễn tồn tại? Vì chỉ cái gì đã từng đau đớn, cho dù không ý thức và không nhận ra, mới kết thúc đau đớn? Nhưng thế nào là nỗi đau không ý thức và không nhận ra?
Bernhard Schlink (The Reader)
Now, at twenty-nine, I was miserable, broke, semi-homeless, very single, and pulling up to a gorgeous lake house whose very existence nauseated me. Grandly romanticizing my life had stopped serving me, but my fatal flaw was still riding shotgun in my dinged-up Kia Soul, narrating things as they happened:
Emily Henry (Beach Read)
Liễu mùa xuân xanh mơn mởn nhưng xin đừng trồng liễu trong vườn nhà. Cũng như chớ kết giao với hạng người khinh bạc. Dương liễu xum xuê đấy nhưng không chịu nổi trận gió đầu thu, khác nào người khinh bạc dễ nhạt mối giao tình. Liễu kia còn thắm lại lúc xuân về chứ người khinh bạc một đi không hề trở lại.
Ueda Akinari
Nếu người ái kỷ là người chỉ nghĩ tới nhu cầu của bản thân, bóc lột người khác để phục vụ mình, thì ngược lại, người hy sinh cưỡng chế là người quên mình, bóc lột bản thân để phục vụ người khác. Để bản thân cảm thấy có giá trị, được chú ý, được cần tới, những người này trao cho mình trách nhiệm giải quyết vấn đề của người khác, đặt mục đích sống của mình vào người khác. Khi Li đi du học, chị Thủy "như ngồi trên đống lửa, tim mình thoi thóp từng ngày từng giờ". Ngược lại, mỗi khi thấy mẹ tằn tiện, Li "bức bối nổi khùng như mình là một kẻ thất bại". Vì người hy sinh cưỡng chế coi giá trị bản thân ở chỗ "đem lại sự tốt đẹp" cho người khác, họ có xu hướng kiểm soát người kia. "Tôi bắt má hưởng thụ, má cưỡng lại. Chúng tôi cãi nhau." Ranh giới bản thể gần như bị xóa nhòa, hai người bị phụ thuộc như hai cái cây không đứng được độc lập, người này phải tựa vào người kia. Cả hai đều thiếu sự thương yêu và chăm sóc cho chính bản thân mình.
Đặng Hoàng Giang (Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ)
Trong tất cả những thứ được viết ra, ta chỉ yêu những gì được tác giả viết bằng máu của mình. Ngươi viết bằng máu đi, rồi ngươi sẽ biết được rằng máu chính là tinh thần. Hiểu một dòng máu xa lạ không phải là điều dễ: ta thù ghét tất cả những kẻ vô công rồi nghề ngồi đọc sách. Kẻ nào đã biết rõ độc giả thì sẽ chẳng làm gì cho người độc giả nữa. Hãy còn cả một thế kỉ độc giả nữa,- và chính tinh thần cũng sẽ bốc mùi hôi thối. Dành cho mọi người quyền học đọc, rốt cuộc lại làm hại đến những văn tự, nhưng cả tư tưởng nữa. Xưa kia tinh thần là thượng đế, rồi tinh thần trở thành người, rồi bây giờ nó hóa thành đám tiện dân. Kẻ nào dùng máu mình để viết những châm ngôn đều không muốn được đọc đến, nhưng muốn được học thuộc lòng. Trên miền núi cao, con đường ngắn nhất là con đường dẫn từ đỉnh này sang đỉnh kia; nhưng muốn theo con đường ấy, ngươi phải có đôi chân vạn dặm. Những châm ngôn phải là những đỉnh cao, vì những kẻ mà ta ngỏ lời phải là những con người cao đại tráng kiện.
Friedrich Nietzsche (Thus Spoke Zarathustra)
NHỮNG NGƯỜI YÊU BƯU THIẾP (Dịch bài hát Postcards Lovers – Stacey Kent, để tặng những người yêu bưu thiếp) Bỗng gần đây mình rất yêu bưu thiếp Yêu nhất là những tấm viết vu vơ Dẫu bạn có nguệch ngoạc rồi quên gửi Mình đâu nguôi háo hức đợi và chờ. Mình hình dung bạn đứng trên cầu cảng Trông tàu xa, nắng chiếu ở trên đầu Hay tẩn mẩn chọn lựa từng tấm thiếp Trước quầy hàng bao kẻ lạ chào nhau. Bạn có trải qua nhiều đêm lãng đãng Viết linh tinh trong góc quán cô đơn? Những dòng chữ thuần nhiên tràn xúc cảm Gửi cho mình mà tự sự nhiều hơn. Mình giữ cả, dẫu chẳng theo thứ tự Tháng ngày hay là nơi chốn bạn qua Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa Và có thể khi chúng mình gặp lại Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua. Bạn có tìm được đồng hành lý tưởng Trong những ngày ôi những bướm cùng hoa? Hay bạn nhớ đến cồn cào gan ruột Chốn đông vui chợt thấy bóng quê nhà? Mình đọc mãi những dòng trên bưu thiếp Từ chốn nào xa lắc của hành tinh Không tưởng nổi đời bạn giờ sao nữa Bạn thành ai sau mỗi dặm hành trình? Bưu thiếp vẫn giữ hộ mình ký ức Những chân trời xa lắm ở ngoài kia Nơi mình giấu trong tận cùng khiếp sợ Hay những nơi mình thực đã mơ về. Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa Và có thể khi chúng mình gặp lại Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Dù sao thời gian cũng có một uy lực rất lớn và tuổi tác đã làm lắng dịu một cách kỳ lạ tất cả mọi tình cảm. Người ta cảm thấy gần với cái chết hơn, bóng của nó làm đường đi tối lại, mọi việc có vẻ không còn tươi sáng nữa, chúng không tác động bao nhiêu đến những nơi thầm kín của con người như trước kia và chúng cũng mất đi nhiều uy lực hiểm nghèo.
Stefan Zweig (Letter from an Unknown Woman and Other Stories)
[...] những cái "ước gì", "giá mà", "nếu mà mình đã"... chúng là những câu hỏi tu từ thú vị nhưng chẳng có ích gì cho cuộc sống cả. [...] Anh biết đấy, mọi người hay nói chuyện "cơ hội bị bỏ lỡ", họ bảo ồ nếu như mình đã quyết định thế kia thay vì thế này thì mình đã... Hồi xưa em cũng hay nghĩ như thế, nhưng gần đây em nhận ra, làm gì có cơ hội nào bị bỏ lỡ, chúng chẳng có ở đó để cho ta bỏ lỡ bởi vì anh như là anh vào thời điểm anh ra quyết định, thì anh chỉ có thể ra được cái quyết định mà anh đã ra, anh không thể nào ra được cái quyết định mà anh cho là anh bỏ lỡ; cho nên những quyết định đó đâu có dành cho anh, đâu có bị anh bỏ lỡ... Mỗi lúc, anh chỉ có thể ra một quyết định tốt nhất. [264-265]
Phan Việt (Xuyên Mỹ (Bất Hạnh Là Một Tài Sản, #2))
Every step taken is the first of a new journey. Its up to me if I choose to contine walking or I might love it so much I will run. www.thethreeimmortalblades.com
Kia Carrington-Russell
My body is no longer mine. My soul dormant. I am once again, possessed. www.thethreeimmortalblades.com
Kia Carrington-Russell
Why am I so weird all the time? Then again, having conversations with myself in my head doesn’t help.
Kia Carrington-Russell (Possession of My Soul (The Three Immortal Blades, #1))
I was sure I fell in love with him again like usual. He did things that made me go back to him. Once again, it scared me half to death.
Kia Amazona (The Way It Was Before (Wattpad))
Đặt liên tiếp nhiều ý với nhau không phải là lý luận, nếu giữa những ý đó không có sự liên lạc chặt chẽ. Muốn làm thành một dây xích không phải cứ để khoen nọ kế khoen kia là đủ, mà phải móc chúng vào nhau. Các nhà "hùng biện" rất hay dùng thuật chắp càn ấy để làm mê hoặc thính giả; nghe họ ta tưởng họ có lí lắm, mà về nhà, nếu được đọc bài diễn văn của họ thì mới thấy từ đầu chí cuối chỉ là một đống gạch vụn. Họ nói huyên thuyên, bàn về vấn đề xuất cảng gạo, về chính thể dân chủ, về giáo dục, ngoại giao ... rồi kết luận rằng ... mọi người phải hi sinh cho Tổ quốc.
Nguyễn Hiến Lê (Luyện Lý Trí)
Hứa Ngọc Lan và  Nhị Lạc vừa ngồi tại chỗ, là hai mẹ con cứ nói hết chuyện nọ lại xọ sang chuyện kia, một người đàn bà ba mươi tuổi và một cậu bé tám tuổi, khi nói chuyện với nhau giống như hai người đàn bà ba mươi tuổi, hoặc hai cậu bé tám tuổi, hai người nói chuỵện sau khi  ăn cơm, hai người nói chuyện  trước khi ngủ, hai người nói chuỵên khi cùng đi ra phố, hai người thường xuyên càng nói càng hợp gu.
Yu Hua (Chronicle of a Blood Merchant)
Có một lằn ranh: một bên là những người làm ra sách, bên kia là những người đọc sách. Em muốn mãi là một trong những người đọc sách, cho nên em luôn luôn cẩn thận giữ mình bên phía của mình. Nếu không niềm vui đọc vô tư lự sẽ chấm dứt, hay ít nhất là biến thành cái khác, không phải những gì em muốn. Lằn ranh ấy, nó mơ hồ, dễ bị xóa đi: Thế giới những người dính dáng tới sách theo nghĩa chuyên nghiệp ngày càng đông và có xu hướng tự nhập vào làm một với thế giới những người đọc sách. Dĩ nhiên độc giả cũng ngày càng đông hơn, song dường như những kẻ dùng sách này đặng làm ra sách khác đang ngày càng đông hơn những ai chỉ thích đọc sách và chỉ thế thôi. Em biết rằng nếu vượt qua ranh giới đó, dù chỉ như một ngoại lệ, do tình cờ, em tất có nguy cơ hòa lẫn vào cơn triều đang dâng này; vì vậy em từ chối bước chân vào một nhà xuất bản, dù chỉ trong vài phút.
Italo Calvino (If on a Winter’s Night a Traveler)
From the bottom of my heart, I wanted to give up; I wanted to give up on living. There was no denying that tomorrow would come, and the day after tomorrow, and so next week, too. I never thought it would be this hard, but I would go on living in the midst of a gloomy depression, and that made me feel sick to the depths of my soul. In spite of the tempest raging within me, I walked the night path calmly.” "Bất chợt, từ sâu trong cõi lòng, tôi muốn quẳng đi tất cả, cả việc bước đi và việc phải sống tiếp. Chắc chắn rồi ngày mai sẽ tới, rồi ngày kia sẽ tới, và rất chóng, rồi tuần sau sẽ tới. Chưa bao giờ tôi cảm thấy điều ấy lại phiền lụy đến thế như lúc này. Tôi thực sự sợ khi phải nghĩ rằng, cả những lúc đó, tôi cũng sẽ phải sống trong đau buồn và u uẩn. Bão tố đang quần đảo trong lòng, vậy mà tôi vẫn bước đi bình thản, tôi bỗng thấy hình ảnh của mình khi ấy sao mà ảm đạm.
Banana Yoshimoto (Kitchen)
KẾT LUẬN Người học thức, tức là người thà biết ít mà thật biết những gì mình biết, còn những gì mình không biết, thì cũng biết rõ là mình không biết. “Không có sự dốt nát nhục nhã bằng tin tưởng rằng mình đã biết trong khi mình chưa biết”. Văn hóa là một vấn đề thuộc phẩm chứ không phải thuộc lượng. Tuy nhiên, càng biết rộng càng hay, càng biết sâu càng quý. Một cái học về bề rộng mà kém về bề sâu, là một cái học nông nổi phù phiếm. Một cái học về bề sâu nhưng kém về bề rộng, là một cái học câu chấp hẹp hòi. Cả hai đều là thiếu sót cả. Có được một cái học rộng rãi thì tránh được nạn thiên kiến chấp nhất. Có được một cái học chuyên môn thì cái học của mình mới biến thành thực dụng. Điều hòa được cả hai lối học ấy là thực hiện được mức cao nhất của công trình văn hóa của mình. Đọc sách và biết đọc sách rất cần, nhưng chính mắt thấy tai nghe, biết nhìn xem và quan sát, biết suy nghĩ và phê bình những sự việc chung quanh ta hằng ngày lại càng cần hơn. Cái lợi của sách là giúp cho mình suy nghĩ, chứ không phải suy nghĩ thế cho mình. Học khoa học và triết học rất cần, nhưng đào tạo cho mình một tinh thần khoa học và triết học lại càng cần hơn. Mỗi người, tùy khả năng, tùy phương tiện, tùy tính khí, tùy khuynh hướng… phải biết tự mình tìm thấy một phương pháp thích ứng cho riêng mình. Thật vậy, sở dĩ “không ai giúp ai được là vì không ai giống ai cả” như Jules Payot đã nói. Và cũng vì tin tưởng như thế nên tôi chỉ nêu lên những nguyên tắc mà không dám đưa ra những thí nghiệm của bản thân. Tôi lại còn muốn nói thêm: “Không ai bắt chước ai được, vì không ai giống ai cả”. Socrate nói rất chí lí : “Tôi không dạy ai được cả, tôi chỉ khêu gợi mà thôi”. Học cũng như ăn. Tuy là cần thiết cho tất cả mọi người, nhưng không phải món ăn nào cũng hợp cho tất cả mọi người. Có kẻ ăn mau tiêu, có người ăn lâu tiêu: sức tiêu hóa của mỗi người mỗi khác. Lớn ăn khác, nhỏ ăn khác; mạnh ăn khác, đau ăn khác; ở xứ nóng ăn khác, ở xứ lạnh ăn khác. Có phương pháp học, lợi cho người này, nhưng không lợi cho người kia. Ai đã từng đi dạy học đều biết rằng phương pháp dạy phải tùy từng cá nhân mà áp dụng. Nhà giáo dục phải như người trồng cây. Cho nên người Tây phương đã dùng chữ “culture" (*có nghĩa đen là trồng trọt*) để chỉ về văn hóa. Mỗi loại cây đều có những nhu cầu khác nhau, cần sự chăm nom săn sóc khác nhau. * * Nói thì dễ… nhưng làm được bấy nhiêu thôi, đâu phải là dễ. “Tri dị, hành nan” hay “tri nan, hành dị”? Theo tôi, cả hai đều khó cả. Học đâu phải là công việc của một thời kì cắp sách và trường, “thập niên đăng hỏa” mà thực ra, phải là công phu thực hiện của suốt một đời người. “Học là một vấn đề không biết lúc nào là cùng. Còn sống giờ nào, còn phải học giờ nấy”. Nhưng, học mà không hóa có hại cho tinh thần, cũng như ăn mà không tiêu, có hại cho sức khỏe. Người có học thức là người đã “thần hóa” cái học của mình. Bởi vậy, học mà đến mức gần như quên hết cả sách vở của mình đã học ấy mới gọi được là cái học “tinh nghĩa nhập thần”. Văn hóa không là quyền sở hữu của bất cứ một dân tộc nào : những quyển Bible, Koran, Bhagavad Gita, Đạo Đức Kinh, Dịch Kinh, Hoa Nghiêm Kinh không phải là của riêng của một màu da, một dân tộc, một thế hệ nào cả. Nó là kho tàng chung của nhân loại. Và người văn hóa cao cũng không phải là người riêng của một màu da, của một dân tộc hay của một thế hệ nào cả, mà là một người đã hoàn thành sứ mạng con người của mình, trong nhân loại.
Thu Giang Nguyễn Duy Cần (Tôi Tự Học)
...Quả thật vậy, khuya, sau khi tắt đèn, vừa nhắm mắt lại chú đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Mọi thứ đều sáng choang. “Chào anh, anh đến rồi à!” Ai gọi mình thế nhỉ? Chú quay lưng lại. Ồ, một cô gái xinh đẹp. Nụ cười của nàng tươi như hoa. “Vâng, chào cô. Cô ơi, đây là đâu?” “Còn ở đâu nữa, anh!” Chú nhìn quanh quất một hồi mới đập vào mắt tấm biển to đùng trên cao đề mấy chữ: “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”. A ha! Chú reo lên. Đúng như mình nghĩ. Nhưng chú cứ vờ vĩnh: “Hôm nay chưa phải là chủ nhật mà…” “Đã gọi là đồng điệu thì không cần “đến hẹn lại lên”, anh ạ!” Ôi tuyệt vời! Trúng y boong ý chú! Cơ mặt chú dãn duỗi hẳn ra, thoải mái như ở nhà. “Đúng đúng! Thế những người khác đâu rồi cô nhỉ?” Nàng lại nở nụ cười, ánh mắt hướng vào bên trong. Khung cảnh sáng đến lóa mắt dần dịu đi, nhường chỗ cho nào bàn nào ghế. Và vô số con người có mặt ở đây tự lúc nào. Chú bước chậm rãi qua cánh cửa lớn, ôi chao bầu không khí gì thế này? Ập vào chú là cảm giác hết sức vui vẻ gần gũi. Bên tai phảng phất điệu nhạc du dương cùng những tiếng trò chuyện nói cười hoan hỉ khoan thai. “Chào người anh em!” Một anh chàng vừa trông thấy chú đã vội chạy ra tay bắt mặt mừng. “Xin chào! Ở đây đông vui quá. Thế mà tôi không biết.” “Tất nhiên rồi. Chắc chắn anh sẽ rất vui khi tham gia câu lạc bộ này.” Anh ta kéo chú vào một bàn có ba bốn người đang bàn luận sôi nổi vấn đề gì đấy. Mấy người kia trông thấy chú liền reo lên: “Ôi lâu quá không gặp, ngồi xuống đi bạn hiền của tôi!” Bạn hiền của tôi? Lâu quá không gặp? Quái, chú đã gặp họ bao giờ đâu mà bảo lâu với chẳng nhanh. Đang nghĩ nghĩ ngợi ngợi thì anh chàng kia đã lên tiếng: “Anh không phải băn khoăn. Ở đây chúng tôi đón tiếp người mới đều như thế cả.” Thích thật, chú cười toe toét, ngồi vào bàn cùng với họ. “Anh có thích hát không?” “Không!” – Chú lắc đầu quầy quậy. “Vậy anh thích nhảy không?” “Cũng không!” – Chú nhún vai. Mấy người trong bàn hết nhìn chú lại quay sang nhìn nhau. Nhưng rất nhanh để một người nữa nêu thêm câu hỏi: “Thế ắt hẳn anh rất mê đọc sách, và tất nhiên là văn chương?” “Không!” “A thôi tôi biết rồi! Anh rất đam mê hội họa!” – Tiếng nói khác vang lên. “Thưa, không đâu…” Mất chú ít thời giờ nữa trước khi họ đồng thanh reo to: “Lần này đảm bảo chính xác! Anh tôn thờ sắc đẹp, anh thích phụ nữ, trúng phóc rồi chứ gì!” Ý họ nói chú mê gái. Chú cũng chẳng rõ nữa. Có thể có hoặc có thể không. Chỉ biết từ lâu lắm rồi chú ở mãi một mình. Không hẹn hò, không cặp bồ cặp bịch, không yêu ai, quen ai, gặp ai… Sắc mặt chú xụ xuống trông thấy, mấy người kia hoảng quá vội vã trấn an. “Ôi ông anh ơi, đã đến đây là phải vui vẻ chứ. Vui lên đi nào, đời có là bao nhiêu. Tôi dắt anh sang chỗ đám các cô trẻ đẹp nhé!” Lặng lẽ bước theo người dẫn đường, đầu óc chú mông lung, mắt chắm chúi theo từng bước chân mình. Chú chẳng nghĩ được lâu hơn khi giọng nói ngọt ngào thân quen từ đâu rót tuột vào tai, vội vã ngẩng đầu lên. “Anh không thoải mái à?” Chính là cô gái ban nãy ở ngoài cửa. Lạ thật, hẳn là chú đã từng gặp nàng đâu đó rồi, đoan chắc nhưng vắt óc mãi không nhớ ra. “Không! Tôi thích lắm…” - Chú lúng túng. “Vậy anh ngồi xuống đây, thư giãn nào…” Nàng kéo chú ngồi xuống ghế, nháy mắt với anh chàng kia. Anh ta vẫy tay rồi nhanh chóng mất hút vào đám đông chộn rộn. “Thế nhé. Tôi giao ma mới này cho cô đấy.” Còn lại chú và nàng. Không gian bây giờ cảm tưởng như chỉ có hai người. Thật lạ lùng, đám đông dường như đang dạt đi, ra xa, xa mãi, xa tít. Nàng tiếp tục nở nụ cười tươi như hoa: “Sao anh lại muốn tham gia câu lạc bộ này?” Câu hỏi đến với chú bất ngờ. Tại sao? Ừ nhỉ, tại sao thế? Tại sao chú không mảy may chút xíu đắn đo tức tốc gọi điện đăng ký tham gia vào chốn đây. Chú còn nhớ tâm trạng mình đã hết sức mừng rỡ như vớ được vàng khi biết được trên đời tồn tại một nơi tuyệt vời thế này. “Bởi vì… từ lâu tôi cứ ngỡ… chẳng bao giờ có cái gọi là câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu…” – Giọng chú chùng hẳn xuống, cổ họng thấy nghèn nghẹn...
Lưu Quang Minh (Những Tâm Hồn Đồng Điệu)
Hạnh phúc hay không, đã không còn quan trọng. Có thể đi đến cùng hay không, cũng không còn gì đáng nói. Khi thề đoạn tuyệt với hồng trần, cô đã dự định không quay lại nữa. Gia thế hiển hách, quý tộc sa sút, quá khứ rạng rỡ, đều chỉ như nước chảy bèo trôi. Những người dốc hết tâm tư để mưu tính kết cục cho bản thân kia, kỳ thực lại sớm bị vận mệnh sắp đặt. Chẳng thà làm một người nhạt nhẽo, dù cho thế sự bãi bể hóa nương dâu, ta vẫn ung dung, chẳng đau chẳng buồn.
白落梅 (Bởi vì thấu hiểu cho nên từ bi)
Điều khiến Internet nguy hiểm đối với các nhà nước độc tài, đó là các nhà nước này buộc phải cho phép nó tồn tại, vì nếu không họ sẽ bị thua thiệt về kinh tế. Nhưng nếu có Internet, họ sẽ không thể kiểm soát được thông tin như trước kia.
Thomas L. Friedman (The Lexus and the Olive Tree)
Điều tôi chợt nghĩ lúc đó là chiếc Lexus và cây Ô liu tượng trưng khá hay cho thời Hậu Chiến tranh lạnh: Một nửa thế giới ra khỏi cuộc chiến, cố gắng sản xuất và cải tiến cho chiếc xe Lexus sang trọng, giành hết sức cho hiện đại hóa, tinh giản và tư nhân hóa nền kinh tế của họ để tiến bộ trong thời toàn cầu hóa. Còn nửa kia của thế giói - nhiều khi là phân nửa của một đất nước, hay là phân nửa của một cá nhân - vẫn tiếp tục tranh giành xem ai là chủ của một cây Ô liu nào đó.
Thomas L. Friedman (The Lexus and the Olive Tree)
Rốt cuộc rồi chúng ta cũng chỉ sượt qua nhau Một chéo áo chạm hờ cũng ngỡ là đũa thần số phận Một cái nắm tay vô tình cũng gieo nhiều day dứt Một ánh mắt buồn bã nhất thời cũng ngỡ rằng người bảo đừng đi Mà ở lại thì có ích gì Người nào có thể cùng ta đi đếncuối chân trời Những giấc mơ không chung sao đủ nuôi hai đứa Người nào có thể cùng ta trú vào sau cánh cửa. Nghe mưa rơi bão giật phía ngoài kia Người nào có thể cùng ta ngồi trông hướng sông trôi Và nói cả những điều chưa định nói…
Nguyễn Thiên Ngân (Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy)
Anh đã quen nhìn đời và nhìn người một phía thôi. Anh trông thấy anh thanh niên đọc thuộc lòng bài "ba giai đoạn" nhưng anh không trông thấy bó tre anh thanh niên vui vẻ vác đi để ngăn quân thù. Mà ngay trong cái việc anh thanh niên đọc thuộc lòng bài báo như một con vẹt biết nói kia, anh cũng chỉ nhìn thấy cái ngố bề ngoài của nó mà không nhìn thấy cái nguyên cớ thật đẹp đẽ bên trong. Vẫn giữ đôi mắt ấy để nhìn đời thì càng đi nhiều, càng quan sát lắm, người ta chỉ càng thêm chua chát và chán nản.
Nam Cao (Đôi mắt)
Ngôn ngữ kẻ kia sẽ là ngôn ngữ của mây, của gió, của hoa, của nước. Anh đừng đến đặt cho họ những câu hỏi vớ vẫn về triết học. Họ sẽ trả lời anh bằng một câu thơ, hoặc giả họ sẽ hỏi anh xem anh ăn cơm chưa, đã rửa bát chưa. Nếu anh bị bó chặt trong câu hỏi họ sẽ chỉ ra núi rừng: “Bất tín, chỉ khán bát cửu nguyệt. Phân phân hoàng diệp mãn sơn xuyên!” Phải rồi. Không tin, hãy ngắm mùa thu đến; tơi bời lá rụng ngập sơn xuyên. Còn nếu anh cứng đầu thì họ có thể lấy gậy đánh anh cho anh chừa đi cái thói quen đem kính khái niệm đi soi chân lý
Thich Nhat Hanh
If there's such a thing as love at first sight, then I certainly did not fall prey to its mystical power the moment my eyes met his. I only felt a poke of wonder, as if seeing a book with a unique title. Nothing instant and extreme feeling I felt. My heart was in one piece.
Kia Amazona (The Way It Was Before (Wattpad))
Đặt liên tiếp nhiều ý với nhau không phải là lý luận, nếu giữa những ý đó không có sự liên lạc chặt chẽ. Muốn làm thành một dây xúc xích không phải cứ để khoen nọ kế khoen kia là đủ, mà phải móc chúng vào nhau. Các nhà "hùng biện" rất hay dùng thuật chắp càn ấy để làm mê hoặc thính giả; nghe họ ta tưởng họ có lí lắm, mà về nhà, nếu được đọc bài diễn văn của họ thì mới thấy từ đầu chí cuối chỉ là một đống gạch vụn. Họ nói huyên thuyên, bàn về vấn đề xuất cảng gạo, về chính thể dân chủ, về giáo dục, ngoại giao ... rồi kết luận rằng ... mọi người phải hi sinh cho Tổ quốc.
Nguyễn Hiến Lê (Luyện Lý Trí)
Trong toàn bộ quá khứ vô lý của bạn, bạn khám phá ra quá nhiều phi lý, quá nhiều sự lừa dối và cả tin, và điều tốt nhất bạn có thể làm là ngăn chặn tuồi trẻ ngay giờ phút này, chờ cho tuổi trẻ thoát khỏi bạn và đi qua bạn, ngồi nhìn nó rời khỏi bạn và mờ dần phía đằng xa, chỉ để quan sát được tất cả sự phù phiếm của nó, rồi lùa bàn tay của bạn vào khoảng trống nó để lại phía sau, nhìn nó lần cuối, và bạn bắt đầu di chuyển, trong khi đã đảm bảo rằng tuổi trẻ của bạn đã thực sự biến mất, bằng một thái độ bình tĩnh, với tất cả sự tự tin, bước qua phía bên kia của Thời Gian để nhìn xem con người ta thực sự trông giống cái gì.
Louis-Ferdinand Céline
Among other things, you'll find that you're not the first person who was ever confused and frightened and even sickened by human behavior. You're by no means alone on that score, you'll be excited and stimulated to know. Many, many men have been just as troubled morally and spiritually as you are right now. Happily, some of them kept records of their troubles. You'll learn from them—if you want to. Just as someday, if you have something to offer, someone will learn something from you. It's a beautiful reciprocal arrangement. And it isn't education. It's history. It's poetry.” – Trên tất cả, chú sẽ phát hiện rằng chú không phải là người đầu tiên đã từng hoang mang, giật mình kinh hãi hay cả đến phải nôn mửa vì cách xử sự của người ta. Chú hoàn toàn không phải là người cô đơn về phương diện ấy, chú sẽ ngạc nhiên thấy thế, và chú sẽ lấy làm thích thú và kích thích khi biết như vậy. Nhiều, rất nhiều người cũng đã bị dao động về phương diện luân lý và tâm linh hệt như chú bây giờ. May thay, một vài người đã ghi lại những khó khăn mà họ đã gặp phải. Chú có thể học từ những kinh nghiệm ấy – nếu chú muốn. Cũng như một ngày kia, nếu chú có cái gì để dâng hiến, thì một người nào đó sẽ học được một điều gì nơi chú. Đấy là một sự hỗ tương tốt đẹp. Và đấy không phải là giáo dục. Đấy là lịch sử. Đấy là thi ca.
The Catcher in the Rye - J.D. Salinger
I—I want forgiveness, for others and for myself. I want to accept that the journey is all there is. That when you get there, there’s no there there and so you keep going, keep trying, keep looking for ways to fill that hole but it will never be filled because we are just human and life has a hole – it just does. That’s what I want.
Kia Abdullah (Take It Back)
Cuối tuổi trẻ, ồ lang thang cũng đã Yêu đương kia có lẽ mấy mươi lần Đã vui tao phùng đã sầu ly biệt Đã đem lòng mình đi trải tứ lung tung Giờ chẳng còn bao nhiêu lạng bao dung Ta khờ dại mấy lần phung phí cả Trót yêu bông hoa thì yêu luôn nhánh lá Trót yêu con trâu cày, bèn yêu luôn hợp tác xã Trót yêu người mà quên cả yêu ta. Giờ ta còn toàn là men đắng cay Ta không tin cả nắng dưới trời này Ta vô cớ nghi ngờ cơn gió vội Ta cho phép mình đánh giá cả mây bay Người biết đấy lòng ta giờ khá chật (Vì đã co và kéo mấy mươi phen) Người thấy đấy mắt ta giờ ráo hoảnh (Dẫu khi xưa cũng lấp lánh như đèn) Ta cay độc không dám soi lòng nước Ta buồn rầu không dám ngước lên trăng Người đã đến trong đời ta quá muộn Để thơ ngây mà thề hẹn nhau rằng… Thì có chứ, ta cũng xao xuyến chứ Cũng nhớ nhung, nghĩ ngợi suốt bao phen Nhưng lòng người, ta chưa rõ trắng đen Ta hèn lắm, dấn thân hoài sợ chết. Nên giờ nếu mà người thương ta nhất Bước lại đây, đừng rào đón, bông hoa Hãy chắc chắn những chuyện này là thật Có yêu nhau thì giữ lấy nhau, và…
Nguyễn Thiên Ngân
I thought I'd feel happy because there was only him and me, me with him. But I felt sad. That night, I came to a realization that even if I wanted to close the door on him, my own foot would still stop it from closing. And even if I did manage to close the door completely and he would come knocking years later, I would still welcome him and say, "I've been waiting for you.
Kia Amazona (The Way It Was Before (Wattpad))
Từ nay ta chỉ còn được lựa chọn giữa thái độ vô liêm sỉ và chứng cuồng ám mà thôi. Một mặt là những kẻ nghĩ rằng kệ đời nó chứ, chừng nào còn sống thì còn phải lấy lại những gì đã đặt cược: các thương gia, các nhà tài chính, các hoạt náo viên truyền hình, các nhà quảng cáo, các nhà hoan lạc chủ nghĩa, các nhà hư vô chủ nghĩa. Mặt khác là những người sợ đến ngày tận thế và tìm cách bảo vệ tất cả những gì còn chưa bị phá hủy: các tiểu thuyết gia, các nhà hoạt động chống toàn cầu hóa, các nhà sinh thái, các nhà thơ, những kẻ rầy rà và những người hay càu nhàu. Từ ngày bức tường Berlin sụp đổ, tình trạng lưỡng phân này đã thay thế cho sự phân chia cánh tả/cánh hữu. Chứng liệt thần nọ đánh đuổi chứng liệt thần kia. Ích kỷ chủ nghĩa hay lãng mạn chủ nghĩa thì cũng đều phải chọn phe cho mình.
Frédéric Beigbeder (L'Égoïste romantique)
There must surely be much more to be said than the mere recounting of an incident: about the loves and hates of my people; their desires; their poverty and affluence; their achievements and failures; their diligence and idleness; their cold indifference and enthusiasm; their sense of the comic; their full-throated laughter and their sense of the tragic with its attendant emotional sobs and ostentations signs of pity.
Es'kia Mphahlele
Trong những nơi tối tăm tận cùng nhất, tôi tin rằng nhất định sẽ có một ánh sáng dẫn đường. Trong những lúc bạn thật cô đơn, nhưng bạn vẫn bảo vệ những lý lẽ của con tim. Khi đó, bạn sẽ không còn nhận ra bản thân mình như thế nào, hoài bão và ước mơ sẽ được gọi tên ra sao. Tôi thường hay đi một mình trên phố trong suốt một quãng đường dài. Những lúc trời đột nhiên nổi gió, tôi thường hay thấy, mình tựa như những chiếc lá bay giữa không trung, từng chiếc, từng chiếc một. Ngước nhìn bầu trời đầy sao, tôi hay tự hỏi: Trong thế giới rộng lớn này, sẽ có người từ phương xa đến đây vì tôi hay không? Giống như ánh sáng vậy, nó chuyển tiếp từ ngôi sao nọ sang ngôi sao kia. Cuối cùng, bạn đã xuất hiện. Và bạn cũng đã biến mất rồi. Tất cả chúng ta đều chờ đợi thanh xuân, tiếc là, đều đã lạc mất nhau. Ngước đầu nhìn lên bầu trời sao, Thế giới này trở nên thật rộng lớn rộng lớn …
Jimmy Liao 幾米 (The Starry Starry Night เดอะ สตาร์รี สตาร์รีไนท์)
Mình nhìn tám người bọn mình cùng "Chái nhà bí mật" giống như bọn mình là một mẩu nhỏ của trời xanh giữa những đám mây giông đen kịt. Trong cái chỗ tròn trịa, trong lành này, mây đen kéo đến mỗi lúc một gần hơn và cái vòng tròn ngăn cách bọn mình khỏi nguy hiểm đang đến gần mỗi lúc một thu nhỏ lại, chật hẹp hơn. Bây giờ xung quanh là những hiểm nguy và tăm tối khiến bọn mình va cả vào nhau trong lúc tuyệt vọng tìm một lối thoát. Trông lên thì chẳng bằng ai, trông xuống thì lại chẳng ai bằng mình. Bao người đang đánh nhau, và bao người khác vẫn được yên tĩnh và thanh bình. Trước mắt bọn mình là một khối đen khổng lồ sừng sững, nó không cho bọn mình đi tới mà chắn ngang như một bức tường không thể nào đi qua, nó cố nghiền nát bọn mình, tuy nhiên lúc này nó chưa làm được. Mình chỉ có thể kêu lên và cầu khẩn "Ôi, giá như cái vòng tròn đen kịt kia có thể lùi ra và mở cho chúng con một cánh cửa!
Anne Frank (The Diary of a Young Girl)
Đọc thôi không đủ. Đọc lại - theo tất cả các chuyên gia - là quan trọng nhất. Và cần đọc lại, không chỉ những cuốn sách mà ký ức về nó mờ nhạt dần hoặc lần đọc đầu tiên chúng ta không hiểu kỹ: phải đọc lại cả câu, danh từ, tính từ nhằm xác định một điều gì đó vĩnh viễn trong cuốn sách. Một cuốn sách muốn gì? Muốn dược hiểu đúng. Điều đó diễn ra từ từ, chậm rãi và phức tạp gần như trong cuộc đời. Các cặp vợ chồng có khi mất hàng chục năm để người nọ làm người kia hiểu rõ mình. Sách vở cũng là những người thân quen khó nắm bắt như thế. Đọc theo danh mục, theo mốt hay theo truyền thống chưa đủ; phải tìm đến sách theo cảm giác, cuốn sách có thể nói - với chúng ta, trực tiếp - một điều gì đó. Phải đọc thường xuyên, như người ta thường ăn, ngủ, yêu đương và hít thở vậy. Những cuốn sách, cũng như con người, chúng chỉ trao gửi cho bạn những bí mật, sự tin cậy của chúng khi bạn cũng trao hết mình cho chúng.
Sándor Márai (Bốn mùa - Trời và đất)
Điều đó giải thích vì sao trong một số nước, sự chống đối toàn cầu hóa mạnh mẽ nhất không đến từ nhóm dân chúng nghèo đói, mà từ những kẻ "vốn xưa nay..." trong giới trung lưu và trung lưu lớp dưới, những người được hưởng sự ổn định trong những hệ thống cộng sản, xã hội chủ nghĩa hay nhà nước phúc lợi khác. Khi họ thấy những bức tường phòng hộ sụp đổ, khi những cuộc chơi thiếu thành thực mà trước kia họ tham gia kiếm lợi, những lưới bảo hiểm xã hội, bị thu nhỏ lại - họ trở nên rất thất vọng.
Thomas L. Friedman (The Lexus and the Olive Tree)
Energy is a being yet is not. For it to materialise it must be pure thus it turns into a crystal like form. That is the true being of the Elders and the Three Immortal Blades. And your body has been cursed with it.” Max Jacket- The Three Immortal Blades
Kia Carrington-Russell
Về cửa nhà thân yêu, về chính cái nơi đã quen biết ngay từ ngày đầu tiên ra đời, về cái ngưỡng cửa mà đằng sau nó là lòng tin, là sự thật chất phác và thiêng liêng, là lòng thương xót, tình bạn và sự thông cảm, những cái đã trở thành tự nhiên đến mức hóa ra dung dị tột độ, mà nếu muốn xác định những ý niệm ấy thì thật chẳng có ý nghĩa gì. [...] Không, cái cánh cửa kia, nơi mà nó đang đi về, là một bộ phận của con người nó, là cả cuộc đời của nó. Thế thôi, trên thế gian này chưa một con chó nào lại cho lòng chung thuỷ thông thường là một điều phi thường. Nhưng con người thì lại nghĩ ra việc tâng bốc thứ tình cảm đó của chó như một thành tích, cổi là vì không phải tất cả bọn họ khi nào cũng có được lòng chung thủy với bạn bè và sự trung thành với trách nhiệm đến mức những thứ đó có thể trở thành cội nguồn của cuộc sống, thành nền tảng tự nhiên của bản thân sự tồn tại, khi mà sự cao thượng của tâm hồn là một trạng thái đương nhiên. Cái cửa nhà nơi Bim đi về là của nhà của người bạn nó và do đó cũng là cái cửa của nó, Bim. Nó đi về cái cửa của lòng tin và sự sống. Bim mong sao về được đến cửa này để hoặc là chờ đợi, hoặc là chết: đi lang thang trong thị xã tìm bạn thì nó không còn đủ sức. Nó chỉ có thể đợi mà thôi. Chỉ còn có đợi.
Gavriil Troyepolsky (Белый Бим Чёрное ухо)
Khi đọc ‘Kiều’, nghe những đau khổ và chán chường như thế, ta không thấy dễ chịu trong lòng. Nhưng chúng ta đâu phải chỉ đi tìm sự dễ chịu. Chúng ta đi tìm sự thật. Chúng ta phải có câu trả lời cho tình trạng. Đây không phải chỉ là tình trạng ngày xưa, đay cũng là tình trạng bây giờ. Khi giảng ‘Tâm Kinh Bát Nhã’, tôi cũng đem Tâm Kinh vào xã hội ngày nay. Tôi nói rằng một em bé ở Bangkok bị dụ làm gái ăn sương, chiều đi sáng về, trông thấy những cô nữ sinh áo trắng đi học, ngẫm lại thân mình thì rất tủi. Các cô gái nhà lành thật may mắn. Thân phận em là thân phận ô uế của một cô gái ăn sương. Em có mặc cảm mình là con gái bỏ đi, cón những cô nữ sinh kia là những cô gái đáng sống. Không ai có thể cứu em bé này ra khỏi mặc cảm ô nhục, dơ bẩn, ngoại trừ Bồ Tát Quan Thế m. Bồ Tát nói như thế này: ‘Con không dơ mà mấy cô kia cũng không sạch. Sở dĩ mà con như thế này là vì xã hội như thế kia (Thử hữu cố bỉ hữu, thử vô cố bỉ vô). Xã hội kia được như vậy là vì có những người như con. Con làm ra xã hội và xã hội làm ra con. Không phải chỉ có con mới chịu trách nhiệm về con mà cả xã hội kia cũng phải chịu trách nhiệm về con. Con đừng có mặc cảm con là người duy nhất chịu trách nhiệm. Tất cả những nhà giáo dục, kinh tế, chính trị trong xã hội đều chịu trách nhiệm về con cả.’ Đó là ý ‘Không dơ cũng không sạch, Không thêm cũng không bớt’ trong Tâm Kinh Bát Nhã. Nghe Đức Quan Thế m nói như vậy thì ranh giới giữa dơ và sạch, bên này và bên kia mới được tháo sạch và mặc cảm của các cô gái ăn sương lúc đó mới được tháo sạch và mặc cảm của các cô gái ăn sương lúc đó mới có thể được tiêu trừ. Đó là giọt nước Cam Lộ mà đạo Bụt cung cấp. Cái thấy bất nhị này chúng ta ít tìm thấy trong cá truyền thống tôn giáo khác. Cái này như thế này là vì cái kia như thế kia. ‘Thân phận con, cả xã hội đều chịu trách nhiệm. Con đừng có mặc cảm tội lỗi. Nếu người ta sống đàng hoàng, biết lo cho tất cả thì con đã không đến nỗi như thế này đâu.’ Em bé sẽ khoc sẽ ôm lấy chân Đức Quan Thế m. ‘Xin ngài dạy cho con cách để thoát khỏi’. Lúc ấy Đức Quan Thế m mới bắt đầu dạy cho em được. Chúng ta cũng phải làm như thế. Ngày xưa ở Sài Gòn có các sư cô làm chuyện đó. Ngày nay cũng vậy.
Thich Nhat Hanh (Thả một bè lau)
Nhà nước trở nên quan trọng hơn, điều đó đã rõ, nhưng điều khác biệt giờ đây là định nghĩa - thế nào là Nhà nước. Trong chiến tranh lạnh, kích thước của nhà nước là tất cả. Bạn cần có một nhà nước hùng mạnh để đối trọng lẫn nhau, xây những bức tường bảo vệ ở xung quanh đất nước và duy trì một hệ thống phúc lợi xã hội để mua đứt những người lao động của bạn, tránh khả năng họ đi về phía bên kia. Trong toàn cầu hóa, chất lượng của nhà nước là điều quan trọng nhất. Bạn cần có một bộ máy nhà nước có kích thước nhỏ hơn, vì bạn cần thị trường, chứ không phải một thứ chính phủ trì trệ và béo múp míp, đứng ra điều tiết và cung ứng vốn. Bạn cần một bộ máy nhà nước năng động, thông minh và chất lượng hơn, trong đó bộ máy hành chính có khả năng quản lý về luật pháp một thị trường tự do, thay vì thả lỏng cho thị trường hoành hành.
Thomas L. Friedman (The Lexus and the Olive Tree)
The "I" principle has reached the "Does not matter- need not be" state, and is not related to form. Save and beyond it, there is no other, therefore it alone is complete and eternal. Indestructible, it has power to destroy- therefore it alone is true freedom and existence. Through it comes immunity from all sorrow, therefore the spirit is ecstasy. Renouncing everything by the means shown, take shelter in it. Surely it is the abode of Kia? This having once been (even Symbolically) reached, is our unconditional release from duality and time- believe this to be true. The belief free from all ideas but pleasure, the Karma through law (displeasure) speedily exhausts itself. In that moment beyond time, a new law can become incarnate, without the payment of sorow, every wish gratified, he[9] having become the gratifier by his law. The new law shall be the arcana of the mystic unbalanced "Does not mattter- need not be," there is no necessitation, "please yourself" is its creed.[10]
Austin Osman Spare (The Book of Pleasure (Self-Love): The Psychology of Ecstasy)
Thich Nhat Hanh. a venerated Vietnamese Buddhist, speaks of a solution that is so utterly simple it seems profane. Be, body and mind, exactly where you are. That is, practice a mindfulness that makes you aware of each moment. Think to yourself, "I am breathing" when you're breathing; "I am anxious" when you're anxious; even, "I am washing the dishes" when you're washing the dishes. To be totally into this moment is the goal of mindfulness. Right now is precious and shall never pass this way again. A wave is a precious moment, amplified: a dynamic natural sculpture that shall never pass this way again. Out interaction with waves - to be fully in the moment, without relationship troubles, bills, or worries - is what frees us. Each moment that we are fully with waves is evidence of our ability to live in the here and now. There is nothing else in the universe when you're making that elegant bottom turn. Here. Now. Simple, but so elusive. A wave demands your attention. It is very difficult to be somewhere else, in your mind, when there is such a gorgeous creation of nature moving your way. Just being close to a wave brings us closer to being mindful. To surf them is the training ground for mindfulness. The ocean can seem chaotic, like the world we live in. But somehow we're forced to slice through the noise - to paddle around and through the adversities of life and get directly to the joy. This is what we need for liberation.
Kia Afcari (Sister Surfer: A Woman's Guide To Surfing With Bliss And Courage)
The law of Kia is its ever original purpose, undetermined, without change the emanations, through our conception they materialize and are of that duality, man takes this law from this refraction, his ideas-reality. With what does he balance his ecstasy? Measure for measure by intense pain, sorrow, and miseries. With what his rebellion? Of necessity slavery! Duality is the law, realization by suffering, relates and opposes by units of time. Ecstasy for any length of time is difficult to obtain, and laboured heavily for. Various degrees of misery alternating with gusts of pleasure and emotions less anxious, would seem the condition of consciousness and existence. Duality in some form or another is consciousness as existence. It is the illusion of time, size, entity, etc.-the world's limit. The dual principle is the quintessence of all experience, no ramification has enlarged its early simplicity, but is only its repetition, modification or complexity, never is its evolution complete. It cannot go further than the experience of self-so returns and unites again and again, ever an anti-climax. Forever retrogressing to its original simplicity by infinite complication is its evolution. No man shall understand "Why" by its workings. Know it as the illusion that embraces the learning of all existence. The most aged one who grows no wiser, it may be regarded as the mother of all things. Therefore believe all experience to be illusion, and the law of duality. As space pervades an object both in and out, similarly within and beyond this ever-changing cosmos, there is this secondless principle.
Austin Osman Spare (The Book of Pleasure (Self-Love): The Psychology of Ecstasy)