“
Mẹ tôi đã duy trì tình yêu với cha nguyên vẹn như mùa hè họ gặp nhau lần đầu. Để làm được điều này, mẹ quay lưng lại với cuộc sống. Thi thoảng mẹ cố gắng sống vài ngày chỉ bằng nước và không khí. Mẹ là sinh vật phức tạp duy nhất làm việc này, nên có một loài mới đặt tên theo mẹ mới đúng. Một lần cậu Julian giải thích cho tôi điều mà nhà điêu khắc, hoạ sĩ Alberto Giacometti nói, rằng đôi khi chỉ để vẽ một cái đầu, ta phải bỏ đi toàn bộ cơ thể. Để vẽ một chiếc lá, ta phải hy sinh cả khung cảnh. Ban đầu có vẻ giống như ta đang tự giới hạn mình, song sau một thời gian ta nhận thấy rằng sở hữu một phần nhỏ nhoi của thứ gì đó giúp ta có cơ hội nắm giữ một cảm xúc cụ thể của vũ trụ hơn khi ta vờ như đang có cả bầu trời.
Mẹ tôi đã không chọn một chiếc lá hay cái đầu. Mẹ đã chọn cha, và để nắm giữ một cảm xúc cụ thể, bà đã hy sinh cả thế giới.
”
”