Tuyết Quotes

We've searched our database for all the quotes and captions related to Tuyết. Here they are! All 44 of them:

Bạn sẽ muốn ôm lấy ai đó khi đứng trước một dãy núi tuyết, một cái hồ nơi tận cùng thế giới, hay nắm tay người đó khi thấy hai con bò Yak con đùa với nhau. Nhưng đó phải là một người rất thân yêu của mình. Tôi có một kinh nghiệm rất quan trọng: đừng bao giờ chia sẻ những chặng đường với một người mà bạn không hết lòng yêu thương. Bởi vì khi trên đường, ta mới chính là ta nhất, và họ mới chính là họ nhất. Nên nếu đi cùng nhau mà không đủ yêu thương để chịu đựng nhau và cảm nhận cái đáng yêu của nhau, thì thà đi một mình còn hơn. Nếu không cả chuyến đi sẽ là một thảm họa.
Nguyễn Thiên Ngân
...Nguyệt không muốn xử tệ với bản thân mà ấm ức nhiều điều. Lâu nay, trong tất cả các câu chuyện cổ tích người lớn kể cho trẻ con nghe, kể cả trên phim ảnh, tại sao luôn là những cô nàng kiều diễm. Từ Lọ Lem, Bạch Tuyết, công chúa ngủ trong rừng... tất cả đều xinh đẹp. Chỉ những người như họ mới hạnh phúc, mới tìm được bạch mã hoàng tử thôi sao? Còn những ai lỡ chẳng được vậy thường đóng vai phản diện, làm điều độc ác, hãm hại người lành và kết cục là gánh chịu đau khổ... Tivi vẫn đang tường thuật chung kết thi hoa hậu. Nàng về, mặc Hương cố giữ. Không hiểu sao hôm nay nàng nghĩ nhiều vậy. Nàng vẫn thường suy tư nhưng không giống đêm nay. Phải chăng vì đêm nay đã thêm một tuổi mới. Trên đường về, khi mở cổng, nàng nhớ cái gia tài tuổi 20 Hương đã nói. Gia tài tuổi 20... Có những đêm khuya khoắt nàng rưng rức một mình. Nước mắt ơi, phải chăng mày cũng là một phần của gia tài?...
Lưu Quang Minh (Gia Tài Tuổi 20)
Vài người – và tôi là một trong số họ – ghét những cái kết vui. Chúng tôi thấy bị lừa. Tổn thương là bình thường. Nghiệp chướng bất khả cưỡng. Trận tuyết lở dừng giữa đường chỉ vài bước trên ngôi làng co rúm đã hành xử không chỉ phi luân mà còn vô đạo.
Vladimir Nabokov (Pnin)
Đừng chỉ trích mái nhà hàng xóm nhiều tuyết trong khi cửa nhà mình không sạch.
Confucius
Giữa muôn trùng gió tuyết mịt mù, dường như nàng lại thấy một thiếu niên mình vận áo gấm, ung dung bước vào một tiệm mì lụp xụp, chậm rãi đưa tay giở vành nón trúc trên đầu. Lúc đó chính là thuở ban đầu gặp gỡ, hết thảy đều giống như hoa nở rực rỡ nơi núi rừng. "Tôi tên là Mạnh Giác, Mạnh trong Mạnh Tử, Giác nghĩa là vua của ngọc.
Tong Hua (云中歌 - Yun Zhong Ge)
Tất cả nên, tuyết rã, băng tiêu, mây tan, gió thoảng.
小椴 (Trường An Cổ Ý)
Mùa xuân nhất định sẽ về, và sẽ có hoa điểm tuyết... Ở nước Nga thường có cả mùa đông lẫn mùa xuân. Nước Nga của chúng ta là như thế đó. Nhất định là có mùa đông, lẫn cả mùa xuân.
Gavriil Troyepolsky (Белый Бим Чёрное ухо)
Em đang nói bên tai tôi. Bằng cái giọng thẹn thùng quen thuộc ấy. Trái tim dịu dàng của em đâu mất rồi? Những gì đẹp đẽ, cao thượng và tinh tế trong cái con người có tên Aki đâu mất rồi? Phải chăng chúng vẫn đang lao đi vô định dưới những vì sao lấp lánh tựa như đoàn tàu lướt trên một bình nguyên phủ đầy tuyết trong đêm? Theo một phương vị mà mọi chuẩn mực của thế giới này không thể đo đếm được?
Katayama Kyoichi (Kuteriakkan Cinta Pada Dunia - Sekai no Chuusin de Ai Wo Sakebu)
Tôi muốn giữ sự tin tưởng (có thể là ảo tưởng) trong tim tôi, rằng lúc này, có một người bạn vẫn thỉnh thoảng nghĩ tới tôi, như tôi cũng thỉnh thoảng nghĩ tới bạn mà đã không bao giờ nói với bạn. Tôi muốn tin rằng giữa những người chưa bao giờ thực sự ‘biết’ nhau vẫn có thể có những yêu thương không phụ thuộc vào bất cứ ràng buộc hay hứa hẹn hữu hình nào. Tôi muốn tin vào những thứ ‘duyên’ không đi kèm ‘phận’ hay ‘số’ mà do chúng ta tạo ra với nhau bằng tình cảm. Tôi muốn tin rằng những gì chúng ta đã gieo xuống, dù chậm, nhất định sẽ nảy mầm và ra trái đúng như cái hạt mầm đã gieo. Như sau mùa đông dài, nhất định phải là mùa xuân; tôi mong tất cả các bạn tôi, dù ở bất cứ đâu trên trái đất vào lúc này, cũng vẫn giữ trong tim cảm giác thanh xuân của những năm tháng tuổi trẻ - cái thời mà mọi thứ đều dễ dàng, buổi sáng sớm một ngày bất kỳ có thể đứng dậy nói lời tạm biệt mà đi không lưỡng lự hoặc nhìn tuyết trắng trời mà mỉm cười rồi hít vào và thở ra một hơi thật dài, cho hơi nước bay lên trong buổi sớm.
Phan Việt (Nước Mỹ nước Mỹ)
Một thiếu phụ đi bên cạnh tôi trong làn tuyết rơi, và nàng mỉm cười với tôi. Tôi hàm ơn nụ cười, đưa nàng đi, và chở che nàng một đoạn để nàng khỏi tan biến. Một nụ cười tuyết tan chầm chậm. Kết cục chỉ còn lại chút ẩm ướt trong tâm hồn, một vũng nước nhỏ xíu, như một giọt nước mắt.
Sándor Márai
Vào những buổi chiều đó, con dần hiểu ra rằng điên loạn đôi khi có thể dẫn tới phát hiển, rằng tâm trí, dù đứt gãy và đoản mạch, cũng không hề sai hẳn. Căn phòng hết đầy lại vơi tiếng nói của hai bà cháu trong khi tuyết rơi khỏi đầu ngoạn, mặt sàn gỗ cứng quanh đầu gối con trắng dần khi quá khứ trải ra quanh ngoại và con.
Ocean Vuong (On Earth We're Briefly Gorgeous)
Vào những buổi chiều đó, con dần hiểu ra rằng điên loạn đôi khi có thể dẫn tới phát hiển, rằng tâm trí, dù đứt gãy và đoản mạch, cũng không hề sai hẳn. Căn phòng hết đầy lại vơi tiếng nói của hai bà cháu trong khi tuyết rơi khỏi đầu ngoại, mặt sàn gỗ cứng quanh đầu gối con trắng dần khi quá khứ trải ra quanh ngoại và con.
Ocean Vuong (On Earth We're Briefly Gorgeous)
Đêm qua mưa ào ào tuôn chảy hơn thác nước; trời xuất tinh sau những ngày nóng dữ dội. Mưa đổ ào ào suốt buổi chiều, suốt buổi tối và suốt đêm. Tôi ngủ sớm, vì lâu lắm tôi mới được ngủ trong tiếng ru thơ mộng của cơn mưa lũ; tôi đắp mền kín cả người, thức giấc thì thấy thành phố đẹp lạ thường vào lúc bình minh; những mái nhà đen xanh, màu huyền lam, ửng lên một chút đỏ phượng trên chân trời mây xám. Tôi tưởng đang sống trong thế giới của nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn mà tôi đã sống lúc còn bé nhỏ. Tách cà phê sữa và vài điếu thuốc bastos đưa tôi trở lại thế giới người đời. Mặt trời hừng sáng, tràn ngập vào phòng tôi; tôi nghe một trăm con chim đang nhảy trong tim. Lâu lắm rồi, tôi mới được nghe tiếng chổi quét bên hàng xóm. Tim tôi nhói lên vì bao nhiêu hình bóng thơ mộng bay về lào rào theo tiếng chổi sau cơn mưa. À ơi, mẹ ru con ngủ... Tôi hạnh phúc quá sức, còn đòi hỏi gì hơn? Chỉ nằm trên giường, mở rộng ba cánh cửa sổ, nằm kê gối đầu giường ngước nhìn ra chân trời cây mọc đàng xa, dở vài ba trang sách, mắt ve vuốt mực in màu đen, ngửi mùi giấy thơm của trang sách in ở Paris, của một tác giả xa lạ; mộng và thực xoắn vào nhau như lá bí và bông bụt, lòng tôi tràn trề như sữa chảy bất tận từ lòng trời. Cơ thể tôi run run như khi giao hợp; ồ ồ, tôi sung sướng ngất ngư tắm trong mật ngọt của những đài hoa, của hương phấn bông rừng. Hơi thở tôi nhẹ quá, tôi không còn nghe được hơi thở tôi nữa. Tôi cũng không còn là tôi nữa. Cái tôi quá nhỏ bé và cạn cợt; tôi bay lên trên nóc nhà ướt mưa đêm qua. Tôi bay lên tiếng kêu của trẻ con bên xóm. Tôi không còn mang tên, mang tuổi; một tiếng chim con vừa kêu, tôi sụp lạy.
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
Những cử chỉ ngây thơ của Tuyết mà trước kia Chương cho là rất có duyên, ngày nay chàng chỉ thấy vụng về, dơ dại. Tuyết tưởng làm vui lòng chàng, ngờ đâu khiến chàng thêm ghét, thêm khinh. Là vì ... sắc đẹp đã tàn, ngày xanh mòn mỏi, thì còn đâu là ái tình, họa chăng còn lại bên lòng chút tình trắc ẩn đối với kẻ phiêu lưu khốn nạn.Nhìn ra vẻ mặt lãnh đạm, thản nhiên của Chương, Tuyết chợt hiểu. Trái tim khô héo của Tuyết càng khô héo thêm.
Nhất Linh (Đời Mưa Gió)
Gió thổi, những cánh hoa anh đào tan tác, rụng xuống cả chân tôi. Tôi nhìn chiếc bình trong tay mình lần nữa. Một nỗi e sợ mơ hồ vụt qua. Liệu tôi có hối hận không? Có thể. Nhưng lúc này, tôi đang ở giữa một cơn mưa hoa tuyệt đẹp. Tôi chậm rãi vặn nắp bình. Và rồi, không suy nghĩ nữa. Tôi hướng miệng bình lên bầu trời, vươn tay hết cỡ và vẽ thành một đường vòng cung lớn. Đám tro trắng bay trong ráng chiều như bụi tuyết. Lại một cơn gió thổi. Tro của Aki ngay lập tức lẫn vào và biến mất trong những cánh hoa đang tung lên.
Katayama Kyoichi (Kuteriakkan Cinta Pada Dunia - Sekai no Chuusin de Ai Wo Sakebu)
Tôi đứng ở cửa ngây người nhìn Công Nghi Phỉ áo trắng bên cạnh ngọn đèn dầu, trong tay chàng cầm một con dao khắc, có giọt máu nhỏ từ chuôi dao rớt xuống đất, trước mặt chàng là… tôi cơ hồ bịt miệng kêu lên, định thần mãi mới phát hiện đó chỉ là bức tượng của Khanh Tửu Tửu, một bức tượng có hồn như thật, mái tóc thả dài chấm gót chân, nửa bàn tay lộ ra dưới ống tay áo cầm chiếc ô cán trúc. Công Nghi Phỉ thất thần đứng mãi, như sực nhớ ra, rút trong ống tay áo chiếc vòng ngọc màu đen, chìa ra trước bức tượng gỗ, nhẹ nhàng: “Chiếc vòng này có phải của cô nương?”. Âm thanh trống rỗng vang lên trong căn phòng mờ mờ ánh đèn, nhưng không thấy tiếng trả lời. Chàng ta lại không bận tâm, ánh mắt tươi cười, giọng vẫn nhẹ: “Hình như tại hạ đã gặp cô nương ở đâu?”. Nghe đến đây tôi đã biết câu sau chàng ta sẽ nói gì. Đó là cảnh tượng lần đầu họ gặp nhau, cuối cùng chàng ta vẫn uống thuốc giải thiên nhật vong. Quả nhiên chàng ta nắm tay cô nói khẽ: “Tại hạ là Công Nghi Phỉ ở Bối Trung, dám hỏi quý danh cô nương”. Như có tiếng thanh thanh vẳng lại: “Vĩnh An, Khanh Tửu Tửu”. Nhưng tất cả đã không thể quay trở lại. Nhìn cảnh Công Nghi Phỉ rơi nước mắt, Công Nghi San bên cạnh giơ tay bịt miệng, quay người bỏ chạy như không thể chịu đựng hơn. Tôi từ từ khép cửa. Bên ngoài chợt một trận gió mạnh thốc tới, hoa tử vi trên cây rụng lả tả như một trận tuyết rơi. Bối Trung tháng chín, trận tuyết rơi màu tím. Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt, giữa tầng mây trắng dường như thấp thoáng bóng áo trắng, tôi ngửa mặt thốt lên: “Khanh Tửu Tửu, rốt cuộc cô yêu chàng thế nào?”. Nước mắt ứa ra, có lẽ đây là lần duy nhất tôi rơi nước mắt vì khách hàng của mình.
唐七公子 (Hoa Tư Dẫn - Tập 2)
Từ sau khi lìa bỏ Trình Kính Tu và Tuyết Sắc, nàng không động đến bất kỳ nhạc cụ nào nữa. Nàng ra sức xóa sạch những vết tích khổ luyện tỳ bà trên tay. Giờ đây, đôi tay này mịn màng mềm mại, thịt da như ngọc, đã chẳng còn vết chai sần nào nữa. Chẳng ai hay, nhiều năm trước, một ngọn đèn trơ trọi dưới trăng, nàng từng gảy những khúc đàn du dương suốt đêm, dốc hết năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, mới đổi được danh hiệu “một khúc tỳ bà chống được trăm yêu nữ”. Chẳng ai hay, từng có một nam nhân lặn lội giữa đêm mưa tìm đến, mang theo cây trâm của nàng, đứng đợi trước bụi tường vi đến sáng. Trong khoảnh khắc trông thấy nàng, cặp mắt đã dầm mưa suốt đêm đột nhiên sáng bừng lên. Chẳng ai hay, nàng từng có một đứa con gái tên Tuyết Sắc, hệt như bông tuyết ngậm trong nhụy mai, chỉ sợ ánh nắng rọi tới là tan biến. Trừ vầng trăng giữa trời, chẳng ai hay.
Châu Văn Văn (Trâm - Kẻ yểu mệnh (Trâm, #2))
Từ nay trở đi, trên dải đất lạnh lẽo đầy gió tuyết miền cực Bắc, sẽ chẳng còn ai đốt lửa gọi y vào uống rượu nữa. Từ nay trở đi, đối mặt với thiên quân vạn mã, sẽ chẳng còn ai lặn lội suốt đêm chạy tới, vì y mà máu đẫm bạch bào nữa. Từ nay trở đi, lúc hân hoan mừng rỡ, sẽ chẳng còn ai nói cười chung vui cùng y nữa. Từ nay trở đi, khi buồn khổ cô đơn, sẽ chẳng còn ai uống rượu giải sầu cùng y nữa. Từ nay trở đi, thiên hạ rộng lớn thế này sẽ chẳng còn ai khiến y mỗi khi nhớ đến lại thấy họng nồng vì rượu, lòng ấm tình người, dù vương toạ lãnh lẽo tới đâu, kẻ địch đông đúc nhường nào, đều có người sánh vai cùng y đối diện… Từ nay trở đi, thế gian này vĩnh viễn chẳng còn Thanh Dương.
Tong Hua (Từng thề ước)
Huynh tặng muội. Muội đã tặng huynh sao dưới đất, nay huynh tặng muội tuyết trên tay.
Tong Hua (云中歌 - Yun Zhong Ge)
Trong cõi hồng trần đành rằng có nhiều thú vị, nhưng không phải là nơi nương náu lâu dài. Huống chi “Ngọc lành có vết, việc đời đa đoan” tám chữ này thường đi liền với nhau. Rồi trong chớp mắt, vui hết đến buồn, người thay cảnh đổi, rút cuộc chỉ là giấc mộng, muôn cõi đều trở thành không!
Tào Tuyết Cần (Hồng lâu mộng (Hồng lâu mộng, #1))
Chúng tôi chậm rãi đi ngược dòng chảy và tận hưởng phong cảnh. Suốt buổi không ai nói gì. Không phải là vì chúng tôi không có gì để nói với nhau, mà vì câu chữ trở nên thừa thãi. Vài vệt tuyết trắng còn sót nằm
Anonymous
Thế rồi một buổi sáng, buổi sáng hôm mồng ba tết trong khi tiếng pháo hãy còn vui mừng đón chào xuân mới, một buổi sáng mưa phùn, gió bay, Tuyết lặng lẽ bỏ Chương ra đi. Thà liều thân với một đời mưa gió, khổ sở, đê tiện, nàng cho còn hơn là sống mãi cái đời lừa dối, bên cạnh một người mà nàng đã cạn tình yêu và trong một gia đình bình tĩnh, êm ấm nó luôn luôn nhắc nàng nhớ rằng địa vị nàng không phải ở đấy
Nhất Linh (Đời Mưa Gió)
Cái ý tưởng trai gái lại bắt đầu nhớ đến Tuyết, và làm cho chàng sa sầm nét mặt. Ở đời chàng có nhiều sự ngẫu nhiên nhưng chàng cho sự gặp gỡ Tuyết là sự ngẫu nhiên vô lý hơn hết.Ngày nay nghĩ tới Tuyết, Chương không còn cảm thấy sự thương tiếc nồng nàn như buổi đầu. Hai năm xa cách đã đủ làm phai nhạt sự nhớ nhung: Tuyết chỉ còn để lại bên lòng chàng chút kỷ niệm êm đềm như hương thủy tiên đượm mùi chè ướp, xa xăm như tiếng đàn nghe trong giấc mộng, không ai oán, tựa giọng cười vui tươi bên lò lửa đối với người khách qua đường ..
Nhất Linh (Đời Mưa Gió)
Hay Tuyết chết? Cái ý nghĩ Tuyết chết khiến Chương buồn rầu, ngậm ngùi thương kẻ phiêu lưu trên con đường mưa gió. Lẩn thẩn, chàng tin theo số mệnh.Số Tuyết là số một gái giang hồ thì thế nào làm cho nàng tránh được cái đời vô định, cũng như số chàng là số một người sống đời trơ trọi thì chàng tất phải đành yêu chủ nghĩa độc thân.
Nhất Linh (Đời Mưa Gió)
Vì thế mà Chương âu yếm nhớ tới Tuyết.Sự ao ước được gặp Tuyết, dù gặp trong khoảnh khắc, chàng có ngay từ tối hôm qua, giữa lúc băn khoăn không ngủ được, chàng nghe tiếng pháo giao thừa đưa xuân tới, mà chàng cảm thấy xuân phơi phới giục chàng yêu. Trí tưởng tượng của chàng phác vẽ Tuyết ra một cô thiếu nữ trăm phần xinh tươi đằm thắm hơn xưa.
Nhất Linh (Đời Mưa Gió)
– Kìa! Tuyết đã lại nói đùa! Tôi biết Tuyết là một người rất tốt ... Nhưng Tuyết nhẹ dạ lắm. Muốn tránh sự buồn tẻ, Tuyết đi tìm sự mới lạ, Tuyết không biết rằng cái vui, cái buồn của con người như chuỗi hạt đuổi theo nhau:sau cái vui, trong cái vui, bao giờ cũng có cái buồn ... Nhưng thôi, tôi lại giảng triết lý với Tuyết rồi
Nhất Linh (Đời Mưa Gió)
– Xin ai nấy uống cạn với tôi một cốc rượu. Còn như câu chuyện cô Tuyết nào đó của hai anh đây thì xin hai anh xếp mau lại cho. Sống ngày nay nhớ đến chi ngày xưa, tưởng chi đến ngày mai. Cô Tuyết ấy có chết đi đã có các cô Tuyết khác đẹp, xinh tươi hơn. Phải không các em? – Phải lắm! Phải lắm!
Nhất Linh (Đời Mưa Gió)
Cái ao nước tù trong xanh, cây sung rễ mọc nổi trên mặt đất tựa như con rắn trăn, đã mốc thích, khóm chuối lá to bảng màu xanh vàng như một đám tàn quạt phe phẩy theo ngọn gió và che mát rợp hẳn một góc vườn bên những luống khoai lang, khoai sọ; cảnh đó gợi trong ký ức Tuyết, nhiều câu chuyện ngây thơ thuở xưa. Tuyết cảm thấy sự buồn chán dần dẫn đến lấn tâm hồn. Nàng rùng mình, tự hỏi:“Ta còn cảm động được ư?”.Nào có chi lạ! Những kẻ giàu tính tình lãng mạn, phóng đãng, khi sống theo lòng sở thích của mình thì tưởng rằng mình đã trở nên trơ như sắt đá. Kỳ thực đó chỉ là một cách tự dối mình, một cách sống ồ ạt để cải bản tâm yếu đuối của mình không biểu lộ ra được
Nhất Linh (Đời Mưa Gió)
Chúng ta giống như những thân cây vùi trong tuyết. Bề ngoài, chúng nằm trơ ra đó và một cú đẩy nhẹ cũng đủ làm chúng lăn tròn. Không, không làm vậy được đâu, bởi chúng gắn chặt vào mặt đất. Nhưng này, ngay cả điều ấy cũng chỉ là bề ngoài.
Franz Kafka
ĐỒNG ĐÔLA BẤT HẠNH PATRIC WHITE (NOBEL 1973) Tôi gọi điện thoại cho Hâysen Kinchơ xem có phải ông ta định đi vào thành phố không. - Có, sẽ đi ! Ông ta trả lời với một giọng khô khan, lạnh lùng. - Tôi có việc cần phải giải quyết ngoài ấy. - Tôi trả lời và tỏ ý cho ông ta biết là tôi sẽ rất thích nếu được đi cùng xe với ông ta. - Được ta có thể đi cùng. Tôi biết Hâysen Kinchơ sẽ chẳng bao giờ đồng ý đi với bất kỳ ai quanh đây và chịu chấp nhận một điều gì tương tự như thế. - Mười phút nữa tôi sẽ có mặt ở chỗ anh. Tôi vội vàng mặc quần áo và chạy tới nhà ông ta. Mùa đông năm nay ở chỗ chúng tôi lạnh khủng khiếp. Từ cửa sổ của nhà tôi có thể nhìn rõ cái vịnh lớn của con sông đóng băng trải dài mười ba dặm, từ phía nam lên phía bắc. Mọi người có thể đi xe trượt trên mặt sông đã đóng băng tới những đảo xa. Ô tô đuổi nhau trên con đường trước kia tàu thuỷ vẫn chạy. Tuyết trắng phủ kín hai bờ sông. Chỉ có màu xám của cây cối nổi bật trên nền trắng của một miền tuyết phủ. Như tôi đã nói, xung quanh đây có lẽ chẳng ai được Hâysen cho đi nhờ xe bao giờ. Thậm chí trên thế giới này cũng chẳng có ai bao giờ được hưởng một cử chỉ thân thiện nào của ông ta. Đó là một người keo kiệt và cô độc hiếm có. Loại người như ông ta có lẽ chẳng bao giờ có chỗ đứng trong một xã hội công bằng. Nhưng Hâysen Kinchơ không những sống đầy đủ, mà có thể nói, ông ta chết đuối trong sự giàu có của mình. Cũng chính vì thế mà tôi muốn biết rõ hơn về ông ta. Ông ta có một sức hấp dẫn kỳ lạ, một sức mạnh đặc trưng cho những người dũng cảm đi trên dây qua sông Nilagara hay nhào lộn trên không. Những người mà ngắm nhìn họ, chúng ta thấy sợ hãi đến tim ngừng cả đập, chúng ta lo sợ cho cuộc sống của họ và không muốn nhìn thấy họ rơi xuống chết. Đôi khi tôi có cảm tưởng là Hâysen đoán biết được những ý nghĩ của tôi về ông ta. Chẳng có bằng cách nào, ông ta trông có vẻ chân thành một cách trơ tráo, có lẽ quan hệ của tôi với ông ta đã làm ông phấn khởi chăng ? Tôi cho rằng tôi là người duy nhất trên thế giới này được ông ta tin như thế. Hâysen là người đã có tuổi, thấp và gầy đét. Tôi tới đúng lúc ông ta thắng yên cương cho ngựa trong chuồng. Đó là một con ngựa cái nhanh nhẹn và tuyệt đẹp nhưng nó rất sợ ông chủ và căm thù ông ta nữa. Tôi nhận thấy điều ấy qua ánh mắt dè chừng của nó. Không nhìn tôi, Hâysen nói to: - Đóng cửa lại. Không thấy lạnh à ? Đồ quỷ tha ma bắt ! Tôi đóng cửa và nhìn thấy trong chuồng cũng khá ấm áp. - Tuyết sẽ rơi đấy, - tôi nói - Tôi tin rằng với thời tiết như thế, chắc anh sẽ không đi vào thành phố nữa chứ ông ta cười nhếch mép và cắt ngang lời tôi: - Chẳng lẽ tuyết làm thay đổi thời tiết sao ? Làm sao anh biết là tuyết sắp rơi ? - Trời tối sầm lại và có vẻ ấm lên chút ít... - Tôi không chịu thua tuyết đâu. - ông ta cười mỉa mai. Tôi có cảm giác là ông ta đang theo dõi nét mặt của tôi. - Mở hộ tôi cái cửa ! Ông ta dắt ngựa ra rồi dựng lại trước bếp. - Ta vào trong uống chút gì cho ấm người đã. Tôi đi theo Hâysen vào bếp. Ở đó vợ và con của ông ta đang quấn quýt bên nhau. Người vợ là một phụ nữ c
Anonymous
Tạc tiêu đình ngoại bi ca phát Tri thị hoa hồn dữ điểu hồn (Đêm qua ngoài sân có tiếng khóc não nề Biết đâu đấy là hồn hoa hay hồn chim)
Tào Tuyết Cần
Giống như trận tuyết bên ngoài, càng rơi càng to, càng rơi càng mạnh, nhưng ngươi và ta đều biết trước sau cũng sẽ ngừng rơi.
Hải Yến (Lang gia bảng)
Trong sân trượt tuyết có rất nhiều người thành công lui tới nghỉ ngơi, họ đổi lấy những phút giây hưởng thụ cuộc sống bằng sự siêng năng và cố gắng của mình. Niềm vui có được từ đôi tay lam lũ của chính mình mới là niềm vui đích thực, thoải mái và dễ chịu. Đừng lo đôi bàn tay mình quá nhỏ bé, vì chỉ cần bạn chịu khó cày bừa thì càng ngày bàn tay ấy càng có sức mạnh, nó sẽ nuôi dưỡng ước mơ của bạn, rồi một ngày bạn sẽ được vụ mùa bội thu."  
Sara Imas (Vô cùng tàn nhẫn, vô cùng yêu thương)
Ta nghe người khác nói, thích, chính là người đó đẹp hơn hết hàn mai cao ngạo trong tuyết lớn tựa lông ngỗng, thuần hơn hết hương rượu gió nam chầm chậm thổi đến, chính là thế gian phương hoa sáng rực, ngươi chỉ duy nhất nghĩ về người đó, ngươi nói câu này có đúng không?
Y Y Dĩ Dực
Tuyết mịn mờ mịt một nửa dừng ở một nấm mồ vô danh mới đắp trên núi, một nửa dừng ở mui một con thuyền lẻ loi, một nửa dừng ở suối vàng, một nửa dừng ở hồng trần, tựa như một hồi cáo biệt oanh liệt, vừa đưa quỷ vô danh lại tiễn khách viễn hành. Hoài niệm, luyến tiếc sâu nặng nhất trên thế gian, có lẽ chính là huynh không ở đây, không sao cả, ta sẽ biến thành huynh, mang theo huynh. Từ đây tháng năm không đổi, thiên sơn chung lối, vạn thủy cùng thuyền...
Mộc Tô Lý
Tô Vũ Khởi nhìn chằm chằm giày của mình, trong lòng thực sự cảm thấy tổn thương nặng nề vì lời nói này của Cố Hàn Yên. Cô động lòng với Cố Hàn Yên, là thật tâm, nhưng Cố Hàn Yên đối với cô chỉ là một hành động đùa giỡn mà thôi. Bây giờ ngay cả bản thân mình, cô cũng không biết mình muốn thế nào. "Lần sau, chị đừng đùa như thế nữa." "Vậy em đừng giận chị nữa." "Em không hề giận." "Em nói xạo, vậy em chạy vì cái gì?" "Chị đuổi theo em, em mới chạy." "?" Cố Hàn Yên vừa bực mình vừa buồn cười, đây rõ ràng là nói quàng nói xiên, cô ấy không chạy mình đuổi theo làm gì, đến cuối cùng lại đẩy trách nhiệm cho mình. "Được được được, là lỗi của chị, chị không nên đuổi theo em." Cố Hàn Yên quàng vai của cô, cười hì hì, "Lần sau chị sẽ không đuổi theo em nữa mà cứ nắm chặt lấy em, cho em muốn chạy cũng không chạy được." Tô Vũ Khởi ngẩng đầu lên, cũng cười lại với Cố Hàn Yên. Thật ra cô muốn nói cho Cố Hàn Yên biết, cô từ lâu đã chạy không thoát rồi. Cố Hàn Yên giống như ngọn nến phát sáng, còn mình là con thiêu thân, đối với cô ấy rõ ràng rất sợ hãi nhưng không cách nào Tô Vũ Khởi nhìn chằm chằm giày của mình, trong lòng thực sự cảm thấy tổn thương nặng nề vì lời nói này của Cố Hàn Yên. Cô động lòng với Cố Hàn Yên, là thật tâm, nhưng Cố Hàn Yên đối với cô chỉ là một hành động đùa giỡn mà thôi. Bây giờ ngay cả bản thân mình, cô cũng không biết mình muốn thế nào. "Lần sau, chị đừng đùa như thế nữa." "Vậy em đừng giận chị nữa." "Em không hề giận." "Em nói xạo, vậy em chạy vì cái gì?" "Chị đuổi theo em, em mới chạy." "?" Cố Hàn Yên vừa bực mình vừa buồn cười, đây rõ ràng là nói quàng nói xiên, cô ấy không chạy mình đuổi theo làm gì, đến cuối cùng lại đẩy trách nhiệm cho mình. "Được được được, là lỗi của chị, chị không nên đuổi theo em." Cố Hàn Yên quàng vai của cô, cười hì hì, "Lần sau chị sẽ không đuổi theo em nữa mà cứ nắm chặt lấy em, cho em muốn chạy cũng không chạy được." Tô Vũ Khởi ngẩng đầu lên, cũng cười lại với Cố Hàn Yên. Thật ra cô muốn nói cho Cố Hàn Yên biết, cô từ lâu đã chạy không thoát rồi. Cố Hàn Yên giống như ngọn nến phát sáng, còn mình là con thiêu thân, đối với cô ấy rõ ràng rất sợ hãi nhưng không cách nào chống cự được vẻ đẹp ấy, cứ muốn lao vào.
Mộ Tuyết Lạc (Trans: Lam Mễ Xa)
Tô Vũ Khởi nhìn chằm chằm giày của mình, trong lòng thực sự cảm thấy tổn thương nặng nề vì lời nói này của Cố Hàn Yên. Cô động lòng với Cố Hàn Yên, là thật tâm, nhưng Cố Hàn Yên đối với cô chỉ là một hành động đùa giỡn mà thôi. Bây giờ ngay cả bản thân mình, cô cũng không biết mình muốn thế nào. "Lần sau, chị đừng đùa như thế nữa." "Vậy em đừng giận chị nữa." "Em không hề giận." "Em nói xạo, vậy em chạy vì cái gì?" "Chị đuổi theo em, em mới chạy." "?" Cố Hàn Yên vừa bực mình vừa buồn cười, đây rõ ràng là nói quàng nói xiên, cô ấy không chạy mình đuổi theo làm gì, đến cuối cùng lại đẩy trách nhiệm cho mình. "Được được được, là lỗi của chị, chị không nên đuổi theo em." Cố Hàn Yên quàng vai của cô, cười hì hì, "Lần sau chị sẽ không đuổi theo em nữa mà cứ nắm chặt lấy em, cho em muốn chạy cũng không chạy được." Tô Vũ Khởi ngẩng đầu lên, cũng cười lại với Cố Hàn Yên. Thật ra cô muốn nói cho Cố Hàn Yên biết, cô từ lâu đã chạy không thoát rồi. Cố Hàn Yên giống như ngọn nến phát sáng, còn mình là con thiêu thân, đối với cô ấy rõ ràng rất sợ hãi nhưng không cách nào chống cự được vẻ đẹp ấy, cứ muốn lao vào. --- (Yêu người cô đơn - Mộ Tuyết Lạc_Trans: Lam Mễ Xa)
Mộ Tuyết Lạc (Trans: Lam Mễ Xa)
Phía Đông của cao nguyên Tây Tạng là chỗ xuất phát của nhiều con sông lớn nữa, trong đó có Hoàng Hà, Trường Giang và Cửu Long. Hoàng Hà và Trường Giang là hai con sông trọng yếu nhất của Trung Quốc, dòng chảy của chúng là quê hương của một nền văn hóa thâm hậu nhất của loài người mà về sau tôi sẽ đi thăm. Còn Cửu Long là nguồn sống của nhiều nước Đông Nam Á, trong đó có Việt Nam. Nếu lấy cao nguyên Tây Tạng làm tâm điểm, vẽ một vòng tròn bán kính chưa đến ngàn cây số thì vòng tròn đó bao gồm tất cả nguồn cội của những con sông nói ở trên. Chỉ điều đó thôi đã gây cho tôi một lòng kính sợ đối với cao nguyên Tây Tạng, "nóc nhà của thế giới". Đúng, không phải là sự ngẫu nhiên khi ánh sáng của minh triết loài người xuất phát từ vùng đất lạ lùng này. Tôi đã đến Cửu Long giang miền Tây Nam Bộ và từng thấy con nước mãnh liệt của nó. Nguồn của nó không phải tầm thường, dòng sông đó là anh em với Hằng hà, Trường Giang, nó mang khí lạnh của Hy Mã, sức sáng của tuyết trắng, sự uy nghi của non cao, cái bí ẩn của các Man-đa-la vô hình. Nếu nó có bị ô nhiễm thì cũng vì con người bạc nghĩa, thế nhưng dù thế nó vẫn nhân hậu sống theo người. Nó vẫn không hế mất tính thiêng liêng của nguồn cội và vì tâm người ô nhiễm nên cảm nhận chúng nhiễm ô. Về sau, tôi còn đến Hằng hà nhiều lần trên bước lữ hành tại Ấn Độ cũng như sẽ có dịp đi dọc Trường Giang qua những vùng linh địa của Trung Quốc. Rồi lại có ngày tôi đã tôi đã đến cao nguyên Tây Tạng, đi dọc sông Tsangpo chảy từ hàm ngựa và thở hít không khí loãng trên miền đất cao 4000m trong Man-đa-la vĩ đại của địa cầu. Một ngày nào đó hy vọng tôi sẽ có dịp đến thượng nguồn Cửu Long, sẽ thấy một màu nước xanh lục như màu nước Hằng hà và sẽ nhớ về miền Tây Nam Bộ của mình.
Nguyễn Tường Bách (Mùi Hương Trầm (Ký sự du hành tại Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng))
Mẹ ơi mẹ, mẹ đừng già đi nhé Ở bên con, mãi mãi có được không? Đời làm ơn! Đừng nhăn thêm trán mẹ! Đừng nhẫn tâm cấu đôi mắt rộp phồng! Làm ơn đi! Đừng lạt lẽo má hồng! Hay hoán đổi xuân nồng với tuyết đông! Đừng gom bông vấn trắng bệch triền tóc! Xin đừng ép tôi tiễn người sang sông! [...]
William Lê
[...] Gió lặng, sóng chết, núi câm Con tim đã nứt ca cầm làm chi? Vì ai mà khổ như ri? Vì ai cò phải bõm bì đầm đêm? Vì ai bươn chải rẩm rên? Vì ai tuyết trắng nhuốc nhem đất bùn? Vì ai mà núi đẩy đùn Vầng trăng khuyết tật ngụt ngùn lên cao? Vì ai khóe mắt tuôn rào? Vì ai cẩm tú cồn cào nhớ thương? Vì ai cốm mới mốc trương? Vì ai Vệ Nữ hoang lương tủi sầu? [...] [...]
William Lê
Ðỉnh Cao Ðỉnh Everest cao nhất thế giới của dãy Hy Mã Lạp Sơn như có một ma lực hấp dẫn những người leo núi thiện nghệ. Ai đã vướng vào môn thể thao leo núi xem đó như là một giấc mơ, nếu ngày nào đó họ đặt được chân trên đỉnh núi cao 8,880 thước, quanh năm phủ tuyết này, nhưng chỉ có một số ít người thực hiện được giấc mộng ấy và rất nhiều người đã bỏ mình dọc theo con đường lên đỉnh. Trên những con đường ấy, người ta thấy hai bia mộ ghi những dòng chữ sau đây: bia thứ nhất đề "Họ thấy được lần cuối cùng trong lúc gắng sức leo lên". Và bia thứ hai tưởng niệm một huấn đạo viên chỉ viết vỏn vẹn một câu "Ông ta chết trong lúc đang leo". Nếu đời sống là một cuộc tranh đấu không ngừng thì để sống đạo và hành đạo cũng thế. Ðiều quan trọng không phải là thành công hay thất bại, mà là chỗi dậy và tiến bước. Phải gọi là thẳng tiến thì đúng hơn, vì câu tâm niệm của các Kitô hữu phải là: "ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua, nhưng kém hơn ngày mai". Bí quyết thành công thứ hai là không bao giờ chúng ta nên đi trên con đường nên thánh một mình, hãy noi gương những người đi trước, những thánh nhân và hãy cùng nhau tiến bước. Và nhất là hãy đi vào những vết chân Chúa Giêsu đã để lại.
LẽSống
Ai rằng vàng ngọc duyên ưa Ta quên cây đá, thề xưa được nào. Trơ trơ người tuyết trên cao Ngoài đời, đường vắng khuây sao được nàng. Cuộc đời ngán nỗi tang thương. Đẹp không toàn đẹp, lời càng đúng thay. Dù cho án đặt ngang mày Cuối cùng vẫn thấy lòng này băn khoăn.
Tào Tuyết Cần
Rồi mỗi người đi một ngả trên đường đời. Nguyên cố quên và cố xa lánh người bạn gái đã vô tình làm cho chàng mang một vết thương lòng. Nhưng vết thương ấy hàn kín ngay. Ðối với người dễ quên, dễ sướng như Nguyên, chẳng một sự thống khổ nào có thể ăn sâu vào tâm hồn được. Vì thế, nay chàng vui với cô Tuyết, mai chàng thân với cô Lan, kia chàng chung sống với cô Hồng. Về những bài thơ của chàng vì chàng vẫn thích chơi văn, mỗi khi gặp duyên mới, lại hay, lại vui tươi, lại mới mẻ như hồi quen Anh Tú. ... Rồi mấy tháng sau, Ý Lan lấy chồng. Nguyên buồn, vì Nguyên đã bắt đầu yêu Ý Lan thắm thía, yêu đậm đà. Nhưng cũng như thời Anh Tú lấy chồng, cũng như thời cô Lý, cô Liên, cô Phụng đi lấy chồng, cái buồn ấy chẳng thể mọc rễ trong trái tim chàng được : nó cũng mau bị chàng quên, như mùa xuân tới, người ta quên mùa xuân qua. Rồi trên con đường vô gia đình của chàng, biết đâu một ngày kia chàng không gặp, không yêu các cô bạn gái khác, các cô Hương, cô Lý, cô Liên, cô Phụng ? Chàng yêu, sẽ yêu cho đến ngày vĩnh biệt cõi trần, yêu cái xinh đẹp, yêu cái dịu dàng, mềm mại lộng lẫy, rực rỡ, kiều diễm, vì tâm hồn thi sĩ.
Khái Hưng (Dọc đường gió bụi)
Trên thuyền có một thanh niên đang đứng nhìn ra cửa hồ, thanh niên mặc y phục đen, mặt trắng xanh, tay trắng xanh, tay đặt nơi chuôi đao đen. Phó Hồng Tuyết từ từ lên lầu.
Gu Long (Biên Thành Lãng Tử)