“
Sau lần ấy, Keiko không cố tình phơi bày mà cũng không giấu giếm mỗi khi khử lông. Nhưng Otoko không bao giờ quen được với cảnh đấy. Mùi kem khử lông không khó chịu như lần đầu, có thể kem tốt hơn, nhưng cảnh khử lông chân hay nách vẫn làm cho nàng nhờn nhợn. Khi lông bị chùi đi theo kem, nàng bỏ ra khỏi phòng. Vậy mà trong cái kinh tởm, có đốm lửa yếu ớt loé lên. Đốm lửa tắt để rồi lại loé lên lần nữa. Đốm lửa bé nhỏ xa xăm mà con mắt tưởng tượng phải gắng nhìn mới thấy, nhưng thanh thản làm sao, trong sạch làm sao, quá trong sạch quá thanh thản cho một đốm lửa của nhục dục. Đốm lửa nhắc nhở lại sự cố của Oki và nàng những năm tháng cũ. Cảm giác nhờn nhợn khi thấy Keiko chùi lông chân bằng kem chứa đựng cái ghê tởm của da thịt đàn bà cọ xát với da thịt đàn bà. Nhưng khi nghĩ sang tình nàng với Oki, cái cảm giác ghê tởm biến đi như có phép mầu.
”
”