Hy Quotes

We've searched our database for all the quotes and captions related to Hy. Here they are! All 100 of them:

Sự sống nảy sinh từ cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những hy sinh, gian khổ, ở đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới, điều cốt yếu là phải có sức mạnh để bước qua những ranh giới ấy. ~ 'Mùa Lạc
Nguyễn Khải
End of Construction. Thank you 'for your patience. " Inscription on Ruth Bell Graham's grave -- inspired hy a road sign she saw.
Billy Graham (Nearing Home: Life, Faith, and Finishing Well)
Giá mà lúc mình buồn như tận thế Có một ai bấm máy gọi cho mình Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối Có một ai yên lặng nắm tay mình Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó Mà thương hoài với một dạ đinh ninh Giá mà lúc mình đau như dao cắt Có một ai chợt nói nhớ mong mình Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực Hết trông mong hy vọng hết cả rồi Có ai đó bảo mình không sao cả Mình sẽ bò theo dấu vết sông trôi Giá mà lúc mình đang yêu, người đó Gửi tin vui lên những ánh sao trời Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi! (Gía mà lúc)
Nguyễn Thiên Ngân (Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy)
Nhiều lần tôi đã hỏi bố, tại sao người ta không nhớ một bàn tay ai đó mà phải là khuôn mặt trước tiên. Bố nói bởi vì trên đó có đôi mắt. Chúng ta không thể nhìn ai đó mà không nhìn vào đôi mắt họ. Một đôi mắt sẽ cho ta biết họ yêu mến điều gì, và quan trọng hơn nữa, họ đã hy sinh cho điều gì.
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
No, no. I trust your judgement. Implicitly. You're just wrong.
Hy Conrad (Mr. Monk Helps Himself (Mr. Monk #16))
So, ninety-five percent of the time." She craned her head back to look up at time. "Ninety-five percent? What's the other five percent?" "Oh, you know, the usual--demons I might kill, runes I need to learn, people who've annoyed me recently, people who've annoyed me not so recently, ducks." "Ducks?" He waved her question away. "All right. Now watch this." He took her shoulders and turned her gently, so they were both facing the same way. A moment later--she wasn't sure how--the walls of the room seemed to melt away around them, and she found herself stepping out onto cobblestones. She gasped, turning to look behind her, and saw only a black wall, windows high up in an old stone building. Rows of similar house lined the canal they stood besides. If she craned her head to the left, she could see in the distance that the canal opened out into a much larger waterway, lined with grand buildings. Everywhere was the smell of water and stone. "Cool, huh?" Jace said proudly. She turned and looked at him. "Ducks?" She said again. A smile tugged the edge of his mouth. "I hate ducks. Don't know hy. I just always have.
Cassandra Clare
Nghĩa vụ của một con người trước Trời Đất là sống chứ không phải là hy sinh nó, là nếm trải sự đời một cách đủ ngành ngọn chứ không phải là chối bỏ
Bảo Ninh (The Sorrow of War)
There was much to put out of his mind. Why was it difficult to forget Chekov's astonished delight which greeted him at the command airlock when he boarded. And on the bridge - Kirk! The mere name made Spock groan inwardly as he remembered what it had cost him to turn away from that welcome. T'hy'la!
Gene Roddenberry
Mẹ tôi vẫn hay nói, nỗi sợ lớn nhất của một ngừoi thầy thuốc là khi để mất một đứa trẻ. Người già có thể chết, nhưng trẻ con cần phải sống và lớn lên. Bởi đơn giản, chúng là một mảnh vườn phải được cày xới và chăm bón. Chúng cần phải ra hoa và sinh sôi. Chúng là tất cả những gì một người già hy vọng...
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
Hy gododin catann hue Hud a lledrith mal wyddan Gaunce ae bellawn wen cabri Varigal don Fincayra Dravia, dravia Fincayra (Talking trees and walking stones, Giants are the island's bones. While this land our dance still knows, Varigal crowns Fincayra. Live long, live long Fincayra.
T.A. Barron
...[W]hy should we pay so much attention to what 'most people' think? The really reasonable people, who have more claim to be considered, will believe that the facts are exactly as they are.
Socrates (Apology, Crito And Phaedo Of Socrates.)
I would like to bear thy son and hy daughter," she told hime. "And how can the world be made better if there are no children of us who fight against the fascists?
Ernest Hemingway (For Whom the Bell Tolls)
Nhưng những gì muốn nói y hệt mâm cơm, dọn nửa giờ đã mỏi mòn nguội lạnh. Hy vọng héo, giờ còn khoái cảm nữa, mới kỳ. Chẳng ai chết vì ngậm lời hết.
Nguyễn Ngọc Tư (Đảo)
(W)hy does it hurt to be loved? When you do (know), you will be strong in truth, not in grief.
Deepak Chopra (The Return of Merlin)
Perspective basically guarantees that there’s no such thing as a pure emotion. Every emotion is based on how sucky (or not) something is in relation to something else that has already happened. I realized that Hy and Marcus and my ankle wouldn’t be so huge if I had experienced a Hiroshima-size disaster.It kind of makes me wish that the worst thing that will ever happen to me will just hurry up and happen already. That way I could live the rest of my life in bliss, if only because I know how much worse things could be.
Megan McCafferty (Sloppy Firsts (Jessica Darling, #1))
The Heart-mantra of Dependent Origination (rten-'brel snying-po [རྟེན་འབྲེལ་སྙིང་པོ]), which liberates the enduring continuum of phenomena and induces the appearance of multiplying relics ('phel-gdung [འཕེལ་གདུང་] and rainbow lights, is: [OṂ] YE DHARMĀ HETUPRABHAVĀ HETUN TEṢĀṂ TATHĀGATO HY AVADAT TEṢĀṂ CA YO NIRODHO EVAṂ VĀDI MAHĀŚRAMAṆAḤ [YE SVĀHĀ] ('Whatever events arise from a cause, the Tathagāta [Buddha, "Thus-gone"] has told the cause thereof, and the great virtuous ascetic has taught their cessation as well [so be it]').
Graham Coleman (The Tibetan Book of the Dead)
Taalim-o-tadrees ki barhi bad naseebi yeh hai ky aam ustaad amuman oast darjay ka shakhs hota hai aur woh zehni, jismani aur jazbaati tor per lakiir key fakiir qisam ki batin sochta hai. Isy zabt-o-nazam sy middle calss logo sy aur parhaku talbah ko parhany sy muhabbat hoti hai. Lykin sara din woh barhi qadar awar shakhsieto aur in ky karnaamo ki misalen dyta hai. Aysy log jinhuny kabhi mawshray ky saath mutabqat na ki. aam tareen hoty hoy woh aysy logo ki taalim-e-aam kerta hai jin ki satah per woh soch bhi nahi sakta , jin ki satah per woh soch bhi nahi sakta. Is ka apna kirdaar in bechu ko aam banany per masar rehta hai aur iski taalim bechu ko khaas banany per uksati hai. School sy bhaag jany waly bechu ki jagah school mai nahi hoti lykin inhi baaghi bechu ko bench per kharha ker ky in azeem shakhsieto ki rosahn misalen di jati hain jo khud school sy bhagy hoty hyn. Woh bechu ko geniouses ki kitaaben padha ker aam bnany ki koshish kerta hai aur yehi taalim ka sub sy barha almiyah hy." Bano Qudsia
Bano Qudsia (Raja Gidh / راجه گدھ)
Thế đấy. Hai chúng tôi quá tự do, quá độc lập, quá cần tự do và độc lập của mình nên không muốn làm tổn hại tự do và độc lập của người kia; cho nên chúng tôi cũng không có kết dính nào khác ngoài sự tự nguyện. Đã tự nguyện đến, giờ tự nguyện đi, ở khúc giữa là tự nguyện từ chối quyền yêu cầu người kia thay đổi và ở lại, bất kể mình cảm thấy thế nào trong lòng. Từ nguyện bất hạnh còn hơn phải hy sinh nguyên tắc tự nguyện ấy.
Phan Việt (Xuyên Mỹ (Bất Hạnh Là Một Tài Sản, #2))
W-w-hy,” I clear my throat, “why now?” “Because loving you made me sick as fuck and losing you twice has made me terminal. I don’t want to live out any ending that doesn’t include you.
Kate Stewart (Exodus (The Ravenhood Duet, #2))
(W)hy is poetry wholly an elderly taste? When I was twenty I could not for the life of me read Shakespeare for pleasure; now it lights me as I walk to think I have two acts of King John tonight, and shall next read Richard the Second. It is poetry that I want now -- long poems. I want the concentration and the romance, and the words all glued together, fused, glowing; having no time to waste any more on prose. When I was twenty I liked Eighteenth Century prose; now it's poetry I want, so I repeat like a tipsy sailor in the front of a public house.
Virginia Woolf
Bởi nếu sống mà không biết sợ cái gì khác ngoài việc có thể bị buộc tội, và cũng không có hy vọng gì ở một kiếp khác sau khi chết, thì con người sẽ chỉ còn biết tìm cách tránh né và phá vỡ luật pháp của đất nước để mưu lợi cho riêng mình mà thôi
Thomas More
Đã gọi là hy vọng thì không thể nói đâu là thực, đâu là hư. Cũng giống như những con đường trên mặt đất; kỳ thực, trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi.
Lu Xun
Somehow you were always dogged by the constant question of: “What have you achieved that’s worthy of your brilliant education? You’ve been to Oxford! Why aren’t you living up to your potential?” I’d
H.Y. Hanna (A Scone to Die For (Oxford Tearoom Mysteries #1))
Bitterbessie dagbreek bitterbessie son 'n spieël het gebreek tussen my en hom Soek ek na die grootpad om daarlangs te draf oral draai die paadjies van sy woorde af Dennebos herinnering dennebos vergeet het ek ook verdwaal trap ek in my leed papegaai-bont eggo kierang kierang my totdat ek bedroë weer die koggel kry Eggo is geen antwoord antwoord hy alom bitterbessie dagbreek bitterbessie son
Ingrid Jonker (Rook en Oker)
Suy cho cùng, “chân thành” cũng chỉ mang tính chất tương đối. Khoảnh khắc một ai đó yêu thương bạn thật lòng, có thể họ rất thành tâm. Nhưng thành tâm đó chỉ mãi mãi thuộc về giây phút đó. Nên bạn đừng hy vọng chân thành sẽ lặp lại hay tồn tại mãi mãi, cũng đừng thất vọng nếu chân thành đó đã đi qua.
An Nhiên (Cho anh thêm một ngày nữa để yêu thương)
Biết bao ngày lao động, biết bao đêm không ngủ, biết bao nhiêu nỗ lực trí tuệ, biết bao niềm hy vọng và nỗi lo sợ, biết bao cuộc đời đằng đẵng chuyên tâm nghiên cứu đã được đúc lại ở đây thành những bộ chữ in nhỏ bé và được xếp chặt khít trong khoảng không gian chật hẹp của các giá sách quanh chúng ta
Adam Smith
Nhưng mỗi người trong chúng tôi bị chiến tranh chà nát theo một kiểu riêng, mỗi người ngay từ ngày đó đã mang trong lòng một cuộc chiến tranh của riêng mình nhiều khi hoàn toàn khác với cuộc chiến đấu chung, những nhìn nhận mà sâu trong lòng cực kỳ khác nhau về con người, về thời đại chiến trận, và đương nhiên mỗi người một số phận hậu chiến. Có thể nói chúng tôi giống nhau ở chỗ là hoàn toàn khác nhau trong cái vẻ hoàn toàn giống nhau trong quá trình nặng nề đeo đuổi cuộc chiến. Nhưng chúng tôi còn có chung một nỗi buồn, nỗi buồn chiến tranh mênh mang, nỗi buồn cao cả, cao hơn hạnh phúc và vượt trên đau khổ. Chính nhờ nỗi buồn mà chúng tôi đã thoát khỏi chiến tranh, thoát khỏi bị chôn vùi trong cảnh chém giết triền miên, trong cảnh khốn khổ của những tay súng, những đầu lê, những ám ảnh bạo lực và bạo hành, để bước trở lại con đường riêng của mỗi cuộc đời có lẽ chẳng sung sướng gì và cũng đầy tội lỗi, nhưng vẫn là cuộc đời đẹp đẽ nhất mà chúng tôi có thể hy vọng, bởi vì đấy là đời sống hòa bình.
Bảo Ninh (The Sorrow of War)
Thì ra cuộc đời tôi kỳ thực có khác nào con thuyền bơi ngược dòng sông không ngừng bị đẩy lui về dĩ vãng. Đối với tôi tương lai đã nằm lại phía sau xa kia rồi. Và không phải là cuộc sống mới, thời đại mới, không phải là những hy vọng về tương lai tốt đẹp đã cứu giúp tôi mà trái lại những tấn thảm kịch của quá khứ đã nâng đỡ tâm hồn tôi, tạo sức mạnh tinh thần cho tôi thoát khỏi những tấn trò đời hôm nay. Chút lòng tin và lòng ham sống còn lại trong tôi không phải do những ảo tưởng mà nhờ sức mạnh của những hồi tưởng. Tuy nhiên, mặc dù rất đỗi mù quáng tôi vẫn không thể không biết rằng không thể trông đợi điều gì vào những điều nhớ lại, rằng từ lâu đã không còn điều gì nữa cả, tất cả đã tắt hẳn và mất hút một cách không thương tiếc.
Bảo Ninh (The Sorrow of War)
Chuyện qúa khứ là quá khứ. Lúc nhỏ người ta có thể học kém, nhưng sau này, cả quá trịnh đào tạo của họ, mình đâu có biết. Để có được số tiền đó, người ta đã phải thức khuya dậy sớm thế nào, bạc tóc tính toán ra sao, chết bao nhiêu nơ ron thần kinh, sẵn sằng chịu n cái rủi ro, mình đâu có biết. Để có được giải thưởng nào đó, người ta đã phải hy sinh những thú vui cá nhân, đã phải dùi mài kinh sử tập luyện quần quật thế nào, mình cũng đâu có biết; chỉ thấy thành quả và thay vì cố gắng đạt được, lại sinh ra lòng ghen ghét một cách rất Chu Du.
Tony Buổi Sáng (Cà Phê Cùng Tony)
Evidence of identification was given by the husband, and the only other evidence was medical. Heather Badcock had died as a result of four grains of hy-ethyl-dexyl-barbo-quinde-lorytate, or, let us be frank, some such name.
Agatha Christie (The Mirror Crack'd from Side to Side (Miss Marple, #9))
So why, when we constantly offend Him and we are so unlovable and unloving, does God persist in loving us?.... [W]hy does God still love us, despite us? I do not have an answer to this question. But I know that if God's mercy didn't exist, there would be no hope. No matter how good we tried to be, we would be punished because of our sins.
Francis Chan (Crazy Love: Overwhelmed by a Relentless God)
Die liefde is ’n reus. Hy pas jou op, dra jou op die hande en verskuif jou grense. Maar as hy verwaarloos word, misgekyk word, as hy die dag loop lê, is daar bitter min van ons wat die gereedskap het om hom op te help, om hom weer in sy spore te laat staan.
Nataniël
Ấy trước khi bước chân xuống đất Huế, cái tư tưởng tôi triền miên như vậy. Tôi chưa biết Huế tôi đã yêu Huế rồi, yêu vì cái nghĩa cao thượng nó ngụ ở trong cái tên ấy, yêu vì cái cảm tình vô hạn nó chan chứa trong lòng tôi. Bình sinh tôi học vấn được đến đâu, cảm giác được đến đâu, tư tưởng được đến đâu, hy vọng được đến đâu, bấy giờ tựa hồ như con sông vỡ đê mà tràn ngập cả trong tâm giới tôi vậy.
Phạm Quỳnh (Mười ngày ở Huế)
Fantasy imposes order on the universe. Or, at least, it superimposes order on the universe. And it is a human order. Reality tells us that we exist for a brief, beleaguered span in a cold infinity; fantasy tells us that the figures in the foreground are important. Fantasy peoples the alien Outside, and it doesn’t matter a whole lot if it peoples it with good guys or bad guys. Putting ‘Hy-Brasil’ on the map is a step in the right direction, but if you can’t manage that, then ‘Here Be Dragons is better than nothing. Better than the void.
Terry Pratchett
Chỉ khi bị khổ sở, bị đàn áp, tự do bị chà đạp, con người mới quay về với niềm hy vọng cuối cùng là đức tin. Khi sung sướng ít ai nghĩ đến việc tu thân cầu giải thoát. Khi cơ thể bệnh hoạn, ta mới thấy khỏe mạnh là hạnh phúc. Khi bị tù đày, ta mới thấy giá trị của tự do. Tiếc rằng khi khỏi bệnh, ta không ý thức nguyên nhân đã gây nên bệnh đó, mà lại tiếp tục một đời sống như trước; do đó, ta cứ bị bệnh hoài.
Baird T. Spalding (Journey to the East)
Nếu người ái kỷ là người chỉ nghĩ tới nhu cầu của bản thân, bóc lột người khác để phục vụ mình, thì ngược lại, người hy sinh cưỡng chế là người quên mình, bóc lột bản thân để phục vụ người khác. Để bản thân cảm thấy có giá trị, được chú ý, được cần tới, những người này trao cho mình trách nhiệm giải quyết vấn đề của người khác, đặt mục đích sống của mình vào người khác. Khi Li đi du học, chị Thủy "như ngồi trên đống lửa, tim mình thoi thóp từng ngày từng giờ". Ngược lại, mỗi khi thấy mẹ tằn tiện, Li "bức bối nổi khùng như mình là một kẻ thất bại". Vì người hy sinh cưỡng chế coi giá trị bản thân ở chỗ "đem lại sự tốt đẹp" cho người khác, họ có xu hướng kiểm soát người kia. "Tôi bắt má hưởng thụ, má cưỡng lại. Chúng tôi cãi nhau." Ranh giới bản thể gần như bị xóa nhòa, hai người bị phụ thuộc như hai cái cây không đứng được độc lập, người này phải tựa vào người kia. Cả hai đều thiếu sự thương yêu và chăm sóc cho chính bản thân mình.
Đặng Hoàng Giang (Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ)
Sự căm ghét của mụ không phải do tình yêu mà là do những hy vọng đã tan vỡ của mụ.
Honoré de Balzac (Papà Goriot / Un tenebroso affare)
Normality is overrated,” antwoord hy. “Dit hoort in Disneyland.
Juliana Coetzer (Bloedvreemd)
Người ta chỉ thất vọng khi trước đó đã từng hy vọng.
Anonymous
Tere nam py mujko Naz hy Tera naam GAREEB NAWAZ HY ya moin-ud-din
Altaf ul qadti
App ki muhabt mai hr setam gawara hy sirf etna keh dijye yh gulam tumhara hy YA KHUWAJA GAREEB NAWAZ R.A
Altaf ul qadti
[W]hy should you wait for a knight in shining armor to give you a ride when you can afford to buy the horse yourself?
Pamela Redmond Satran (30 Things Every Woman Should Have and Should Know by the Time She's 30)
Fuck you, God. Nothing gets through HY-80
Sherry Sontag (Blind Man's Bluff: The Untold Story of American Submarine Espionage)
ORIGIN 52.0942532N 13.131269W (Hy Brasil)
James W. Penniston (The Rendlesham Enigma: Book 1: Timeline)
Tha thứ thực sự là sự buông bỏ niềm hy vọng rằng cẫn còn có thể thay đổi được quá khứ
Michael Bernard Beckwith
HB: So why does a person get involved with someone who’s entirely wrong for him? NG: I think the answer, quite simply, is that you don’t always get to decide to whom you give your heart.
Hy Bender (The Sandman Companion)
Hy sinh dĩ nhiên là một phẩm chất của tình yêu, thậm chí là thẩm chất cao nhất, nhưng trong tình yêu người ta có thể hy sinh tất cả, trừ người mình yêu. Nếu ta hy sinh cả người mình yêu thì có nghĩa cơ hội yêu bị dập tắt và tình yêu không còn tồn tại. Bởi yêu là yêu một con người chứ không phải yêu một khái niệm, ta yêu một đối tượng cụ thể chứ không phải yêu đường viền hay ảnh chiếu của đối tượng đó.
Nguyễn Nhật Ánh (Ngày xưa có một chuyện tình)
Và tôi đã dần dần nhận ra một sự thật rất đỗi bình thường rằng, dù sống trong các môi trường khác nhau nhưng số lượng và chất lượng của ước mơ, hy vọng cũng như tuyệt vọng ở mỗi học sinh rốt cuộc đều như nhau cả.
Kyung-Sook Shin (The Girl Who Wrote Loneliness)
Giây phút nhìn con thở yếu ớt vì uống quá nhiều thuốc ngủ, cha tưởng chừng tim mình ngừng đập. Dù thế nào, cha cũng phải vững vàng trước mặt mẹ con, nhưng lòng cha hoàn toàn trống rỗng, như thể trái tim đã đi đâu mất rồi. Cha cuống cuồng gọi xe cấp cứu, nhưng bác sĩ nói rằng coi như hết hy vọng, rằng có thể con sẽ phải sống thực vật suốt đời. Dù vậy, họ vẫn dốc lòng cứu con. Con còn ít tuổi, các y bác sĩ đã cố gắng hết sức để mang con trở về bằng mọi giá. Nhìn cảnh ấy, cha cảm động biết chừng nào. Và con hồi sinh một cách thần kỳ như để đáp lại nhiệt huyết của mọi người. Đúng lúc ấy cha đã nghĩ, người tốt hay xấu đều không còn quan trọng...
Eto Mori
Trong một buổi mạn đàm khác trên đài truyền thanh, tôi được một thính giả hỏi như sau: “Là người có vợ, tôi có bồ nhưng tôi giấu vợ tôi không biết. Làm vậy có đúng không?” Bạn sẽ trả lời như sao nào? Còn tôi đáp: “Nếu đúng thì bạn đâu phải mất thời giờ gọi hỏi Sư.” Nhiều người hỏi đã biết mình sai quấy rồi, nhưng họ cứ hỏi với hy vọng được “một chuyên gia” bênh vực cho mình là đúng. Trong thâm tâm, hầu hết đều biết đâu là phải đâu là trái–chỉ có một số ít không chịu lắng nghe tâm mình mà thôi
Anonymous
hy should free will be limited to right and wrong? I mean, you just decided, of your own free will, to take off your shoes. It doesn't matter, nobody cares if you wear shoes or not, and it's not sinful, or virtuous, and it doesn't affect the future, but you've exercised your free will.
Audrey Niffenegger (The Time Traveler's Wife)
Không ai vì quá yêu mà điên cả. Nếu yêu là hy sinh thì không có ai điên vì yêu cả. Chỉ là vì dục vọng cá nhân, chỉ là nỗi tham lam điên cuồng, chỉ là không thể mất đi, không thể từ bỏ, chỉ là muốn níu kéo, muốn quay cuồng. Sự mù quáng của tôi, sự rồ dại của tôi, đã đẩy em vào nguy hiểm, đẩy chúng ta vào bất hạnh......
Meggie Phạm (Tôi và Em)
Now Fonny knows hy he is here - why he is where he is; now, he dares to look around him. He is not here for anything he has done. He has always known that, but now he knows it with a difference. At meals, in the showers, up and down the stairs, in the evening, just before everyone is locked in again, he looks at the others, he listens: what have they done? Not much. To do much is to have the power to place these people where they are, and keep them where they are. These captive men are the hidden price for a hidden lie: the righteous must be able to locate the damned. To do much is to have the power and the necessity to dictated to the damned.
James Baldwin (If Beale Street Could Talk)
Không tin tưởng tình yêu. Nhưng lại tin rằng tại một nơi nào đó trên thế giới có một người. Luôn đợi ở đó. Chỉ là không biết đến khi nào ở đâu mới xuất hiện. Luôn vui vẻ mà cô đơn chờ đợi anh ta. Có lẽ như vậy mới có thể trải qua một cuộc đời. Khi muốn yêu một người, anh sẽ yêu. Nếu như không muốn, có thể không yêu. Thay vì nói, có thể yêu bất kỳ một ai. Cũng chính là thật ra đã không thể yêu một ai đó. Đây là một vòi nước. Có thể mở tùy lúc. Đóng tùy lúc. Nếu như ngày mai là ngày tận cùng của thế giới, hy vọng có thể được ở cùng người mình yêu nhất. Không nhớ là ai đã từng nói với cô. Là đàn ông. Anh ta nói, phải ôm người mình yêu nhất cho đến thời khắc cuối cùng.
Annie Baobei
Love isn’t about having someone who’s perfect. It’s about having someone who’s perfect for you.
Hy Conrad (Mr. Monk Is Open For Business (Mr. Monk, #18))
there is something within chocolate itself, a dark and powerful magic which works on the mind and body.
H.Y. Hanna (Dark, Witch & Creamy (Bewitched by Chocolate #1))
Monk might have even written a message on the cloth, using the AG-7 astronaut pen he always carried in his jacket. But I didn’t need a message. I knew.
Hy Conrad (Mr. Monk Helps Himself)
Đối với tôi, sống chỉ có nghĩa là đang hiện diện. Không có tương lai, cũng chẳng có hy vọng nào mở ra cho tôi. Còn quá khứ thì đầy những kỷ niệm đau đớn đến ứa máu mỗi khi chạm tới. Mặc cho máu chảy, tôi vẫn vui đùa với những kỷ niệm. Tôi tự nhủ máu cuối cùng rồi sẽ đông lại và vết thương sẽ đóng vảy. Và rồi liệu có lúc nào tôi không còn thấy đau khi chạm đến những hồi ức về Aki?
Katayama Kyoichi (Kuteriakkan Cinta Pada Dunia - Sekai no Chuusin de Ai Wo Sakebu)
Yale tried to say some­thing, but didn’t know how to be­gin. It had to do with a walk he once took with Nico and Richard around the Lin­coln Park la­goon, the two of them shar­ing Richard’s Le­ica. It struck Yale that day how they both had a way of in­ter­act­ing with the world that was si­mul­ta­ne­ously self­ish and gen­er­ous—grab­bing at beauty and re­flect­ing beauty back. The benches and fire hy­drants and man­hole cov­ers Nico and Richard stopped to pho­to­graph were made more beau­ti­ful by their notic­ing. They were left more beau­ti­ful, once they walked away. By the end of the day, Yale found him­self see­ing things in frames, saw the way the light hit fence posts, wanted to lap up the rip­ples of sun on a record store win­dow. He said, “I get it, I do.
Rebecca Makkai (The Great Believers)
Thuộc tính của ký ức chính là chỉ nhớ thứ mình muốn nhớ. Hình ảnh mà ký ức gợi lại xen lẫn trong cuộc sống của chúng ta, bởi vậy đừng bao giờ tin ký ức của ta hay của ai đó là chuyện thực đã xảy ra. Nếu có người khăng khăng nhấn mạnh rằng Tôi đã nhìn thấy tận mắt, thì ta biết trong lời nói ấy trộn lẫn cả niềm hy vọng của chính người đó, và trái tim anh ta cất giấu mong muốn coi đó là sự thật.
Kyung-Sook Shin
Đứa em trai thân yêu, người đồng đội nhỏ tuổi của chúng ta tuy đã hy sinh nhưng hiện vẫn còn đứng sừng sững trên đầu bọn giặc nước! Em đứng để làm chuẩn cho các đồng chí bắn trúng, và để nhìn chúng ta chiến đấu! Các đồng chí hãy cố gắng làm. sao cho đêm hôm nay, ngọn lửa các đồng chí thiêu đốt quân giặc, bốc lên thật to, thật cao, soi thật rõ cho cả thành phố nhìn thấy tư thế lẫm liệt của em.
Phùng Quán (Tuổi Thơ Dữ Dội)
Die Westerse samelewing het so verwyderd geraak van die geestelike sfeer dat hulle die dood beskou as die ergste ding wat die mens kan tref, maar laat ek jou nou sê, Rosa, daar’s veel erger dinge as die dood: eensaamheid, uitsigloosheid, verguising, verwerping, verwaarlosing, ’n lewe sonder liefde …” Hy het gesug. “Die dood is ’n wegkomkans van hierdie sinloosheid, en ’n poort tot ’n nuwe, betekenisvolle bestaan.
Gerda Taljaard (Die Laksman se dogter (Afrikaans Edition))
But when the time comes to judge, to un­der­stand a be­trayal which will spread like fame across the Web, which will end worlds, I ask you not to think of me—my name was not even writ on wa­ter as your lost poet’s soul said—but to think of Old Earth dy­ing for no rea­son, to think of the dol­phins, their gray flesh dry­ing and rot­ting in the sun, to see—as I have seen—the motile isles with no place to wan­der, their feed­ing grounds de­stroyed, the Equa­to­r­ial Shal­lows scabbed with drilling plat­forms, the is­lands them­selves bur­dened with shout­ing, tram­mel­ing tourists smelling of UV lo­tion and cannabis. Or bet­ter yet, think of none of that. Stand as I did af­ter throw­ing the switch, a mur­derer, a be­trayer, but still proud, feet firmly planted on Hy­pe­r­ion’s shift­ing sand, head held high, fist raised against the sky, cry­ing “A plague on both your houses!
Dan Simmons (Hyperion (Hyperion Cantos, #1))
For the flip side of the record, we preformed yet another Dragnet parody, "Little Blue Riding Hood." The announcer, Hy Averback, explained that the color had been changed to prevent an investigation. Those were the McCarthy witch-hunting days and no one wanted to get caught being "Red." So of course, I was Little Blue Riding Hood with a sweet gentle little voice different from the maiden who was almost devoured by the dragon. I was also Grandma.
June Foray (Did You Grow Up with Me, Too?: The Autobiography of June Foray)
Có thể hiểu luật pháp có đôi khi đúng là không được hoàn mỹ, có một số tội ác vượt qua ngoài phạm vi trừng phạt của pháp luật, và có một số người lại có thể giở trò để trốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật; nhưng chúng ta quyết không thể vì vậy mà vứt bỏ pháp luật. Ngược lại, chúng ta càng cần phải cố gắng để hoàn thiện nó, bảo vệ nó, cho dù có phải hy sinh cả tính mạng của mình cũng không từ nan. Như vậy thì sự hy sinh này mới có ý nghĩa!
Chu Hạo Huy (Bản thông báo tử vong (Bản thông báo tử vong, #1))
A major defining factor was my wanting him to be part of the DC Universe. Because if someone as powerful as the Sandman was running all the dreams in the world, a natural question would be “Why haven’t we heard about him by now?” The answer I came up with was “He’s been locked away.” And that solution formed an image in my head of a naked man in a glass cell. My next question was “How long had he been trapped there?” The movie Awakenings hadn’t been made yet, but I’d read Oliver Sacks’s book a few months earlier, so I knew about the encephalitis lethargica, or “sleepy sickness,” that had swept Europe in 1916. Scientists to this day don’t understand what caused it, and I loved the idea of blaming it on the Sandman’s imprisonment, so I determined the length of his stay to be seventy-two years—ending in late 1988, when the series debuted. And so on; each plot point just seemed to naturally lead to the next one.
Hy Bender (The Sandman Companion)
chúng ta có tính hay quên, nên cứ phải học đi học lại cái bài học khổ. Chỉ khi bị khổ sở, bị đàn áp, tự do bị chà đạp, con người mới quay về với niềm hy vọng cuối cùng là đức tin. Khi sung sướng ít ai nghĩ đến việc tu thân cầu giải thoát. Khi cơ thể bệnh hoạn, ta mới thấy khỏe mạnh là hạnh phúc. Khi bị tù đày, ta mới thấy giá trị của tự do. Tiếc rằng khi khỏi bệnh, ta không ý thức nguyên nhân đã gây nên bệnh đó, mà lại tiếp tục một đời sống như trước; do đó, ta cứ bị bệnh hoài.
Baird T. Spalding (Hành Trình Về Phương Đông (Nguyên Phong Book 2))
Like a Small Cafi, That's Love" Like a small cafe on the street of strange.— that's love... its doors open to all. Like a cafe that expands and commas with the w.then if it pours with rain its customers increase, if the weather's fm, they are few and weary... I am here, stranger, sitting in the comer. (What color .e your eyes? What is your name? How shall I call to you as you pass hy, as I sit waiting for you?) A small caa, that's love. I order two glass. of wine and drink to my health and yours. I am carrying two caps and umbrella. It is raining now. It is raining more than ever, and you do not come hA I say to myself at last: Perhaps she who I was waiting for was waiting for me, or was waiting for some other ma, or was waiting for us, and did not find him/me. She would sap Here I am waiting for you. (What color are your eyes? What is your name? What kind of wine do you prefer? How shall I call to you when you pass hyl) A small that's love...
Mahmoud Darwish (كزهر اللوز أو أبعد)
Hãy đặt danh dự an trú trong tình yêu của ngươi. Thường đàn bà không hiểu chi lắm về danh dự. Nhưng đây phải là danh dự của ngươi: luôn luôn yêu thương nhiều hơn là các ngươi được yêu thương, và đừng bao giờ làm kẻ thứ nhì. Người đàn ông phải kinh sợ người đàn bà khi nàng yêu thương: chính khi đó, người đàn bà hy sinh hết mọi thứ, và mọi thứ khác đều là rơm rác đối với nàng. Người đàn ông phải kinh sợ người đàn bà khi nàng thù hận: bởi vì tận thâm tâm, đàn ông chỉ ác độc, nhưng tận thâm tâm, đàn bà là xấu xa.
Friedrich Nietzsche (Thus Spoke Zarathustra)
Once, while at a party in London, the editor of the literary reviews page of a major newspaper struck up a conversation with me, and we chatted pleasantly until he asked what I did for a living. “I write comics,” I said; and I watched the editor’s interest instantly drain away, as if he suddenly realized he was speaking to someone beneath his nose. Just to be polite, he followed up by inquiring, “Oh, yes? Which comics have you written?” So I mentioned a few titles, which he nodded at perfunctorily; and I concluded, “I also did this thing called Sandman.” At that point he became excited and said, “Hang on, I know who you are. You’re Neil Gaiman!” I admitted that I was. “My God, man, you don’t write comics,” he said. “You write graphic novels!” He meant it as a compliment, I suppose. But all of a sudden I felt like someone who’d been informed that she wasn’t actually a hooker; that in fact she was a lady of the evening. This editor had obviously heard positive things about Sandman; but he was so stuck on the idea that comics are juvenile he couldn’t deal with something good being done as a comic book. He needed to put Sandman in a box to make it respectable.
Hy Bender (The Sandman Companion)
Kinh Từ Bi Karaṇīyamettasutta Hiền nhân cầu an lạc Nên huân tu pháp lành Có nghị lực chơn chất Ngay thẳng và nhu thuận Hiền hoà không kiêu mạn Sống dễ dàng tri túc Thanh đạm không rộn ràng Lục căn luôn trong sáng Trí tuệ càng hiển minh Tự trọng không quyến niệm Không làm việc ác nhỏ Mà bậc trí hiền chê Nguyện thái bình an lạc Nguyện tất cả sanh linh Tràn đầy muôn hạnh phúc Với muôn loài chúng sanh Không phân phàm hay thánh Lớn nhỏ hoặc trung bình Thấp cao hay dài ngắn Tế thô không đồng đẳng Hữu hình hoặc vô hình Ðã sanh hoặc chưa sanh Gần xa không kể xiết Nguyện tất cả sanh linh Tràn đầy muôn hạnh phúc Ðừng làm hại lẫn nhau Chớ khinh rẻ người nào Ở bất cứ nơi đâu Ðừng vì niệm sân si Hoặc hiềm hận trong lòng Mà mong người đau khổ Hãy mở rộng tình thương Hy sinh như từ mẫu Suốt đời lo che chở Ðứa con một của mình Hãy phát tâm vô lượng Ðến tất cả sanh linh Từ bi gieo cùng khắp Cả thế gian khổ hải Trên dưới và quanh mình Không hẹp hòi oan trái Không hờn giận căm thù Khi đi đứng ngồi nằm Bao giờ còn tỉnh thức An trú chánh niệm nầy Phạm hạnh chính là đây Ai từ bỏ kiến chấp Khéo nghiêm trì giới hạnh Thành tựu được chánh trí Không ái nhiễm dục trần Không còn thai sanh nữa.
Gautama Buddha
Did you know that Jesse James was shot while he was standing on a chair, dusting the top of a picture frame?” “You must have mixed feelings about that,” I suggested. He nodded vigorously. “I know. On the one hand, a cold-blooded killer was finally brought down. On the other hand . . . he was dusting!” “Wasn’t he also shot in the back?” “Sure, but that’s not the important part. The man was dusting. What kind of coward shoots a man when he’s dusting?” “I wonder if he finished the entire frame.” “My question exactly. I wrote a letter to the True West Historical Society but they never replied.
Hy Conrad (Mr. Monk Helps Himself)
Thiền không phải là suy tư về những vấn đề Triết học, Steve ạ, nhất là lối suy tư với hy vọng tìm ra giải đáp. Thiền là gieo những vấn đề lớn nhất của cuộc đời vào chính mảnh đất của bản thể mình, của tâm hồn mình, của máu huyết và xương tuỷ mình. Thiền là nuôi nấng bằng trọn con người mình, vấn đề mà mình cho là khẩn thiết nhất của đời mình - nếu quả thực mình có một vấn đề khẩn thiết. Rồi thiền cũng có khi là một cuộc đấu tranh thập tử nhất sinh trong một khoảnh khắc nào đó để được sống hay để được trở lại trong dòng lưu chuyển sâu thẳm. Có những giây phút gian nan hiểm nghèo quyết định cả một đời mình nhưng chẳng có ai hay ai biết. Mình hoàn toàn cô độc.
Thich Nhat Hanh (Nẻo về của ý)
Wel, enige kunstenaar hoop seker op ’n klein bietjie erkenning eendag ná sy dood. En enigeen sal seker verkies dat dit vóór sy dood al begin?’ ‘Daar’s baie kunstenaars wat roem en rykdom in hulle lewe bereik – en honderd jaar later is hulle heeltemal vergete.’ Nog erger, dink Willem, is kunstenaars wat ’n bietjie roem in hulle lewe bereik – en daardie bietjie roem verloor voor hulle doodgaan. Maar hy knik net vir sy seun. ‘En daar’s ander wat hulle hele lewe in totale obscurité deurbring,’ gaan Maurice voort, ‘soos die arme Van Gogh wat nooit ’n enkele skildery kon verkoop nie, en honderd jaar later word hulle onsterflik. Wat sou jy verkies het? As jy kon gekies het?’ As mens maar kon gekies het.
Marita van der Vyver (Misverstand)
reputation for being weird.” “Weird? What do you mean, weird?” “Like… the weather is always different there. It could be sunny everywhere else but when you get there, it’s grey and misty—or it’s raining all over the Cotswolds but completely dry in Tillyhenge… And if you’re driving, the GPS can’t find it, no matter how you give the directions. In fact, it doesn’t even show
H.Y. Hanna (Dark, Witch & Creamy (Bewitched by Chocolate #1))
Cái giá trị của Nhà nước, về lâu về dài, là giá trị của các nhân hợp thành; và một Nhà nước mà trì hoãn lợi ích làm cho họ được mở mang tinh thần và nâng cao sự thành thục về hành chính lên đôi chút hay một cái gì đó tương tự thu nhận được do thực hành trong hoạt động cụ thể; một Nhà nước mà làm cho người của mình bị còi cọc đi với mục đích để họ làm công cụ ngoan ngoãn dễ bảo hơn trong tay mình, dù là vì lợi ích đi nữa - Nhà nước ấy sẽ thấy, rằng với những con người nhỏ bé thì chẳng có thể làm được việc gì lớn lao, rằng sự hoàn hảo của cỗ máy mà nó đã hy sinh mọi thứ để đổi lấy, cuối cùng cũng chẳng đem lại được gì cho nó cả, bởi vì nó chỉ cốt nhằm làm sao cho cỗ máy hoạt động được trơn tru mà đã tống cổ cái năng lượng sống động tối cần thiết
John Stuart Mill
Người ta bảo rằng tôi là nhà hiền triết, nhưng tôi không dám nhận...Có khi tôi ngạc nhiên, có khi tôi cụt hứng, có khi tôi tự mãn, có khi tôi thất vọng chán nản, có khi tôi phấn chấn; tôi là tất cả những tâm tình ấy nhưng không thể cộng cả lại với nhau,,,Tôi không cho cái gì là chắc chắn cả. Lão Tử đã nói: "Ai ai cũng có điều tin chắc, chỉ có mình tôi thấy tối tăm." Lúc trở về già tôi mới thấm thía ý nghĩa câu nói ấy. Con người sinh ra trong một thế giới ác nghiệt và tàn nhẫn nhưng cũng là một thế giới đẹp đẽ thần tiên. Đời sống có ý nghĩa gì chăng hay là vô nghĩa? Cũng như tất cả các vấn đề siêu hình, có lẽ cho là vô nghĩa hay có ý nghĩa cũng đều đúng cả. Nhưng tôi thích niềm hy vọng rằng cuộc đời có một ý nghĩa, đứng trước hư không người ta phải chấp nhận cuộc đời và con người ta chiến thắng.
C.G. Jung
Bà thường vào phòng của đám con gái vào buổi tối và thấy chúng đóng kín như một cái lò, ngoại trừ phòng của Marie, cô gái Thụy Sĩ, người thà là không tắm còn hơn không có không khí trong lành, nhưng hồi còn ở quê nhà, cô ta bảo, “những ngọn núi rất đẹp.” Cô ta đã nói thế đêm qua khi nhìn ra cửa sổ với đôi mắt rưng rưng. “Những ngọn núi rất đẹp.” Cha cô ta đang hấp hối ở đó, bà Ramsay biết. Ông ấy đang sắp bỏ lại họ mồ côi mồ cút. Vừa rầy la vừa giải thích (làm sao để dọn một cái giường, làm sao để mở một cánh cửa sổ, với những bàn tay khép lại xòe ra như tay của một phụ nữ Pháp), nhưng mọi thứ đã lặng lẽ khép lại quanh bà, khi cô ta nói, như sau một chuyến bay qua ánh mặt trời, đôi cánh của một con chim lặng lẽ khép lại và màu xanh trên bộ lông của nó chuyển từ màu thép sáng sang tím dịu. Bà đã đứng đó lặng im vì không có gì để nói. Ông ta bị ung thư cổ họng. Với hồi ức đó - bà đã đứng đó như thế nào, cô gái đã nói như thế nào, “Ở quê nhà những ngọn núi rất đẹp,” và không có chút hy vọng nào, không có hy vọng về bất cứ điều gì...
Virginia Woolf (To the Lighthouse)
Thành Bắc Kinh rất lớn, lớn tới mứ làm cho tôi sau một ngày bận rộn cũng không tìm thấy cảm giác cô đơn của mình. Không biết đã có bao nhiêu đêm tôi tự hỏi, tương lai mình sẽ như thế nào? Chẳng lẽ cứ lặp đi lặp lại những hành động đi làm rồi tan tầm hay sao? Tới một lúc nào đó sẽ lấy chồng sinh con ư? Chẳng nhẽ cuộc sống cứ trôi qua vậy thôi? Con đường phía trước ngập tràn sương mù, mà bản thân tôi cũng chẳng biết thực sự mình muốn cái gì. Công việc bận rộn làm tôi luôn đắm chìm trong mệt mỏi. Nhưng đôi khi giữa những phút lặng, càng tỉnh táo, lại càng cảm thấy bản thân mê muội. Những ảo tưởng trước đây về tương lai của tôi hoàn toàn không giống thế. Nếu biết rằng sau khi lớn lên mình sẽ chỉ là một kẻ làm việc máy móc trong những ô vuông nhỏ hẹp, tiền lương chỉ dùng để mua nhà trả góp, thì chắc tôi sẽ hy vọng mình vĩnh viễn không lớn lên. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy tất cả đều đã rõ ràng trong sáng. Tôi biết mình muốn gì, tôi biết mình đang truy tìm gì. Mỗi một ngày, mỗi một giờ, mỗi một khắc, tôi đều cảm nhận được hạnh phúc và sức mạnh tràn khắp thân thể mình.
Tong Hua (Secrets Hidden By Time)
Giữa bộn bề cuộc sống, đôi khi ta tự hỏi: Cuộc sống này sẽ đi về đâu? Sống để làm gì? Trong cả một kiếp người, không ai là không phải trải qua những giây phút khó khăn cùng cực: những bi quan, đau khổ, mất niềm tin; những lo toan, mất mát, và những giọt nước mắt muộn phiền là những điều gắn liền với cuộc đời của một con người. Ai đó đã nói rằng: chỉ khi bạn nếm mùi đau khổ đến 99%, bạn mới nhận được 1% niềm hạnh phúc và mới hiểu được giá trị đích thực của hạnh phúc. Liệu cuộc sống này thật sự nghiệt ngã đến thế sao? Thật ra, cuộc sống này cho ta rất nhiều thứ mà đôi lúc vì tự thương thân quá mức, ta không thể nhận ra. Những thất bại cho ta kinh nghiệm quý báu, những khó khăn cho ta sức mạnh của nghị lực, những mất mát khiến ta biết quý trọng gìn giữ những gì ta đang có, nước mắt sẽ làm nụ cười thêm rạng rỡ, nỗi bất hạnh mở ra những khát khao hướng về ánh sáng của niềm hạnh phúc, và sự ganh ghét, ích kỷ, thù hận sẽ càng làm cho ai đó mong mỏi mãnh liệt được yêu thương. Dù bạn có được mọi xa hoa của vật chất và danh vọng, cuộc sống này vẫn sẽ là vô nghĩa nếu không có tình yêu thương, niềm hy vọng, không có những tấm lòng rộng mở và trái tim nhân hậu.
Anonymous
Tôi thấy là các em không nên đòi hỏi ở họ, hoặc nếu có thì nên đòi hỏi họ một chút ít mà thôi. Đừng nói cho họ nghe bổn phận của họ. Họ biết chán cái bổn phận ấy là gì rồi. Điều cần thiết là xét xem họ có đủ sức làm "bổn phận" ấy hay không. Em thử nghĩ xem họ đã có thể làm trọn được bổn phận của họ đối với họ không đã, đừng nói đến những bổn phận của họ đối với em. Họ cũng có những vấn đề ray rứt, khốn nạn của họ và họ có thể cũng đang vùng vẫy tuyệt vọng trong cái tình trạng của họ. Hãy thương hại họ cũng như có lần em đã thương hại chính em. Thấy được hình dáng thực của họ em sẽ không còn đòi hỏi quá đáng ở họ, hy vọng quá đáng ở họ để rồi tiếp tục thất vọng và bất mãn vì họ. Đừng đòi hỏi, đừng thất vọng, đừng bất mãn: như thế em đã tiết kiệm được biết bao nhiêu năng lực của em rồi. Và bởi vậy tôi đã đề nghị với em là đừng tự thiêu đốt em vì những đòi hỏi, những thất vọng, những bất mãn vô ích, không cần thiết. Đề mặc cho người lớn làm những việc người lớn trong khả năng người lớn. Em phải làm việc của em, trong khả năng tuổi trẻ của em. Những gì em thực hiện được trong phạm vi hoạt động của em, tôi biết, cũng có thể chuyển được tình thế và mở lối thoát cho cả người lớn nữa. Điều đó tôi tin chắc như tin chắc ở khả năng vô biên của tuổi trẻ
Thich Nhat Hanh (Nói với tuổi hai mươi)
Balade de Bon Conseyl Flee fro the prees and dwelle with sothfastnesse; Suffyce unto thy thing, though it be smal, For hord hath hate, and climbing tikelnesse, Prees hath envye, and wele blent overal. Savour no more than thee bihove shal, Reule wel thyself that other folk canst rede, And trouthe thee shal delivere, it is no drede. Tempest thee noght al croked to redresse In trust of hir that turneth as a bal; Gret reste stant in litel besinesse. Be war therfore to sporne ayeyns an al, Stryve not, as doth the crokke with the wal. Daunte thyself, that dauntest otheres dede, And trouthe thee shal delivere, it is no drede. That thee is sent, receyve in buxumnesse; The wrastling for this world axeth a fal. Her is non hoom, her nis but wildernesse: Forth, pilgrim, forth! Forth, beste, out of thy stal! Know thy contree, look up, thank God of al; Hold the heye wey and lat thy gost thee lede, And trouthe thee shal delivere, it is no drede. Envoy Therefore, thou Vache, leve thyn old wrecchednesse; Unto the world leve now to be thral. Crye him mercy, that of his hy goodnesse Made thee of noght, and in especial Draw unto him, and pray in general For thee, and eek for other, hevenlich mede; And trouthe thee shal delivere, it is no drede. Explicit Le bon counseill de G. Chaucer
Geoffrey Chaucer (The Riverside Chaucer)
Sợ hãi là đối thủ thực sự duy nhất của cuộc sống. Chỉ có sợ hãi mới đánh bại được cuộc sống. Nó là một đối thủ khôn ngoan và xảo quyệt, tôi biết điều này quá rõ. Nó không có liêm sỉ, không tuân thủ bất cứ một luật lệ gì, không biết thương xót. Nó tấn công chỗ yếu nhất của ta, và bao giờ cũng tìm thấy chỗ đó một cách dễ dàng. Nó luôn luôn tấn công trước hết vào tinh thần của ta. Ta đang bình tĩnh, chủ động, hạnh phúc. Đùng một cái, sợ hãi, ngụy trang dưới dạng một nghi ngờ, nhẹ nhàng, lẻn vào tinh thần ta như một tên gián điệp. Nghi ngờ gặp phải Không tin và Không tin cố đánh bật nó ra. Nhưng không tin là một anh lính quèn kém võ trang. Nghi ngờ loại anh này ra khỏi vòng chiến một cách dễ dàng. Ta bắt đầu lo lắng, bồn chồn. Lý lẽ liền xung trận bảo vệ ta. Ta thấy yên lòng lại. Lý lẽ được trang bị bằng mọi thứ vũ khí và công nghệ hiện đại nhất. Nhưng, trước sự kinh ngạc của ta, mặc dù đã có những chiến thuật siêu đẳng và một số chiến thắng không thể phủ nhận, Lý lẽ vẫn bị yếu thế. Ta lại thấy yếu lòng, hoang manh. Nỗi lo lắng và bồn chồn của ta trở thành kinh hoàng. Lúc ấy, Sợ hãi dồn toàn lực sang cơ thể ta, vốn đã lờ mờ cảm thấy có chuyện chẳng lành đang xảy ra. Lập tức, hai lá phổi ta vỗ cánh bay mất như một con chim, và ruột gan ta thì như bầy rắn hốt hoảng trườn đi. Rồi đến lưỡi ta cứng đơ lại, còn hàm thì bắt đầu phi nước kiệu tại chỗ. Tai ta điếc đặc. Cơ bắp bắt đầu run rẩy như sốt rét và hai đầu gối thì lắc như múa. Tim ta thắt lại quá nhỏ và các cơ vòng thì lỏng ra quá nhiều. Và tất cả các bộ phận khác cũng vậy. Bộ phận nào cũng hỏng, theo kiểu riêng của chúng. Chỉ có hai con mắt là vẫn chạy tốt. Chúng luôn chú ý đến Sợ hãi. Và thế là ta nhanh chóng có những quyết định rất tai hại. Ta bỏ rơi những đồng minh cuối cùng của mình là Hy vọng và Tin tưởng. Đó là lúc ta đã tự đánh bại chính mình. Và Sợ hãi, thực chất chỉ là một ấn tượng, đã đánh bại ta. Chuyện đó rất khó nói ra bằng lời. Bởi vì Sợ hãi, nỗi Sợ hãi thực sự, hằn sâu vào tận cốt tủy như khi ta phải đối mặt với cái chết, sẽ làm tổ trong kí ức ta như một ổ thịt thối: nó tìm cách làm thối mọi thứ, kể cả những lời sẽ phải dùng để nói về chính nó. Cho nên ta phải tranh đấu kịch liệt để diễn đạt nó ra. Ta phải chiến đấu đến cùng để làm rõ ràng ánh sáng của những lời dùng để nói về nó. Bởi lẽ nếu không thế, nếu nỗi Sợ hãi của ta trở thành một cõi đen tối không lời mà ta lẩn tránh, thậm chí còn có thể lãng quên, ta sẽ bỏ ngỏ chính ta cho những cuộc tấn công khác nữa của Sợ hãi, vì ta đã chưa bao giờ thực sự kháng cự kẻ đã từng đánh bại ta.
Franz Kafka (Diaries, 1910-1923)
Chỉ trong sa mạc, bạn mới gặp được Thiên Chúa. Không tai họa nào trong đời sống thiêng liêng lớn hơn tai họa bị nhấn chìm trong tính vô thực, nghĩa là trong cái không có thực, phi thực tế; bởi lẽ, cuộc sống mỗi người được duy trì và được nuôi dưỡng bên trong bởi những mối tương quan sống của chúng ta với những thực tại bên ngoài và bên trên chính mình. Khi đời sống được nuôi bằng cái vô thực, nó phải ngắc ngoải vì đói; vì thế, nó phải chết. Không sự khốn cùng nào lớn hơn bằng việc nhầm lẫn cái chết vô bổ này với “cái chết” thực, đầy hy sinh và mang lại hoa trái mà nhờ đó, chúng ta bước vào cuộc sống. Cái chết mà nhờ đó, chúng ta bước vào đời sống mới không phải là sự chạy trốn thực tại nhưng là một quà tặng toàn vẹn của chính mình vốn bao gồm việc dấn thân hoàn toàn vào thực tại. Cái chết này khởi đầu bằng việc từ bỏ những thực tại hão huyền mà tạo vật đạt được khi chúng chỉ được nhìn thấy trong tương quan với những mối bận tâm lo cho chính mình nơi chúng ta. Trước khi có thể thấy những vật tạo thành (đặc biệt vật chất) là vô thực, chúng ta phải thấy rõ ràng chúng là thực. Vì tính “vô thực” của vật chất chỉ liên quan đến thực tại lớn hơn của những gì thuộc tinh thần. Chúng ta bắt đầu việc từ bỏ của mình đối với các thọ tạo bằng cách lùi xa và nhìn chúng tự chính bản chất của chúng. Bằng cách đó, chúng ta nhìn xuyên suốt thực tại, thực tế, và sự thật của chúng vốn không thể khám phá cho đến khi chúng ta gạt chúng ra khỏi chính mình và lùi lại để chúng được nhìn theo luật gần xa. Chúng ta không thể nhìn xem sự vật theo luật gần xa khi chúng ta cứ khư khư ghì chặt chúng. Từ bỏ chúng, chúng ta mới bắt đầu hiểu rõ giá trị của chúng như chúng thực sự. Chỉ khi đó, chúng ta mới bắt đầu thấy Thiên Chúa trong chúng. Không đợi cho tới khi tìm thấy Ngài trong chúng, chúng ta mới có thể khởi hành trên con đường chiêm niệm tăm tối mà ở mút cùng của nó, chúng ta sẽ có thể thấy chúng trong Ngài. Các Đan Phụ Sa Mạc tin rằng, chốn hoang dã được tạo nên có giá trị tột bật trong cái nhìn của Thiên Chúa một cách chính xác, bởi nó không có giá trị nào đối với con người. Vùng đất hoang là vùng đất mà con người không bao giờ có thể lãng phí bởi nó không mang lại cho nó một thứ gì cả. Không gì hấp dẫn họ, không có gì để họ khai thác. Sa mạc là nơi mà trong đó, dân được chọn đã lang thang bốn mươi năm chỉ được chăm sóc bởi một mình Thiên Chúa. Họ có thể đến Đất Hứa trong vòng vài tháng nếu trực tiếp đi đến đó. Kế hoạch của Thiên Chúa lại khác, họ phải học biết cách yêu mến Ngài trong hoang mạc và phải luôn nhìn lại thời gian trong sa mạc như là thời gian điền viên của đời họ với một mình Ngài. Sa mạc được tạo thành một cách đơn sơ để trở nên chính nó, không phải để được con người chuyển đổi thành một cái gì khác. Núi non và biển khơi cũng vậy. Vì thế, sa mạc là nơi định cư hợp lý cho những ai không tìm kiếm điều gì ngoại trừ chính mình – nghĩa là một thọ tạo đơn độc, nghèo khó và không phụ thuộc vào ai ngoài một mình Thiên Chúa, nghĩa là không có một công trình nào đứng giữa chính nó và Đấng Tạo Thành nó.
Thomas Merton (Thoughts in Solitude)
Có một sự liên kết thật gần gũi giữa điều thiện và Đức Chúa Trời với điều ác và ma quỷ. Thật ra, trong mỗi trường hợp sự khác nhau chỉ là một chữ cái! (Good & God; evil & devil). Đàng sau sức mạnh của điều thiện là chính mình Đấng Thiện Lành. Trực tiếp hoặc gián tiếp nằm sau những tham muốn xấu xa của chúng ta và những cám dỗ của thế gian là hiện thân của điều ác, tức ma quỷ. Bởi vì có quá nhiều điều ác trên thế gian nên nhiều người cho rằng tin vào ma quỷ thì dễ hơn là tin vào Chúa. ‘Trong chừng mực có liên quan đến Đức Chúa Trời, thì tôi là một người không tin Ngài (tôi không thấy công việc Ngài)...còn đối với ma quỷ, vâng, lại là một điều khác, nó lúc nào cũng thể hiện những công việc xấu xa gian ác của nó ở khắp mọi nơi, mọi lúc’, William Peter Blatty người đã viết và xuất bản cuốn The Exorcist nói như vậy. Trái lại, nhiều người phương Tây thấy rằng tin nơi ma quỷ thì khó hơn tin vào Chúa. Có lẽ một phần là do họ có cái nhìn sai trật về ma quỷ. Nếu hình ảnh về Chúa là một ông già râu tóc trắng ngồi trên đám mây là trừu tượng và khó tin, thì hình ảnh về ma quỷ là một con quỷ có sừng đang lê bước qua cảnh địa ngục của nhà thờ Dante cũng giống như vậy. Ở đây chúng ta không bàn đến một thứ lực xa lạ ở tận bên ngoài vũ trụ mà với một lực lượng tội ác có thật, liên quan đến một cá nhân, kẻ đang hoạt động tích cực trong thế giới ngày nay. Một khi chúng ta đã đến chỗ tin nơi một Đức Chúa Trời siêu việt, thì dường như chỉ lúc ấy, chúng ta mới thật sự nhận biết rằng có ma quỷ. Niềm tin vào một sức mạnh siêu việt lớn lao của điều ác chẳng thêm bất cứ điều gì vào những khó khăn bị áp đặt bởi niềm tin nơi một sức mạnh siêu việt của điều thiện. Nếu đã tin có ma quỷ thì cũng dễ để tin rằng có Đức Chúa Trời. Bởi vì nếu không có Satan, thì khó mà chống cự lời kết luận cho rằng Đức Chúa Trời vừa là một kẻ tàn ác vừa là Thượng đế vì cớ những gì Ngài làm trong thiên nhiên, và điều Ngài cho phép trong sự gian ác của loài người. Theo quan điểm Kinh Thánh thì đằng sau điều ác trong thế giới nầy chính là ma quỷ. Từ ngữ Hy lạp dành cho chữ ma quỷ, diabolos , dịch sang từ ngữ Hêbơrơ là satan . Chúng ta không được Kinh Thánh cho biết nhiều lắm về nguồn gốc của Satan. Có một lời ám chỉ cho thấy Satan có thể là một thiên sứ sa ngã (EsIs 14:12-23). Hắn xuất hiện một vài dịp trong các sách Cựu Ước (Gióp 1; I Sửký 21:1;). Hắn không phải chỉ là một lực lượng mà là một thân vị. Trong Tân Ước chúng ta được cho thấy một hình ảnh rõ ràng hơn về những hoạt động của nó. Ma quỷ là một hữu thể thuộc linh có thân vị đang tích cực hoạt động chống nghịch Đức Chúa Trời và có tư cách lãnh đạo trên nhiều quỷ giống chính mình nó. Phaolô bảo chúng ta ‘hãy đứng vững mà địch cùng các mưu chước của ma quỷ. Vì chúng ta không đánh trận cùng thịt và huyết, bèn là cùng chủ quyền, cùng thế lực...cùng các thần dữ ở các miền trên trời vậy’ (Eph Ep 6:11-12). Theo Phaolô, ma quỷ cùng các thiên sứ nó không nên bị đánh giá quá thấp. Chúng rất xảo quyệt (‘các mưu kế của ma quỷ’ c.11) chúng đầy quyền lực (‘chủ quyền, thế lực, thần dữ’ c.12). Chúng gian ác (‘các thần dữ’ c. 12). Vì vậy chúng ta không nên ngạc nhiên khi chịu dưới một cuộc tấn công dữ dội từ nơi kẻ thù.
Nicky Gumbel (Questions of Life: A Practical Introduction to the Christian Faith)
Trong khoảng vài thập niên vừa qua, sự bùng nổ các phương tiện thông tin trên toàn thế giới, và nhất là trên khắp các thành phố lớn ở Việt Nam ta, đã mang đến những thuận lợi lớn lao thúc đẩy sự tiến bộ vượt bực trong hầu hết các lãnh vực khoa học, kỹ thuật, công nghệ, giáo dục... Nhưng bên cạnh đó, môi trường phát triển mới cũng đặt ra không ít những khó khăn thách thức, những ưu tư lo ngại về sự phát triển tinh thần của thế hệ trẻ trong tương lai. Những ưu tư lo ngại này là hoàn toàn có cơ sở thực tế. Như một cơn bão lốc tràn qua, những yếu tố của nền văn minh khoa học kỹ thuật hiện đại đang đe doạ xoá mờ đi hoặc ít nhất cũng là làm lung lay những giá trị đạo đức, tâm linh trong cội nguồn văn hoá dân tộc. Điều này đặc biệt đáng lo ngại đối với lớp trẻ, bởi các em như những cây non còn chưa đủ thời gian để bám rễ sâu vững vào lòng đất mẹ, chưa đủ thời gian để cảm nhận và tiếp nhận đầy đủ những giá trị tinh hoa từ truyền thống lâu đời do tổ tiên truyền lại, và đã phải tiếp xúc quá nhiều, quá sớm với những giá trị văn hoá ngoại lai. Mặc dù phần lớn trong đó có giá trị tích cực trong việc thúc đẩy sự phát triển xã hội về mặt kinh tế, khoa học, kỹ thuật, công nghệ... nhưng cũng có không ít các yếu tố độc hại đối với tâm hồn non trẻ của tầng lớp thanh thiếu niên trong độ tuổi mới lớn. Sự độc hại này không phải do nhận xét chủ quan hay bảo thủ của thế hệ cha anh, mà là một thực tế hiển nhiên vẫn tồn tại từ Đông sang Tây, ở bất cứ xã hội, đất nước nào mà nền văn minh công nghiệp hiện đại phát triển mạnh. Nó được biểu hiện cụ thể qua những số liệu đáng lo ngại về tỷ lệ cao và rất cao của những vụ phạm pháp vị thành niên, có thai và phá thai ở độ tuổi rất sớm, hay những vụ ly hôn không lâu sau ngày cưới... và đi xa hơn nữa là nghiện rượu, là hút, chích ma tuý, rồi dẫn đến trộm cướp, tự tử... Mặc dù mục đích chính là nhắm đến việc hướng dẫn đời sống tinh thần cho lớp trẻ, chúng tôi vẫn hy vọng là loạt sách cũng góp phần củng cố những giá trị văn hoá đạo đức nói chung. Tất cả những điều đó không phải gì khác hơn mà chính là biểu hiện của sự thiếu vắng các giá trị tinh thần, các giá trị tâm linh vốn là cội nguồn của đạo đức, của văn hoá dân tộc. Các nhà giáo dục, các vị lãnh đạo của chúng ta hẳn là đã sớm nhận ra điều này và đã có những phản ứng tích cực, đúng đắn qua hàng loạt các phong trào “về nguồn” cũng như khuyến khích việc xây dựng một nền văn hoá mới “đậm đà bản sắc dân tộc”... Những gì chúng ta đã làm là đúng nhưng chưa đủ. Trong bối cảnh thực tế, các bậc cha mẹ, thầy cô giáo... đang dần dần phải bó tay trong việc quản lý môi trường tiếp xúc của con em mình. Những điểm dịch vụ Internet mọc lên nhan nhản khắp nơi, và chỉ cần ngồi trước máy tính là các em có thể dễ dàng tiếp xúc với “đủ thứ trên đời” mà không một con người đạo đức nào có thể tưởng tượng ra nổi! Ở mức độ nhẹ nhất cũng là những cuộc tán gẫu (chat) hàng giờ vô bổ trên máy tính, những “chuyện tình” lãng mạn của các cô cậu nhí chưa quá tuổi 15! Và hậu quả không tránh khỏi tất nhiên là năng lực học tập sút giảm, các thói quen xấu hình thành... và hàng trăm sự việc không mong muốn cũng đều bắt đầu từ đó. Xã hội hoá giáo dục là cách duy nhất mà chúng ta có thể làm để đối phó với thực trạng phức tạp này. Và chúng ta đã khởi sự làm điều đó từ nhiều năm qua. Vấn đề chúng tôi muốn đề cập ở đây là một sự mở rộng hơn nữa khái niệm “xã hội hoá” và các hình thức giáo dục, trực tiếp cũng như gián tiếp. Một trong những việc làm thiết thực nhất để góp phần vào việc này có thể là cố gắng cung cấp cho các em một loạt những tựa sách có nội dung lành mạnh, hướng dẫn đời sống tinh thần cũng như vun bồi những giá trị đạo đức vốn có của dân tộc. Việc bảo vệ đời sống tinh thần cho con em chúng ta là trách nhiệm chung của tất cả mọi người, vì thế chúng tôi thiết nghĩ là tất cả các bậc phụ huynh đều phải tích cực tham gia, tất cả các ngành, các giới... đều phải tích cực tham gia, và hãy tham gia một cách cụ thể bằng những việc làm cụ thể.
Nguyễn Minh Tiến
Hroþwulf ond Hroðgar heoldon lengest sibbe ætsomne suhtorfædran, siþþan hy forwræcon wicinga cynn ond Ingeldes ord forbigdan, forheowan æt Heorote Heaðobeardna þrym.
Widsith
looked
H.Y. Hanna (Witch Chocolate Fudge (Bewitched by Chocolate, #2))
Cái giá trị của Nha fnucớ, về lâu về dài, là giá trị của các nhân hợp thành; và một Nhà nước mà trì hoãn lợi ích làm cho họ được mở mang tinh thần và nâng cao sự thành thục về hành chính lên đôi chút hay một cái gì đó tương tự thu nhận được do thực hành trong hoạt động cụ thể; một Nhà nước mà làm cho người của mình bị còi cọc đi với mục đích để họ làm công cụ ngoan ngoãn dễ bảo hơn trong tay mình, dù là vì lợi ích đi nữa - Nhà nước ấy sẽ thấy, rằng với những con người nhỏ bé thì chẳng có thể làm được việc gì lớn lao, rằng sự hoàn hảo của cỗ máy mà nó đã hy sinh mọi thứ để đổi lấy, cuối cùng cũng chẳng đem lại được gì cho nó cả, bởi vì nó chỉ cốt nhằm làm sao cho cỗ máy hoạt động được trơn tru mà đã tống cổ cái năng lượng sống động tối cần thiết
John Stuart Mill
Chúng ta có thể xem thấy sự lớn lên của những thành phố này mà không làm một điều gì đó để thanh tẩy chính tâm hồn mình sao? Khi con người, đồng tiền và những cổ máy của nó đi vào sa mạc và cư ngụ ở đó; khi con người không chiến đấu với tên ác quỷ như Đức Kitô đã làm nhưng tin vào lời hứa về quyền lực và sự giàu sang của nó, cũng như thờ phượng sự khôn ngoan siêu nhân của nó, thì chính sa mạc tự nó di chuyển khắp nơi. Vậy thì bất cứ nơi đâu cũng phải là sa mạc, nơi đâu cũng là chốn cô tịch, trong đó, con người phải thực hành thống hối, chống lại kẻ thù và thanh luyện chính tâm hồn mình trong ân sủng của Thiên Chúa. Sa mạc là ngôi nhà của thất vọng. Và giờ đây, thất vọng có mặt khắp nơi. Đừng nghĩ rằng, thinh lặng nội tâm của chúng ta bao hàm một sự chấp nhận thất bại. Chúng ta không thể thoát khỏi bất cứ điều gì bằng cách ngấm ngầm chấp nhận chịu thua. Thất vọng là một vực thẳm không đáy. Đừng nghĩ đến việc đóng kín nó lại bằng cách chấp nhận nó và tìm cách quên đi việc mình đã chấp nhận. Vậy thì đây là sa mạc của chúng ta: sống đối mặt thất vọng, nhưng không chấp nhận nó. Đạp nó xuống bên dưới niềm hy vọng vào thánh giá. Không ngừng nghỉ tiến hành chiến đấu chống lại thất vọng. Cuộc chiến đó là hoang mạc của chúng ta. Nếu quả cảm chiến đấu, chúng ta sẽ thấy rằng, Đức Kitô đứng về phe chúng ta. Nếu không thể đối mặt với nó, chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy Ngài.
Thomas Merton (Thoughts in Solitude)
The girl’s eyes widened and she stared at Caitlyn in astonishment for a moment, then a small smile tugged her lips. “Thanks,” she said. “Yeah, she was a right cow, Edith Brixton. I mean, I’m sorry she’s dead,” she added hastily. “But everyone’s been goin’ around talkin’ like it’s such a tragedy an’ nobody realised what a nasty piece of work she was!” “Yes, I was shocked when I heard her threatening you,” said Caitlyn, her voice full of sympathy. The girl eyed her sideways. “I wasn’t really stealin’, you know. That’s what I told the police. I was just helpin’ someone out.” Something in Caitlyn’s expression made her add defensively, “For a small fee, of course. But you can’t expect me to do all the work for nothin’, can you? An’ I needed the money. I have a sick mother, you see, an’ she needs full-time nursing. I help to pay her medical bills.” Caitlyn felt a pang of pity, but then something—a glint in the girl’s eyes—made her wonder how much of that sob story was true. She had a feeling that Amelia was the kind of girl who had a quick tongue and a knack for spinning a story so that she always came out looking good in any situation. “What do you mean, ‘helping someone out’?” she asked. “I thought the police said you received an anonymous note asking you to steal the ring. How would you have known whether you were helping somebody?” “They explained in the note, see,” said Amelia. “They said that the
H.Y. Hanna (Witch Chocolate Fudge (Bewitched by Chocolate #2))
It was strange to be back in Oxford again, to see how the buildings, which had once been so much a part of my daily life, now seemed so alien to me. It was a bittersweet experience.
H.Y. Hanna (A Scone to Die For (Oxford Tearoom Mysteries #1))
She nodded over my shoulder. “What’s with American Psycho?” I shrugged. “Heaven knows. Got out of the wrong side of the Atlantic this morning. Anyway, forget him… I’m more worried about the cat.
H.Y. Hanna (A Scone to Die For (Oxford Tearoom Mysteries #1))
…there was a generation in the U.K. who’d grown up reading DC comics from a bizarre perspective. In America, those comics were perceived without irony; in England, they were like postcards from another world. The idea of a place that looked like New York, the idea of fire hydrants and pizzerias, was just as strange to us as the idea that anyone would wear a cape and fly over them.
Hy Bender (The Sandman Companion)
HB: Given all the theologies you were dealing with, did you receive any outraged letters? NG: I did; but most of them were from comics fans who felt I was creating cruel parodies of the Marvel Comics characters Thor, Loki, and Odin. [Laughter.] At the same time, I received quite a few letters from readers in Denmark, Norway, and Sweden who thanked me for portraying Norse gods accurately. All I really did was follow the actual legends. In Norse mythology, Thor is enormously strong, bearded, and overmuscled; and he’s also quite stupid, and is easily made drunk. And if you rub his hammer, it really does get bigger. [Laughter.] The legends also strongly imply that Thor’s wife is bonking Loki on the side.
Hy Bender (The Sandman Companion)
I’ve obviously spent a lot of time thinking about myth and religion. I’ve also spent time with things like The Skeptical Inquirer magazine, and Carl Sagan’s book The Demon-Haunted World: Science as a Candle in the Dark; but while I was reading them, I was thinking, “Yes, yes, yes; but don’t you need to maintain a core of solid, rock-hard belief to be an atheist in this world?” [Laughter.] I think what I really like is the idea of belief itself.
Hy Bender (The Sandman Companion)
Gaiman provides some additional insights via these comments in his script for chapter 5: “What I want to do here, without destroying the story as an adventure yarn, is grab the subtext and make it text, grab the metaphor and make it text; allow that we’re spinning a metafiction and see how far we can push that fact before it collapses in on itself. Which is going to be hard; good fantasy is as delicate as butterfly wings, and just as liable to crumble if improperly handled, leaving you with something that can no longer fly.
Hy Bender (The Sandman Companion)
I did Barbie’s dream as a one-off thing, but I found it haunting me; I kept having an image in my head of Martin Tenbones getting killed in real New York. Still, that would’ve been the end of it...except, by a wild coincidence, a short time later I received a postcard from Jonathan Carroll. He wrote that he’d been following my graphic novel Signal to Noise—which was being serialized in The Face magazine at the time—and he was finding a number of very scary similarities between my story and his as yet unpublished novel, A Child Across the Sky. He concluded, “We’re like two radio sets tuned to the same goofy channel.” I wrote back and said, “I think you’re right. What’s more, I abandoned a whole storyline after reading Bones of the Moon, but I keep thinking I ought to return to it.” Jonathan then sent me a wonderful letter with this advice: “Go to it, man. Ezra Pound said that every story has already been written. The purpose of a good writer is to write it new. I would very much like to see a Gaiman approach to that kind of story.” With that encouragement, I began creating A Game of You.
Hy Bender (The Sandman Companion)
A los 27 años, Mohamed Bouazizi no ha logrado salir de la precariedad, es el rostro cotidiano de miles de jóvenes que recorren las ciudades en busca de oportunidades en un paisaje de desolación y desesperanza. La imagen no es nueva, pero, sin duda, un joven prendiéndose fuego no es el «acontecimiento», sino el gesto límite en medio de la cotidianidad: la normalidad evidenciada en un gesto total. No es el azar, no es la extrañeza frente a lo cotidiano, es el único gesto posible. El «acontecimiento» colapsa frente a sí mismo, porque habla de lo que es, de lo que hay. No hay ruptura, es un estallamiento en las arterias que no soportan más tanta acumulación de normalidad, y no su contrario.
Rossana Reguillo (Paisajes insurrectos: Jóvenes, redes y revueltas en el otoño civilizatorio (HyS / BIBLIOTECA INFANCIA Y JUVENTUD nº 2015) (Spanish Edition))
Names began to burn onto the map: Hy Brasil, Atlantis, Lyonesse…and then I saw it, the name I had been searching for: Ynis Verleath.
Melanie Karsak (Lady Macbeth: Daughter of Ravens (The Saga of Lady Macbeth, #1))