Cho Cho Quotes

We've searched our database for all the quotes and captions related to Cho Cho. Here they are! All 100 of them:

I was like, Am I gay? Am I straight? And I realized...I'm just slutty. Where's my parade?
Margaret Cho
The world had changed a great deal, but the little rules, contracts and customs had not, which meant the world hadn't actually changed at all.
Cho Nam-Joo (82년생 김지영)
Just because you are blind, and unable to see my beauty doesn't mean it does not exist.
Margaret Cho
What do you want from us? The dumb girls are too dumb, the smart girls are too smart, and the average girls are too unexceptional?
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
While offenders were in fear of losing a small part of their privilege, the victims were running the risk of losing everything.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
I urge you all today, especially today during these times of chaos and war, to love yourself without reservations and to love each other without restraint. Unless you're into leather.
Margaret Cho
George Bush isn't Hitler. He could be if he applied himself.
Margaret Cho
Tôi, 24 tuổi, thức dậy chỉ thấy hư vô. Không thể mất mát trong hư vô. Không người con gái nào để thương yêu Không có người đàn ông nào để trọng Không có kẻ thù nào để ác Không có tội lỗi nào để phạm Không có cả một nỗi buồn để khóc Cũng chẳng có chiến lũy nào để chết Chúng ta làm gì cho hết buổi chiều nay?
Lưu Quang Vũ
Tình yêu / không phải chuyện / đưa cho nhau / ngày một bó hoa / Nó là chuyện / những đêm ròng / không ngủ / tóc tai bù / như những rặng cây to
Trần Dần
I want Jesus to come back and say 'THATS NOT WHAT I MEANT'" -
Margaret Cho
If you are a woman, if you are a person of colour, if you are gay, lesbian, bisexual, transgender, if you are a person of size, if you are person of intelligence, if you are a person of integrity, then you are considered a minority in this world.
Margaret Cho
ví dù người có phụ ta thì ta chỉ nguyện thành ra con bò con bò rất ít so đo yêu ai chỉ biết lò dò đi theo dù cho đứa đó lật kèo
Nguyễn Thiên Ngân (Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy)
The fact that they have families and parents,” Eunsil retorted, “is why they shouldn’t do these things, not why we should forgive them.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
I am so beautiful, sometimes people weep when they see me. And it has nothing to do with what I look like really, it is just that I gave myself the power to say that I am beautiful, and if I could do that, maybe there is hope for them too. And the great divide between the beautiful and the ugly will cease to be. Because we are all what we choose.
Margaret Cho
Là trẻ con, đôi khi nên tha thứ cho lỗi lầm của người lớn.
Nguyễn Ngọc Tư (Cánh Đồng Bất Tận)
You’re right. In a world where doctors can cure cancer and do heart transplants, there isn’t a single pill to treat menstrual cramps.’ Her sister pointed at her own stomach. ‘The world wants our uterus to be drug-free. Like sacred grounds in a virgin forest.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Xét cho cùng, ở đời ai cũng khổ. Người khổ cách này, người cách khác. Bí quyết là biết tìm cái vui trong cái khổ. Vì chỉ sống thôi cũng đã quý lắm rồi. Người ta không bao giờ nên phí phạm cái sống, coi thường sự sống.
Thạch Lam
I love heavily tattooed women. I imagine their lives are filled with sensuality and excess, madness and generosity, impulsive natures and fights. They look like they have endured much pain and sadness, yet have the ability to transcend all of it by documenting it on the body
Margaret Cho
Jiyoung grew up being told to be cautious, to dress conservatively, to be “ladylike.” That it’s your job to avoid dangerous places, times of day and people. It’s your fault for not noticing and not avoiding.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
I don’t know if I’m going to get married, or if I’m going to have children. Or maybe I’ll die before I get to do any of that. Why do I have to deny myself something I want right now to prepare for a future that may or may not come?
Cho Nam-Joo (82년생 김지영)
I have so much hate that it has turned into love.
Margaret Cho (I Have Chosen to Stay and Fight)
How can you say something so backward in this day and age? Jiyoung, don’t stay out of trouble. Run wild! Run wild, you hear me?
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Giá mà lúc mình buồn như tận thế Có một ai bấm máy gọi cho mình Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối Có một ai yên lặng nắm tay mình Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó Mà thương hoài với một dạ đinh ninh Giá mà lúc mình đau như dao cắt Có một ai chợt nói nhớ mong mình Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực Hết trông mong hy vọng hết cả rồi Có ai đó bảo mình không sao cả Mình sẽ bò theo dấu vết sông trôi Giá mà lúc mình đang yêu, người đó Gửi tin vui lên những ánh sao trời Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi! (Gía mà lúc)
Nguyễn Thiên Ngân (Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy)
Sometimes when we are generous in small, barely detectable ways it can change someone's life forever.
Margaret Cho
Some demeaned it as “bumming around at home,” while others glorified it as “work that sustains life,” but none tried to calculate its monetary value. Probably because the moment you put a price on something, someone has to pay.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Chỉ khi đã ở những năm gần cuối của lứa tuổi đôi mươi, tôi mới nhận ra rằng cách tốt nhất để trải qua tuổi trẻ của mình là học thật nhiều, làm thật nhiều, đi thật nhiều, gặp gỡ thật nhiều người và chứng kiến nhiều điều. Phấn đấu dấn thân xông pha trải nghiệm là cách rất tốt để xây dựng nền tảng tiền đề cho tương lai
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
Most conservatives also believe in the death penalty, but not abortion, which proves they like to procrastinate.
Margaret Cho (I Have Chosen to Stay and Fight)
Tôi thích những mối tình câm, tình thầm. Tôi tưởng tượng đó là những mối tình da diết, sâu sắc. Mãi mãi chẳng dám nói thật lòng, cho đến cuối đời, tình ấy vẫn bàng bạc, rập rờn, và mỗi khi có dịp (như đi qua chỗ ngồi cũ, con đường cũ, gương mặt cũ…), ta bỗng thấy nhói ran. Chắc là khó chịu lắm, khi yêu mà giả bộ không yêu, khi buồn cố diễn mặt vui, khi đau tình phải tỏ ra vô tình…
Nguyễn Ngọc Tư (Cánh Đồng Bất Tận)
Tôi gửi tình yêu cho mùa hè, nhưng mùa hè không giữ nổi. Mùa hè chỉ biết ra hoa, phượng đỏ sân trường và tiếng ve nỉ non trong lá. Mùa hè ngây ngô, giống như tôi vậy. Nó chẳng làm được những điều tôi kí thác. Nó để Hà Lan đốt tôi, đốt rụi. Trái tim tôi cháy thành tro, rơi vãi trên đường về.
Nguyễn Nhật Ánh (Mắt Biếc)
People who pop a painkiller at the smallest hint of a migraine, or who need anaesthetic cream to remove a mole, demand that women giving birth should gladly endure the pain, exhaustion, and mortal fear. As if that’s maternal love. This idea of “maternal love” is spreading like religious dogma. Accept Maternal Love as your Lord and Savior, for the Kingdom is near!
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Không biết, tôi đã đọc ở đâu, một í kiến về thời gian, như thế này: hiện tại được coi, như biên giới của hai KHÔNG. Cái KHÔNG thứ nhất là dĩ vãng, vốn đã có, bây giờ không có nữa. Cái KHÔNG thứ hai là tương lai, bây giờ chưa có, vì vậy bây giờ cũng không. Hiện tại chính là khoảng sột soạt giữa hai bờ vực ấy, giữa hai cái KHÔNG ấy. Cho nên hiện tại cũng không là gì cả.
Trần Dần
Khi một kẻ được đối xử đặc biệt hơn những kẻ khác, tự nhiên hắn trở thành cái gai trong mắt những kẻ còn lại. Dù bản thân hắn và những kẻ không ưa hắn, xét cho cùng thì cũng chẳng ai ác độc gì.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
Just as putting the care of your child in another’s hands doesn’t mean you don’t love your child, quitting and looking after your child doesn’t mean you have no passion for your career.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Sự hiện hữu của cái chết sẽ làm chúng ta nhận rõ cái gì thực sự cần, cái gì không cần.[...] Còn bình thường, ta phó mặc cho những ước mơ cứ thế chết dần chết mòn trong cái thường nhật và sự nhạt nhòa của thời gian.
Phan Việt (Một mình ở châu Âu (Bất Hạnh Là Một Tài Sản, #1))
Chao ôi! Ðối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ối... toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương
Nam Cao
Một tác phẩm thật giá trị, phải vượt lên bên trên tất cả bờ cõi và giới hạn, phải là một tác phẩm chung cho cả loài người. Nó phải chứa đựng một cái gì lớn lao, mạnh mẽ, vừa đau đớn lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng thương, tình bác ái, sự công bình...Nó làm cho người gần người hơn.'' ("Đời thừa")
Nam Cao
Nhưng cô đơn là sự tối cần của người viết, nó là một điều kiện hàng đầu của nhà văn. Không một người viết hay nào tôi biết mà không cô đơn. Không một thần tượng văn chương nào của tôi mà không bị cô đơn dày vò. Và để chạy trốn nỗi cô đơn trong giao tiếp đơn thuần mặt nhìn mặt, tay nắm tay, việc viết văn đã dẫn tôi đến sự cô đơn khác, đó là ở giữa đám đông mà họ không thấy tôi, hoặc họ thấy một cái gì đó giống tôi, họ tưởng là tôi, nhưng tôi đang đứng ở một chỗ khác, một mình, chờ một nhịp tim đồng cảm. Khi người ta bằng mọi cách chạy trốn sự cô đơn thì tôi, và những đồng nghiệp của tôi lại nuôi cô đơn, cho nó ăn để duy trì sự cô đơn tồn tại trong người mình cho cái gọi là sáng tạo văn chương.
Nguyễn Ngọc Tư
This was a time when the government had implemented birth control policies called “family planning” to keep population growth under control. Abortion due to medical problems had been legal for ten years at that point, and checking the sex of the fetus and aborting females was common practice, as if “daughter” was a medical problem.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Jiyoung became different people from time to time. Some of them were living, others were dead, all of them women she knew. No matter how you looked at it, it wasn’t a joke or a prank. Truly, flawlessly, completely, she became that person.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Nhiều lần tôi đã hỏi bố, tại sao người ta không nhớ một bàn tay ai đó mà phải là khuôn mặt trước tiên. Bố nói bởi vì trên đó có đôi mắt. Chúng ta không thể nhìn ai đó mà không nhìn vào đôi mắt họ. Một đôi mắt sẽ cho ta biết họ yêu mến điều gì, và quan trọng hơn nữa, họ đã hy sinh cho điều gì.
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
strange, there's so much religion in the world, but only enough to make us fight over who is right, not enough to make us love one another.
Margaret Cho
Life is a tragedy for those who feel and a comedy for those who think.
Margaret Cho (I Have Chosen to Stay and Fight)
I've noticed this about new employees over the years. The women take on all the cumbersome, minor tasks without being asked, while guys never do. Doesn´t matter if they're new or the youngest - they never do anything they're not told to do. But why do women simply take things upon themselves?
Cho Nam-Joo (82년생 김지영)
If we have the opportunity to be generous with our hearts, ourselves, we have no idea of the depth and breadth of love's reach.
Margaret Cho
Your amoral ingenuity in the pursuit of your interest is perfectly shocking,” said Zacharias severely. “Yes, isn’t it?” said Prunella, pleased.
Zen Cho (Sorcerer to the Crown (Sorcerer Royal, #1))
You said don’t just think about what I’ll be giving up. I’m putting my youth, health, job, colleagues, social networks, career plans, and future on the line. No wonder all I can think about are the things I’m giving up. But what about you? What do you lose by gaining a child?
Cho Nam-Joo (82년생 김지영)
Chúng ta không thể mang đến cho người khác thứ mà ta không có.
Phạm Lữ Ân
She couldn’t picture herself at the company ten years down the road and resigned after some thought. Her boss grumbled, “This is why we don’t hire women.” She replied, “Women don’t stay because you make it impossible for us to stay.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Night and darkness made a believer of everyone.
Kat Cho (Wicked Fox (Gumiho, #1))
If you are a woman, if you're a person of colour, if you are gay, lesbian, bisexual, transgender, if you are a person of size, if you are a person od intelligence, if you are a person of integrity, then you are considered a minority in this world. And it's going to be really hard to find messages of self-love and support anywhere. Especially women's and gay men's culture. It's all about how you have to look a certain way or else you're worthless. You know when you look in the mirror and you think 'oh, I'm so fat, I'm so old, I'm so ugly', don't you know, that's not your authentic self? But that is billions upon billions of dollars of advertising, magazines, movies, billboards, all geared to make you feel shitty about yourself so that you will take your hard earned money and spend it at the mall on some turn-around creme that doesn't turn around shit. When you don't have self-esteem you will hesitate before you do anything in your life. You will hesitate to go for the job you really wanna go for, you will hesitate to ask for a raise, you will hesitate to call yourself an American, you will hesitate to report a rape, you will hesitate to defend yourself when you are discriminated against because of your race, your sexuality, your size, your gender. You will hesitate to vote, you will hesitate to dream. For us to have self-esteem is truly an act of revolution and our revolution is long overdue.
Margaret Cho
nếu cuộc đời sai thì tự nó phải đúng trở lại chứ tại sao chờ con làm cho nó đúng? Không phải ý nghĩa của cuộc đời lúc nào cũng tự điều chỉnh nó để hợp với thực tế hay sao? Mẹ không còn đủ sức khỏe để đi chợ nữa, con sẽ bỏ học để thay mẹ kiếm ăn. Chỉ có điều đó là đúng, mọi thứ khác đều vô nghĩa. Cuộc đời xảy ra trước, rồi đúng sai mới đến sau
Đoàn Minh Phượng
I’m not going to die because I failed as someone else. I’m going to succeed as myself.
Margaret Cho
Help out? What is it with you and ‘helping out?’ You’re going to ‘help out’ with chores. ‘Help out’ with raising our baby. ‘Help out’ with finding me a new job. Isn’t this your house, too? Your home? Your child? And if I work, don’t you spend my pay, too? Why do you keep saying ‘help out’ like you’re volunteering to pitch in on someone else’s work?
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Nếu không có lòng hào sảng, đừng làm bất cứ cái gì có nghĩa là "cho đi" vì trong lòng sẽ khó chịu, vì các bạn "cho" mà không "quên".
Tony Buổi Sáng (Trên đường băng)
Tình yêu, nếu không đi kèm hiểu biết, như tiền sư Thích Nhất Hạnh nhấn mạnh, có thể tra tấn và gây ra sự ngạt thở.... Yêu thương không bao giờ được trở thành gánh nặng cho người yêu thương lẫn người được yêu thương.
Đặng Hoàng Giang (Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ)
Frankly, it’s only natural that men remain unaware unless they encounter special circumstances as I have, because men are not the main players in childbirth and childcare.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Nên hào sảng là phải có, phải có nếu muốn thành đạt, các bạn trẻ tin lời Tony đi. Mà sự hào sảng chỉ có khi mình phải biết cho đi, biết làm từ thiện, đừng đợi giàu có mới làm. Vì giàu là bao nhiêu ? Bao nhiêu mới là giàu ?
Tony Buổi Sáng (Trên đường băng)
Love is the big booming beat which covers up the noise of hate.
Margaret Cho
I have learned to love that which is meant to harm me, so that I can stand in the way of those who are less strong. I can take the bullets for those who aren't able to.
Margaret Cho
Furthermore--though it was quite irrelevant now--he had no idea his killer, Kazuo Kiriyama, had, in his mansion that was much larger than Toshinori's home in Shiroiwa-cho, mastered the violin at a level far superior to Toshinori's a long time ago--and then tossed his violin into the trash.
Koushun Takami (Battle Royale)
Maybe it's wrong for us to hold any one person as our whole world. Maybe..." Jihoon trailed off with an odd expression. "Maybe it's wrong of us to owe all of our happiness or sadness to one person.
Kat Cho (Wicked Fox (Gumiho, #1))
Even the usually reasonable, sane ones verbally degrade women—even the women they have feelings for.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Bỏ lỗi cho anh. Em khổ cũng nhiều rồi. Người ta có thể quen với mọi thứ, cả sự khổ não – nhưng anh sẽ cố làm cho em đỡ khổ, người ta không nên quen với khổ đau. Phải có một cái không thay đổi mới có thể làm cái trục thay đổi mọi cái khác. Tình yêu chúng ta càng vững, xung quanh chúng ta sẽ biến đổi hết. Khi người ta khổ mọi vẻ, phải có một cái gì sung sướng, dù là hi vọng, mới sống được. Đêm bão biển ít nhất phải còn một vì sao trên trời, hay trong lòng thủy thủ. Bây giờ anh khổ lắm, anh phải có em giữa biển khổ, anh phải có một vì sao trong tâm hồn. Em cũng mất nhiều lắm, mất cả tiếng cười, cuộc sống hồn nhiên. Anh cố lắm… Nhưng em có thể thấy ở anh như một tia nắng giữa trời mây đen không? Nếu mà có thể, anh muốn khổ thay em tất cả. Cho em sung sướng phần nào.
Trần Dần
These days, I strive to be a bitch, because not being one sucks. Not being a bitch means not having your voice heard. Not being a bitch means you agree with all the bullshit. Not being a bitch means you don't appreciate all the other bitches who have come before you. Not being a bitch means since Eve ate that apple, we will forever have to pay for her bitchiness with complacence, obedience, acceptance, closed eyes, and opened legs.
Margaret Cho (BITCHfest: Ten Years of Cultural Criticism from the Pages of Bitch Magazine)
People drain me, even the closest of friends, and I find loneliness to be the best state in the union to live in.
Margaret Cho
Rồi em sẽ khác đi mà, ta biết Không tận tâm ngốc nghếch giống bây giờ Mình lo sợ em bị đời bắt nạt Cứ vội vàng dặn em tính hơn thua Rốt cuộc rồi cũng sẽ là mưa Sau rất nhiều ngày tạnh Rốt cuộc em cũng sẽ biết mắt người thì lạnh Và tay người chỉ ấm đôi khi Thôi bây giờ em cứ việc ngu đi Em cứ ngốc, đời sẽ đền em cả Đền đôi mắt trong veo bằng những lương thiện bất ngờ Đền tình yêu không tính toan bằng một người sẽ vì em mà đợi chờ Dù thế nào đi nữa Đền cho khung cửa đóng bằng một ô khác mở Đền hoa cho cánh đồng Đền gió dịu ban trưa Đền cho em không gợn chút nghi ngờ Bằng một kẻ yêu em nhiều hơn cả Những mẩu tình em góp nhặt từ xưa.
Nguyễn Thiên Ngân
- Tao nghĩ một đứa không dám leo xuống cầu thang sẽ không bao giờ dám nhảy qua vòng lửa. Có lẽ bạn cũng từng phạm những sai lầm tương tự nhất là khi bạn còn quá trẻ. Quá trẻ thì không hiểu được rằng ước mơ đôi khi không phải là điều nhất định phải thực hiện cho bằng được hơn nữa có thể là điều người ta không có khả năng thực hiện trong suốt cuộc đời mình. Gặp một chú lùn ước mơ lớn lên sẽ chơi bóng rổ hay một chú bé dị tật ở chân nuôi mộng sau này trở thành ngôi sao bóng đá thì đó không phải là điều mà bạn nên chế nhạo. Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của ước mơ không phải ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn, trong một thế giới mà bạn có thể hóa thân một cách hồn nhiên nhất vào đấng toàn năng. Như vậy, ước mơ không chỉ là chiếc bàn là tinh thần giúp bạn ủi phẳng những nếp nhăn của số phận mà còn là cách để bạn bắt gặp hình ảnh của Thượng Đế trong bản thân mình.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
The world wants our uterus to be drug-free. Like sacred grounds in a virgin forest.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
But that was the trouble with children, Sir Stephen reflected. They were confoundedly liable to pattern themselves upon one’s conduct, when one would rather they simply did what they were told.
Zen Cho (Sorcerer to the Crown (Sorcerer Royal, #1))
Ôi Chip, mày nhận được những gì mày xứng đáng. Ai thèm để ý đến mày hả? Hàng triệu người ngoài kia thậm chí còn không biết bố mẹ mình là ai, nói gì đến ngày sinh. Nếu mày nghĩ mày xứng đáng nhận được nhiều hơn, hãy chiến đấu mà giành lấy nó. Không ai có trách nhiệm phải làm cho mày vui cả”.
Chip Huyen (Xách Ba Lô lên Và Đi - Tập 2: Đừng Chết Ở Châu Phi)
Every field has its technological advances and evolves in the direction that reduces the amount of physical labour required, but people are particularly reluctant to admit that the same is true for domestic labor.
Cho Nam-Joo (82년생 김지영)
Completely forgetting about dinner, he walked slowly back up to Gryffindor tower. Cho's voice echoing in his ears with every step he took... 'Cedric - Cedric Diggory' . He had been starting to quite like Cedric - prepared to overlook the fact that he had once beaten him at Quidditch, and was handsome, and popular, and nearly everyone's favourite champion. Now he suddenly realised Cedric was in fact a useless pretty-boy who didn't have enough brains to fill an eggcup.
J.K. Rowling (Harry Potter and the Goblet of Fire (Harry Potter, #4))
Tôi vẫn nhớ những thời khi tình yêu vẫn còn đó. Khi tôi nghe tiếng chim gọi nhau những chiều tối, hay tiếng còi của những con tàu chở than trên sông Rhein đi ngang qua thành phố, tôi tìm được chút ý nghĩa trong những âm thanh quen thuộc buồn buồn của một ngày. Hoặc khi tôi đi làm về nhà vào một chiều thu, bước vào một căn phòng chưa thắp đèn, nhìn thấy chút nắng cuối ngày hắt qua cửa sổ và rọi qua cái ly nước bằng thủy tinh uống dở còn để trên bàn, tôi tìm được cái đẹp trong cái ánh sáng mong manh đó. Những đồ vật và những khoảnh khắc của cuộc đời được gắn lại với nhau bằng một thứ keo, nối lại với nhau bằng chút ý nghĩa, một chút tình yêu, khẽ khàng và ít đam mê, nhưng bàng bạc đủ để cho cuộc đời được nguyên vẹn.
Đoàn Minh Phượng (Và Khi Tro Bụi)
Love is like a fart. It's warm, unpredictable. And sometimes it stinks, but it can also be the best feeling in the world. That's why I'm so happy that I passed you that day. I know now...I fart you
Ryan Higa
Her career potential and areas of interest were being limited just because she had a baby.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Tôi muốn tìm lại tình yêu đó. Không phải cái tình yêu đôi lứa. Mà là tình yêu Cuộc Sống như đúng bản chất của nó, cho dù nó xấu xí, không hoàn hảo, điên khùng, đen tối thế nào, tôi vẫn chấp nhận và yêu nó. Yêu mọi thứ thuộc về Cuộc-Sống. Tôi muốn thấy trái tim mình ấm áp, dạt dào, tha thiết, đầy tràn hơn trái tim hiện giờ- thâm tím và xước và rỗng. Tình yêu với con người xung quanh, những điều nhỏ bé, đơn giản, những việc thường nhật, những ngày chẳng- có-gì đặc biệt. Tôi muốn yêu lại Cuộc Sống, giữ cho trái tim mình trong sáng và vượt lên những tổn thương. Tôi sẽ tìm cho ra và nuôi dưỡng tình yêu đó lớn lên trong tôi. Bởi vì “cuộc sống vẫn lớn hơn sự mệt mỏi.
Phan Việt
Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó. Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay. Khi con đã học hành tử tế, Lucky, ta hứa với con rằng con sẽ thấy hạnh phúc lắm, và sau đó tình cảm của chúng ta dành cho nhau thậm chí còn sâu sắc và đẹp đẽ hơn, bởi đó là tấm chân tình giữa hai loài vật hoàn toàn khác nhau.
Luis Sepúlveda (The Story of a Seagull and the Cat Who Taught Her to Fly)
The words came out before Harry had quite got his tongue around them. “Wangoballwime?” “Sorry?” said Cho. “D’you — d’you want to go to the ball with me?” said Harry. Why did he have to go red now? Why? “Oh!” said Cho, and she went red too. “Oh Harry, I’m really sorry,” and she truly looked it. “I’ve already said I’ll go with someone else.
J.K. Rowling (Harry Potter and the Goblet of Fire (Harry Potter, #4))
Whenever anyone has called me a bitch, I have taken it as a compliment. To me, a bitch is assertive, unapologetic, demanding, intimidating, intelligent, fiercely protective, in control — all very positive attributes. But it’s not supposed to be a compliment, because there’s that stupid double standard: When men are aggressive and dominant, they are admired, but when a woman possesses those same qualities, she is dismissed and called a bitch. These days, I strive to be a bitch, because not being one sucks. Not being a bitch means not having your voice heard. Not being a bitch means you agree with all the bullshit. Not being a bitch means you don’t appreciate all the other bitches who have come before you. Not being a bitch means since Eve ate that apple, we will forever have to pay for her bitchiness with complacence, obedience, acceptance, closed eyes, and open legs.
Margaret Cho
Writing is the closest thing we have to real magic. Writing is creating something out of nothing, is opening doors to other lands. Writing gives you power to shape your own world when the real one hurts too much. To stop writing would kill me. I'd never be able to walk through a bookstore without fingering the spines with longing, wondering at the lengthy editorial process that got these titles on shelves and reminiscing about my own. And I'd spend the rest of life curdling with jealousy every time someone like Emmy Cho gets a book deal, every time I learn that some young up-and-comer is living the life I should be living. Writing has formed the core of my identity since I was a child. After Dad died, after Mom withdrew into herself, and after Rory decided to forge a life without me, writing gave me a reason to stay alive. And as miserable as it makes me, I'll cling to that magic for as long as I live.
R.F. Kuang (Yellowface)
Nhiều người sợ nỗi buồn. Nhưng tôi không sợ. Tôi chỉ sợ một cuộc sống không buồn không vui, nói chung là nhạt nhẽo. Đôi khi chúng ta cũng cần có nỗi buồn làm bạn, nhất là lúc cuộc sống bỗng dưng trống trải và cảm giác cô độc xâm chiếm ta từng phút.
Nguyễn Nhật Ánh (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ)
-  Tìm một nhân sinh quan, tự hỏi: sống để làm gì, đời người ra sao? -  Nhận rằng bổn phận mỗi người là tạo hạnh phúc cho bản thân và cho người chung quanh. -  Muốn làm tròn bổn phận, phải giữ gìn sức khoẻ và tu tâm luyện trí để làm việc. -  Nhưng phải biết cách làm việc cho có hiệu quả. -  Rồi làm việc xong thì phải nghỉ, kiếm được tiền thì phải tiêu, vậy vấn đề hưởng thụ ở đời cũng cần thiết như vấn đề phục vụ xã hội. -  Phải lo tính trước cho tuổi già khỏi bệnh tật, túng thiếu mà thành một gánh nặng cho gia đình, xã hội. -  Sau cùng vấn đề quan trọng nhất đối với thanh niên là vấn đề hôn nhân, vì có khéo lựa bạn trăm năm thì mới có người giúp đỡ, mới vui vẻ, hăng hái làm việc, mới hưởng hạnh phúc ở đời được.
Nguyễn Hiến Lê (8 bài tựa đắc ý)
Có những người yêu đã ra đi bỗng một ngày nào đó trở lại. Vì sao? Không vì sao cả. Vì một chọn lựa tưởng rằng đúng cuối cùng sai. Và đã trở lại với một người mình đã phụ bạc để muốn hàn gắn lại một vết thương. Một vết thương đã lành lặn lâu rồi bất chợt vỡ òa như một cơn tỉnh thức. Tỉnh thức trên vết thương. Trên một nỗi đau tưởng đã thuộc về quá khứ. Nhưng không, không có gì thuộc về quá khứ cả. Thời gian trôi đi và vết thương vẫn còn đó. Nó vẫn chờ được thức dậy một lúc nào đó để sống lại như chính bản thân nó là một vết thương. Nhưng vết thương khi đã được đánh thức thì nó không còn là vết thương cũ vì giờ đây nó là một vết thương tỉnh thức. Một vết thương tỉnh thức là một vết thương biết rõ nó là một vết thương. Nó đã thức dậy và nó nhận ra rằng nó đã được khai sinh trên tâm hồn một con người và đã có một thời gian dài làm đau đớn con người đó. Vết thương tỉnh thức là con mắt sáng ngời. Nó nhìn ngược về quá khứ và ngó thẳng đến tương lai. Nó mách bảo cho chủ nhân nó rằng không có một vết thương nào vô tư mà sinh thành cả. Nó là một nỗi đớn đau như trời đất trở dạ làm thành một cơn giông bão.
Trịnh Công Sơn
The world had changed a great deal, but the little rules, contracts, and customs had not, which meant the world hadn’t actually changed at all. She mulled over Daehyun’s idea that registering as legally married changes the way you feel about each other. Do laws and institutions change values, or do values drive laws and institutions?
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
... Ban ngày mọi thứ đều gớm ghiếc. Người ta lịch sự, mơn trớn, tô son đánh phấn, rắc nước hoa, đi xe đạp. Mẹ kiếp, xi-líp cũng cần mác xịn. Mình muốn đập tan tất cả các tôn giáo (phải ngu lắm mới thờ một thằng ngoẻo từ đời tám hoánh, một thằng chắc chắn không biết giấy toa-lét là gì). Nhưng đạo Phật không đến nỗi. Nếu nhà chùa cho tự do tình dục thì mình cũng trùm áo cà sa mấy năm. Tiện, chẳng cần mặc quái gì bên trong. Mà đầu cũng đã trọc sẵn...
Thuận (Vân Vy)
Whenever anyone has called me a bitch, I have taken it as a compliment. To me, a bitch is assertive, unapologetic, demanding, intimidating, intelligent, fiercely protective, in control—all very positive attributes. But it’s not supposed to be a compliment, because there’s that old, stupid double standard: When men are aggressive and dominant, they are admired, but when a woman possesses those same qualities, she is dismissed and called a bitch.
Margaret Cho
Don't you understand how Cho's feeling at the moment?" [Hermione] asked. "No," said Ron and Harry together. Hermione sighed and laid down her quill. "Well, obviously, she's feeling very sad, because of Cedric dying. Then I expect she's feeling confused because she liked Cedric and now she likes Harry, and she can't work out who she likes best. Then she'll be feeling guilty, thinking it's an insult to Cedric's memory to be kissing Harry at all, and she'll be worrying about what everyone else might say about her if she starts going out with Harry. And she probably can't work out what her feelings toward Harry are anyway, because he was the one who was with Cedric when Cedric died, so that's all very mixed up and painful. Oh, and she's afraid she's going to be thrown off the Ravenclaw Quidditch team because she's been flying so badly." A slightly stunned silence greeted the end of this speech, then Ron said, "One person can't feel all that at once, they'd explode." "Just because you've got the emotional range of a teaspoon doesn't mean we all have," said Hermione nastily, picking up her her quill again.
J.K. Rowling (Harry Potter and the Order of the Phoenix (Harry Potter, #5))
Đó mới là điều bí mật. Trong mỗi người bạn của con đều có một điều bí mật và một món quà đúng chưa? Khi biết món quà của ai, ta sẽ yêu người đó mà không yêu những người khác. Khi nhận được một món quà không biết ai gửi, con sẽ yêu tất cả những người con quen. Vì biết đâu một trong số họ đã gửi món quà đó. Chúng ta không nên biết người lạ mặt làm gì cũng là một điều hay... Tôi đi học và tôi biết, mỗi buổi sáng đều có một người lạ mặt tặng ta món quà. Bạn có thấy điều đó thú vị không? Bạn hãy tưởng tượng đi. Những người xung quanh chúng ta đều có thể là người lạ mặt. Và tất nhiên trước khi đi học về, bạn hãy nhớ để quên một cái gì đó. Và bạn sẽ thấy, người lạ mặt từ từ xuất hiện thật nhiều, cho đén lúc tất cả chúng ta đều là người lạ mặt.
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
Nếu như, nếu như ông sống lại, cháu sẽ kể cho ông nghe rất nhiều chuyện, chắc chắn ông cũng sẽ đáp lại lời cháu. Chuyện nỗi lo về kỳ thi chuyển cấp, chuyện hoàn toàn không biết tương lai mình muốn làm gì, cháu mong ông lắng nghe những nỗi niềm đó. Đến mùa hè, mình lại cùng nhau ăn dưa hấu, có lẽ cả bắn pháo hoa nữa. Khi nào cháu thành người lớn, một lúc nào đó ta có thể cùng nhau uống bia ở cửa hàng bánh xèo. Không thể làm được những điều đó, cháu thấy rất buồn, rất cô độc. Nhưng, rốt cuộc, đó vẫn là khó khăn của cháu. Ông đã sống thật trọn vẹn, thật tuyệt vời. Những mảnh xương trắng của ông đã chỉ cho cháu thấy điều đó. Chúng nói rằng ông đã sống hết mình. Cháu cũng sẽ cố gắng.
Kazumi Yumoto (The Friends)
Miley Cyrus made some chinky eyes Standing behind an Asian guy I don’t know if this should fly As if there wasn’t enough to despise I wasn’t necessarily a fan of Her, her dad, or Hannah Montana I tend to prefer the songs of Rihanna Racism against Asians is simply bananas! Oh Miley! Chinky eyes make you look wily prejudice isn’t thought of so highly it doesn’t make us all smiley Why is there nothing that Asians can do? To make fun of other races as easily as you Why isn’t racism against Asians taboo? Why are we always so racially screwed! All you have to do is pull at your face To make your eyelids resemble our race This kind of joke has no proper place Miley Cyrus is a disgrace!
Margaret Cho
They say they neither set up those cameras nor took the pictures, they just saw some photos posted on a website everyone has access to, and we are treating them like sexual offenders. They distributed the pictures and were complicit in the crimes, but they don’t understand why that’s wrong. It blows
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
...Nguyệt không muốn xử tệ với bản thân mà ấm ức nhiều điều. Lâu nay, trong tất cả các câu chuyện cổ tích người lớn kể cho trẻ con nghe, kể cả trên phim ảnh, tại sao luôn là những cô nàng kiều diễm. Từ Lọ Lem, Bạch Tuyết, công chúa ngủ trong rừng... tất cả đều xinh đẹp. Chỉ những người như họ mới hạnh phúc, mới tìm được bạch mã hoàng tử thôi sao? Còn những ai lỡ chẳng được vậy thường đóng vai phản diện, làm điều độc ác, hãm hại người lành và kết cục là gánh chịu đau khổ... Tivi vẫn đang tường thuật chung kết thi hoa hậu. Nàng về, mặc Hương cố giữ. Không hiểu sao hôm nay nàng nghĩ nhiều vậy. Nàng vẫn thường suy tư nhưng không giống đêm nay. Phải chăng vì đêm nay đã thêm một tuổi mới. Trên đường về, khi mở cổng, nàng nhớ cái gia tài tuổi 20 Hương đã nói. Gia tài tuổi 20... Có những đêm khuya khoắt nàng rưng rức một mình. Nước mắt ơi, phải chăng mày cũng là một phần của gia tài?...
Lưu Quang Minh (Gia Tài Tuổi 20)
Number one on the roster was a boy, everything began with the boys, and that felt like the right, natural thing. Boys lined up first, boys led every procession no matter where they were headed, boys gave their presentations first, and boys had their homework checked first while the girls quietly waited their turn, bored, sometimes relieved that they weren’t going first, but never thinking this was a strange practice. Just as we never question why men’s national registry numbers begin with a “1” and women’s begin with a “2.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
Mỗi người sinh ra đều có một cái tên. Cái tên là dấu hiệu để phân biệt người này với người khác. Không có tên, người ta gọi là vô danh. Vô danh thì không đọng lại được trong tâm trí bất kỳ ai, không phân biệt được với ai. Nó không có hình thù. Nó chỉ là một khối nhờ nhờ. Bạn cũng biết rồi đó, cái tên khi được cha mẹ đặt cho một cách ngẫu nhiên, nhưng chính cách sống của bạn đã không ngừng chưng cất cái tên của mình qua năm tháng, giúp cho nó tỏa hương. Lão Hiếng chắc cũng từng có một cái tên như những người khác. Nhưng tính cách của lão đã lấn át và nhuộm đen cái tên cha mẹ đặt cho lão và bằng cách đó lão đã tẩy xóa cả lão lẫn cái tên của lão khỏi ký ức mọi người. Chúng tôi gọi lão Hiếng như gọi một thế lực, một hiểm họa hay một bệnh dịch chứ không như gọi một con người.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
Ở trên đời này có lòng tin nào thâm thúy và trong sạch hơn lòng tin ông thầy của các bé không? Lòng tin trời phật của người lớn chúng ta vị tất bằng. Thầy giáo đối với em nhỏ là một vị thần bằng xương bằng thịt, cho nên các em nghe lời thầy hơn cha mẹ nhiều khi mến thầy hơn cha mẹ, những đầu xanh đó, ta muốn nắn sao thì nắn, muốn nhồi gì vào thì nhồi, muốn hướng nó về đâu cũng được mà có bao giờ ta tự hỏi lời dạy của ta thiệt đúng chưa, phương pháp của ta hoàn toàn chưa? Có bao giờ ta nghĩ các em nhỏ ấy, trong 20-30 năm nữa sẽ thay ta để nắm vận mạng của quốc gia không? Tâm hồn các em trong sạch đầu óc các em sáng suốt thì tổ quốc sẽ được nhờ, nếu không thì cả nòi giống sẽ lụn bại để đợi lúc bị tiêu diệt. Có bao giờ chúng ta ngộp trước nhiệm vụ như quá sức chúng ta đó không?
Nguyễn Hiến Lê (8 bài tựa đắc ý)
The gender pay gap in Korea is the highest among the OECD countries. According to 2014 data, women working in Korea earn only 63 percent of what men earn; the OECD average percentage is 84.13 Korea was also ranked as the worst country in which to be a working woman, receiving the lowest scores among the nations surveyed on the glass-ceiling index by the British magazine The Economist.14 8 “Repeated Protests against Tuition Increase,” Yonhap News, April 6, 2011.
Cho Nam-Joo (Kim Jiyoung, Born 1982)
After a while you learn…” Dịch vài đoạn trong bài thơ “After a while you learn…” của Veronica A. Shoffstall Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Sự khác nhau tinh tế giữa hai điều Một thứ là cái nắm tay thật chặt Và gông xiềng mà ngỡ đó là yêu. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Yêu không hề là dựa dẫm hoàn toàn Và nếu có một đồng hành dai dẳng Thì cũng chưa ai chắc sẽ bình an. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Hôn nhau không có nghĩa ký hợp đồng Những món quà không hề là tín vật Hôn và quà đâu có nghĩa là xong. Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận “Mình đã thua” theo cách một quý bà Mắt thẳng nhìn, đầu ngẩng cao đĩnh đạc Chứ không như một đứa trẻ lu loa. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Chọn ngay cho mình những nẻo yên vui Ai biết được lỡ ngày mai bất trắc Chuyện tương lai thì quá dễ thay dời. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Nắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vui Rồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rát Lỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình. Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được Dù lòng ta có tha thiết thế nào Người cứ vẫn lạnh lùng không cảm động Vậy thì thôi, chứ còn biết làm sao. Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt Một người kia dù có tốt cách gì Cũng có lúc sẽ làm mình đau đớn Và mình cần phải học cách quên đi. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Một lần sai ôi mất cả thành trì Mối giao tình xây nhiều năm khó nhọc Chút sai lầm là có thể tan đi. Rồi sẽ có một ngày ta thấu rõ Bạn bè kia không máu mủ ruột rà Nhưng họ là anh em mình có được Mà chả cần xin xỏ ở mẹ cha. Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận Bạn đổi thay là một chuyện rất thường Ai mà chẳng có khi này khi khác Chả lẽ rồi mình đổi bạn mình luôn. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Chính ta nên là bạn tốt của mình Vì những người trên đời ta yêu nhất Chẳng bên ta trong mọi nẻo hành trình. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Đời sống kia dẫu cay đắng thế nào Thì mình cũng chả nên hùa theo nó Mà quên đem gieo xuống chút ngọt ngào… Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Qua đớn đau, mình mạnh mẽ chừng nào Ta sẽ hiểu, và rồi ta sẽ hiểu Mọi chuyện đời qua những cuộc ly tao.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Khi ta mỉm cười và nói – không sao là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con… Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương những giọt nước mắt rơi không thành tiếng những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết mãi đến tận cuối đời… Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm biết đến bao giờ mới mở ra? Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa? là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào ! Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối ta có thật lòng yêu? Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt ta kiệt sức vì lo toan… Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơn là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ sao ta không chọn lựa để quên? Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất? Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau? Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đau là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại… ” - Khi ta mỉm cười và nói...
Nguyễn Phong Việt
KẾT LUẬN Người học thức, tức là người thà biết ít mà thật biết những gì mình biết, còn những gì mình không biết, thì cũng biết rõ là mình không biết. “Không có sự dốt nát nhục nhã bằng tin tưởng rằng mình đã biết trong khi mình chưa biết”. Văn hóa là một vấn đề thuộc phẩm chứ không phải thuộc lượng. Tuy nhiên, càng biết rộng càng hay, càng biết sâu càng quý. Một cái học về bề rộng mà kém về bề sâu, là một cái học nông nổi phù phiếm. Một cái học về bề sâu nhưng kém về bề rộng, là một cái học câu chấp hẹp hòi. Cả hai đều là thiếu sót cả. Có được một cái học rộng rãi thì tránh được nạn thiên kiến chấp nhất. Có được một cái học chuyên môn thì cái học của mình mới biến thành thực dụng. Điều hòa được cả hai lối học ấy là thực hiện được mức cao nhất của công trình văn hóa của mình. Đọc sách và biết đọc sách rất cần, nhưng chính mắt thấy tai nghe, biết nhìn xem và quan sát, biết suy nghĩ và phê bình những sự việc chung quanh ta hằng ngày lại càng cần hơn. Cái lợi của sách là giúp cho mình suy nghĩ, chứ không phải suy nghĩ thế cho mình. Học khoa học và triết học rất cần, nhưng đào tạo cho mình một tinh thần khoa học và triết học lại càng cần hơn. Mỗi người, tùy khả năng, tùy phương tiện, tùy tính khí, tùy khuynh hướng… phải biết tự mình tìm thấy một phương pháp thích ứng cho riêng mình. Thật vậy, sở dĩ “không ai giúp ai được là vì không ai giống ai cả” như Jules Payot đã nói. Và cũng vì tin tưởng như thế nên tôi chỉ nêu lên những nguyên tắc mà không dám đưa ra những thí nghiệm của bản thân. Tôi lại còn muốn nói thêm: “Không ai bắt chước ai được, vì không ai giống ai cả”. Socrate nói rất chí lí : “Tôi không dạy ai được cả, tôi chỉ khêu gợi mà thôi”. Học cũng như ăn. Tuy là cần thiết cho tất cả mọi người, nhưng không phải món ăn nào cũng hợp cho tất cả mọi người. Có kẻ ăn mau tiêu, có người ăn lâu tiêu: sức tiêu hóa của mỗi người mỗi khác. Lớn ăn khác, nhỏ ăn khác; mạnh ăn khác, đau ăn khác; ở xứ nóng ăn khác, ở xứ lạnh ăn khác. Có phương pháp học, lợi cho người này, nhưng không lợi cho người kia. Ai đã từng đi dạy học đều biết rằng phương pháp dạy phải tùy từng cá nhân mà áp dụng. Nhà giáo dục phải như người trồng cây. Cho nên người Tây phương đã dùng chữ “culture" (*có nghĩa đen là trồng trọt*) để chỉ về văn hóa. Mỗi loại cây đều có những nhu cầu khác nhau, cần sự chăm nom săn sóc khác nhau. * * Nói thì dễ… nhưng làm được bấy nhiêu thôi, đâu phải là dễ. “Tri dị, hành nan” hay “tri nan, hành dị”? Theo tôi, cả hai đều khó cả. Học đâu phải là công việc của một thời kì cắp sách và trường, “thập niên đăng hỏa” mà thực ra, phải là công phu thực hiện của suốt một đời người. “Học là một vấn đề không biết lúc nào là cùng. Còn sống giờ nào, còn phải học giờ nấy”. Nhưng, học mà không hóa có hại cho tinh thần, cũng như ăn mà không tiêu, có hại cho sức khỏe. Người có học thức là người đã “thần hóa” cái học của mình. Bởi vậy, học mà đến mức gần như quên hết cả sách vở của mình đã học ấy mới gọi được là cái học “tinh nghĩa nhập thần”. Văn hóa không là quyền sở hữu của bất cứ một dân tộc nào : những quyển Bible, Koran, Bhagavad Gita, Đạo Đức Kinh, Dịch Kinh, Hoa Nghiêm Kinh không phải là của riêng của một màu da, một dân tộc, một thế hệ nào cả. Nó là kho tàng chung của nhân loại. Và người văn hóa cao cũng không phải là người riêng của một màu da, của một dân tộc hay của một thế hệ nào cả, mà là một người đã hoàn thành sứ mạng con người của mình, trong nhân loại.
Thu Giang Nguyễn Duy Cần (Tôi Tự Học)
...Quả thật vậy, khuya, sau khi tắt đèn, vừa nhắm mắt lại chú đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Mọi thứ đều sáng choang. “Chào anh, anh đến rồi à!” Ai gọi mình thế nhỉ? Chú quay lưng lại. Ồ, một cô gái xinh đẹp. Nụ cười của nàng tươi như hoa. “Vâng, chào cô. Cô ơi, đây là đâu?” “Còn ở đâu nữa, anh!” Chú nhìn quanh quất một hồi mới đập vào mắt tấm biển to đùng trên cao đề mấy chữ: “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”. A ha! Chú reo lên. Đúng như mình nghĩ. Nhưng chú cứ vờ vĩnh: “Hôm nay chưa phải là chủ nhật mà…” “Đã gọi là đồng điệu thì không cần “đến hẹn lại lên”, anh ạ!” Ôi tuyệt vời! Trúng y boong ý chú! Cơ mặt chú dãn duỗi hẳn ra, thoải mái như ở nhà. “Đúng đúng! Thế những người khác đâu rồi cô nhỉ?” Nàng lại nở nụ cười, ánh mắt hướng vào bên trong. Khung cảnh sáng đến lóa mắt dần dịu đi, nhường chỗ cho nào bàn nào ghế. Và vô số con người có mặt ở đây tự lúc nào. Chú bước chậm rãi qua cánh cửa lớn, ôi chao bầu không khí gì thế này? Ập vào chú là cảm giác hết sức vui vẻ gần gũi. Bên tai phảng phất điệu nhạc du dương cùng những tiếng trò chuyện nói cười hoan hỉ khoan thai. “Chào người anh em!” Một anh chàng vừa trông thấy chú đã vội chạy ra tay bắt mặt mừng. “Xin chào! Ở đây đông vui quá. Thế mà tôi không biết.” “Tất nhiên rồi. Chắc chắn anh sẽ rất vui khi tham gia câu lạc bộ này.” Anh ta kéo chú vào một bàn có ba bốn người đang bàn luận sôi nổi vấn đề gì đấy. Mấy người kia trông thấy chú liền reo lên: “Ôi lâu quá không gặp, ngồi xuống đi bạn hiền của tôi!” Bạn hiền của tôi? Lâu quá không gặp? Quái, chú đã gặp họ bao giờ đâu mà bảo lâu với chẳng nhanh. Đang nghĩ nghĩ ngợi ngợi thì anh chàng kia đã lên tiếng: “Anh không phải băn khoăn. Ở đây chúng tôi đón tiếp người mới đều như thế cả.” Thích thật, chú cười toe toét, ngồi vào bàn cùng với họ. “Anh có thích hát không?” “Không!” – Chú lắc đầu quầy quậy. “Vậy anh thích nhảy không?” “Cũng không!” – Chú nhún vai. Mấy người trong bàn hết nhìn chú lại quay sang nhìn nhau. Nhưng rất nhanh để một người nữa nêu thêm câu hỏi: “Thế ắt hẳn anh rất mê đọc sách, và tất nhiên là văn chương?” “Không!” “A thôi tôi biết rồi! Anh rất đam mê hội họa!” – Tiếng nói khác vang lên. “Thưa, không đâu…” Mất chú ít thời giờ nữa trước khi họ đồng thanh reo to: “Lần này đảm bảo chính xác! Anh tôn thờ sắc đẹp, anh thích phụ nữ, trúng phóc rồi chứ gì!” Ý họ nói chú mê gái. Chú cũng chẳng rõ nữa. Có thể có hoặc có thể không. Chỉ biết từ lâu lắm rồi chú ở mãi một mình. Không hẹn hò, không cặp bồ cặp bịch, không yêu ai, quen ai, gặp ai… Sắc mặt chú xụ xuống trông thấy, mấy người kia hoảng quá vội vã trấn an. “Ôi ông anh ơi, đã đến đây là phải vui vẻ chứ. Vui lên đi nào, đời có là bao nhiêu. Tôi dắt anh sang chỗ đám các cô trẻ đẹp nhé!” Lặng lẽ bước theo người dẫn đường, đầu óc chú mông lung, mắt chắm chúi theo từng bước chân mình. Chú chẳng nghĩ được lâu hơn khi giọng nói ngọt ngào thân quen từ đâu rót tuột vào tai, vội vã ngẩng đầu lên. “Anh không thoải mái à?” Chính là cô gái ban nãy ở ngoài cửa. Lạ thật, hẳn là chú đã từng gặp nàng đâu đó rồi, đoan chắc nhưng vắt óc mãi không nhớ ra. “Không! Tôi thích lắm…” - Chú lúng túng. “Vậy anh ngồi xuống đây, thư giãn nào…” Nàng kéo chú ngồi xuống ghế, nháy mắt với anh chàng kia. Anh ta vẫy tay rồi nhanh chóng mất hút vào đám đông chộn rộn. “Thế nhé. Tôi giao ma mới này cho cô đấy.” Còn lại chú và nàng. Không gian bây giờ cảm tưởng như chỉ có hai người. Thật lạ lùng, đám đông dường như đang dạt đi, ra xa, xa mãi, xa tít. Nàng tiếp tục nở nụ cười tươi như hoa: “Sao anh lại muốn tham gia câu lạc bộ này?” Câu hỏi đến với chú bất ngờ. Tại sao? Ừ nhỉ, tại sao thế? Tại sao chú không mảy may chút xíu đắn đo tức tốc gọi điện đăng ký tham gia vào chốn đây. Chú còn nhớ tâm trạng mình đã hết sức mừng rỡ như vớ được vàng khi biết được trên đời tồn tại một nơi tuyệt vời thế này. “Bởi vì… từ lâu tôi cứ ngỡ… chẳng bao giờ có cái gọi là câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu…” – Giọng chú chùng hẳn xuống, cổ họng thấy nghèn nghẹn...
Lưu Quang Minh (Những Tâm Hồn Đồng Điệu)