Anh Quotes

We've searched our database for all the quotes and captions related to Anh. Here they are! All 100 of them:

There are only two times. Now and too late.
Anh Do (The Happiest Refugee)
Always question your fear, Anh. there's almost never a good reason to be scared.
Anh Do (The Happiest Refugee)
And don't kid yourself; when you don't decide, that's a decision.
Anh Do (The Happiest Refugee)
Mẹ kiếp, hòa-bình chẳng qua là thứ cây mọc lên từ máu thịt bao anh em mình, để chừa lại chút xương. Mà những người được phân công nằm lại gác rừng le là những người đáng sống nhất.
Bảo Ninh (The Sorrow of War)
Is everything okay?” He said it looking into her eyes, in a low, intimate tone. Like they were alone. Like Anh was not there. He said it in a way that should have made Olive uncomfortable but didn't. For some inexplicable reason his presence in the room soothed her, even though until a second ago she had been freaking out. Perhaps two different types of unease neutralized each other?
Ali Hazelwood (The Love Hypothesis)
Một lần, Thủy Tiên nói với tôi, "Cái câu 'Cố lên' nhiều lúc làm người ta mệt lắm anh ạ". Nó tước khỏi người ta cái quyền được mệt mỏi, được khóc, nó không ngừng đẩy người ta lên bục anh hùng.
Đặng Hoàng Giang (Điểm đến của cuộc đời)
Bỏ lỗi cho anh. Em khổ cũng nhiều rồi. Người ta có thể quen với mọi thứ, cả sự khổ não – nhưng anh sẽ cố làm cho em đỡ khổ, người ta không nên quen với khổ đau. Phải có một cái không thay đổi mới có thể làm cái trục thay đổi mọi cái khác. Tình yêu chúng ta càng vững, xung quanh chúng ta sẽ biến đổi hết. Khi người ta khổ mọi vẻ, phải có một cái gì sung sướng, dù là hi vọng, mới sống được. Đêm bão biển ít nhất phải còn một vì sao trên trời, hay trong lòng thủy thủ. Bây giờ anh khổ lắm, anh phải có em giữa biển khổ, anh phải có một vì sao trong tâm hồn. Em cũng mất nhiều lắm, mất cả tiếng cười, cuộc sống hồn nhiên. Anh cố lắm… Nhưng em có thể thấy ở anh như một tia nắng giữa trời mây đen không? Nếu mà có thể, anh muốn khổ thay em tất cả. Cho em sung sướng phần nào.
Trần Dần
Anh ta chết tháng mười, năm một nghìn chín trăm mười tám, trong một ngày khắp cả mặt trận yên tĩnh đến nỗi bản thông cáo chỉ ghi là “Ở phía Tây, không có gì lạ”.
Erich Maria Remarque
Anh muốn rao lên cho làng nước biết hôm nay em bạc đãi một người. Nhưng em ơi! anh chỉ đến ngã tư xưa anh đứng dưới môt ngôi đèn bỏ.
Trần Dần
Nhớ hồi lần đầu tôi đến Mỹ, 8 giờ sáng ngồi ngoài hiên nhìn mưa bay lất phất, tự nhiên thấy nhớ nhà kinh khủng. Cũng lạ, ba mẹ tôi, tất cả anh em ruột thịt của tôi đều ở bên cạnh, thế mà tôi lại nhớ nhà. Hóa ra nhà trong tâm khảm người Việt không chỉ là gia đình ruột thịt mà còn là không gian cảnh vật gắn bó với ta từ thuở ấu thơ, thậm chí từ nhiều đời, là tiếng mưa rơi trên mái tranh trên tàu lá chuối, là tiếng cuốc trưa hè, là những hình ảnh thấm vào kí ức và tình cảm ta một cách hữu hình lẫn vô hình...
Nguyễn Nhật Ánh (Sương khói quê nhà)
Đôi khi đọc sách cũng là dịp thử thách lòng kiên nhẫn. Sách dở thì thử thách lòng khoan dung.
Hồ Anh Thái (Mười Lẻ Một Đêm)
Nếu một người đàn ông chìa tay ra cho tôi. Nếu ngón tay của anh ấy ấm áp. Thì việc anh là ai thực ra đối với tôi đã không còn quan trọng nữa.
Annie Baobei (Hoa bên bờ)
Chỉ cần em nắm tay anh Bao nhiêu giông gió sẽ thành tình yêu
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Có khi tôi nghĩ tôi không còn nhớ anh. Nhưng có khi tự nhiên, một khoảnh khắc kỳ lạ chợt trở về. Không phải là một câu chuyện, mà chỉ là một khoảnh khắc ngắn và rõ ràng. Anh ấy hay hút một điếu thuốc đến nửa rồi dụi tắt và bỏ nó vào túi áo để dành lúc khác hút tiếp. Rồi anh quên mất những nửa điếu thuốc ấy. Ngày xưa tôi thường thò tay vào túi những chiếc áo anh thay ra để lấy chúng đem vất đi. Nhiều năm sau khi anh chết, tay tôi chợt chạm lại những mẩu thuốc ấy trong tâm tưởng, có khi vẫn còn một chút ẩm ở đầu lọc đã nằm trong miệng anh khi anh hút nó. Nỗi nhớ chỉ là sự trở lại của một khoảnh khắc. Không hề có một năm tháng nào ở giữa khoảnh khắc ấy và hiện tại. Nó là hiện tại.
Đoàn Minh Phượng (Và Khi Tro Bụi)
Không phải sự nhàm chán giết chết tình yêu. Mà là những yêu thương không lớn kịp đã giết chết tình yêu.
Hoàng Anh Tú
một con người có thể làm tổn thương một con người khác, duy nhất bởi vì anh ta tồn tại và là chính anh ta
Haruki Murakami (South of the Border, West of the Sun)
Tiếng mưa mỗi lúc một tỉ tê, vây bọc chú, giam chú trong nỗi sầu muộn và biến tim chú thành đầm lầy. Chú ngọ ngoạy đầu, giơ tay lay nhẹ một cọng ria và âu sầu tự hỏi: "Bàn tay em vẫy ngoài xa vắng Có phải lòng anh đang có mưa?
Nguyễn Nhật Ánh (Có Hai Con Mèo Ngồi Bên Cửa Sổ)
There’s only two times in life, there’s now and there’s too late.
Anh Do (The Happiest Refugee)
Anh viết cho em bài thơ tình mùa hè Trong giấc mơ về tiếng ve tuổi hai mươi không cách gì giữ được Những buổi chiều lặng lẽ khóc trong vòng tay nhau Anh cầu mong sau cơn ủy mị cô đơn Ta mở mắt Thấy mùa hè thực tại vẫn dịu dàng quá đỗi. / Trích "Thơ tình của mùa hè
Nguyễn Thiên Ngân
Khi tình yêu không còn, luôn có một người cứ lục lọi mọi ngóc ngách xưa cũ để tìm những vụn vặt kí ức ngày còn yêu, trong khi người còn lại đã xa tít tắp tận đâu, chẳng còn bận đoái hoài đến khoảng trời phía sau là mây mù hay nắng ấm…
Anh Khang (Ngày trôi về phía cũ)
Phải chứng kiến tận mắt, phải ôm người chết trong tay, phải khâm liệm cho một tử thi... người đó mới xem như thực hiểu đời, hiểu người, hiểu sự sống. Khi đã hiểu cái chết, anh mới bình thản và tự tin để quan sát tất cả những người không hiểu cái chết. Khi ấy anh thấy mình cần phải sống.
Hồ Anh Thái (Cõi Người Rung Chuông Tận Thế)
Em cứ nghĩ cho kỹ đi. Nhưng anh đảm bảo rằng nếu em không đi thì em sẽ hối hận đấy. Người ta thường hối hận vì những gì mình không làm hơn là những gì mình làm. Em tham gia rồi, nếu thích thì tốt, nếu không thích thì coi như là một trải nghiệm. Có mất gì đâu”.
Chip Huyen (Xách Ba Lô Lên Và Đi - Tập 1: Châu Á Là Nhà. Đừng Khóc!)
vô tư hồn nhiên, gọi tắt là vô hồn
Hồ Anh Thái (SBC là Săn Bắt Chuột)
Hạnh phúc chưa bao giờ trọn vẹn khi ở giữa lưng chừng.
Anh Khang (Ngày trôi về phía cũ)
Anh chỉ dành tặng mạng sống của mình cho những khoảnh khắc bị đánh cắp; thần chết đã bắt chước anh, mang anh đi thật quá nhanh chóng.
Frédéric Beigbeder (L'Égoïste romantique)
Người đọc sách sống một nghìn cuộc sống trước khi anh ta chết, còn người không đọc sống chỉ một cuộc đời
George R.R. Martin
Anh luôn trả lời câu hỏi của em bằng một câu hỏi khác
Colleen McCullough (The Thorn Birds)
Không biết ai là người đầu tiên nói rằng khi những người lính phía bên kia giết Đặng Thùy Trâm và lấy cuốn nhật ký của chị, một người lính Mỹ định đốt cuốn nhật ký, viên hạ sĩ quan quân đội Cộng hòa Trung Hiếu đã nói: " Đừng đốt, trong đó có lửa..." Có thật anh ta nói câu ấy không? Hơi khó tin, cái câu chữ sặc mùi chính trị. Vì trong lúc bom rơi đạn nổ ai đã kịp đọc để biết trong đó có gì... Ai đã đọc cuốn nhật ký với những câu chữ mộc mạc chân thành của một người con gái hiền lành ấy sẽ chỉ có dạt dào tâm sự, đầy ắp nỗi niềm. Nếu có lửa thì là do ai đó, có thể một người mê cải lương đưa vào mà thôi
Trần Văn Thủy (Chuyện nghề của Thủy)
There's only two times on life, there's now and there's too late
Anh Do
worst happens, if you lose and fail, but you still celebrate coming second because you’ve given it a red hot go. There is no need to fear failure.
Anh Do (The Happiest Refugee)
wrinkly old white angels
Anh Do (The Happiest Refugee)
Ta có thể bỏ ra nhiều năm ròng tìm kiếm ai đó hoặc điều gì đó để cuối cùng nhận ra rằng trên thực tế, điều mà ta tìm kiếm chính là bản thân ta. Người vô thần tìm kiếm điều gì đó mà anh ta không tìm thấy. Người nghệ sĩ tìm thấy điều gì đó mà anh ta không tìm kiếm.
Frédéric Beigbeder (L'Égoïste romantique)
Tạm biệt em, tình yêu duy nhất của anh, Đừng run sợ trước bầy sói đói mồi Cũng như giữa những thảo nguyên cô quạnh; Anh luôn mang em theo trong tim mình Và chúng ta sẽ đi cùng nhau cho đến khi con đường biến mất...
Ernesto Che Guevara
Như họ đã để một kẻ xa lạ nào vào đào được vàng ở mảnh vườn của mình và chính mình bỏ hoang. Họ nghĩ yêu thì cần gì nói, tự hiểu thôi. Mấy tiếng em yêu anh hay anh yêu em tưởng sến rện, thừa thãi họ cứ để đó từ hồi cưới, chưa thử lần nào thì bị một đứa trẻ nhảy vào lủm mất, hóa ra chúng rất ngọt ngào. Họ thấy mật rỉ ra từ miệng đứa trẻ đó, và thoảng ra một mùi hương mê dụ.
Nguyễn Ngọc Tư (Khói trời lộng lẫy)
HYPOTHESIS: There will be a significant positive correlation between the amount of sunscreen poured in my hands and the intensity of my desire to murder Anh.
Ali Hazelwood (The Love Hypothesis)
Anh vẫn tìm em qua chiều chủ nhật sạch Qua công viên trong vắt sạch Qua đèn hàn hạt sạch Qua lưng vai thăn thắt sạch Qua ngày ngăn ngắt sạch Tìm em Anh vẫn tìm em qua chiều thứ hai sạch Qua đôi môi mời sạch Qua Hồ Tây mây sạch Qua nhà đôi ngồi sạch Qua thơi thới ngày sạch Qua đôi giầy sạch Tìm em
Trần Dần
Okay, so, I’m in Ikea, right?” Anh started, looking done with life. “And I’m trying to pronounce some of the names on these tags. Somehow—I have no idea how—but somehow I managed to summon a demon. He’s demanding the reason for his summons. What do I do with him?
A.J. Sherwood (A Mage's Guide to Human Familiars (R'iyah Family Archives #1))
Trước kia, khi biết anh và Fumiya không chung dòng máu, anh chỉ nghĩ xem mình có thể làm Bố được không. Anh không hề nghĩ đến việc phải chọn cho người mình yêu con đường hạnh phúc. Anh yêu thằng bé thế cơ mà. Anh thật là ngốc. Anh ấy đã nói như thế và khóc trên điện thoại
Keigo Higashino (Naoko)
Êm ái thay những giấc ngủ sang tháng tư có gió mát đem lại cho ta những giấc mộng thiên thần. Cứ nghĩ rằng người ta ở đời chịu bao nhiêu khổ luỵ, lo bao nhiêu thứ “bà rằn”, trải bao nhiêu nỗi buồn thương vô nghĩa, rồi rút cục lại làm nên thiên tứ đỉnh chung, giàu thiên ức vạn tải, buông xuôi hai tay xuống cũng là hết, hết cả, không hơn gì một anh nghèo rớt mùng tơi không có tấc đất cắm dùi, không có cả vợ cả con để chia lo sẻ buồn…thì mình lại càng thấy hưởng được phút nào nhàn nhã, sống được phút nào thong thả với nội tâm mình, tức là được lãi…
Vũ Bằng (Thương Nhớ Mười Hai)
Miss Buk is what we called her (I suspect her name might have been Burke, lucky for her it wasn’t Furke),
Anh Do (The Happiest Refugee)
Nếu anh thấy yêu em quá khó khăn Em sẵn sàng nhường anh cho kẻ khác Người nào đó, dễ yêu hơn một chút Để anh sống cuộc đời anh thỏa thích Chả cần lo hay gắng gỏi gì nhiều. Anh đừng tin những kẻ không biết nhường nhịn ngồi phán về tình yêu Em vẫn nghĩ trên đời này Chẳng thứ gì là sẵn. Để có ga tàu, cần phải chặt hàng cây Để có ngôi nhà, cần phải biết đắp xây Để có tình yêu, cần phải biết quên mình nhiều lúc. Đâu có trái tim nào tự run Đâu có hạnh phúc nào tự mọc Tìm đâu ra một tình yêu không đòi ta phải thay đổi chút gì? Đâu có đỉnh cao nào không đánh đổi bằng gian khổ khó nguy Đâu có con tàu nào không ra khơi Mà biết yêu sự yên bình trong hải cảng. Nên nếu anh thấy yêu em là quá khó, Biển kìa anh! Em sẽ đợi anh về.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Australia eventually offered us sanctuary. Mum and Dad were overjoyed. Dad walked around the island asking people if they had any spare warm clothes. He collected a big bundle of jumpers and blankets because he’d heard about Australia—‘Beautiful country, friendly people, but really cold. It’s right near Switzerland.’ That’s my dad, great at rescues, crap at geography. We touched down in Sydney, Australia in thirty-degree Celsius heat and my family were thinking, Geez, Austria’s really hot, man!
Anh Do (The Happiest Refugee)
Anh mong rằng một ngày nào đó con người sẽ căng nọc mình ra trước một tòa án công minh của trời đất để thú tội để trả lời với sự sáng suốt trước mặt... - Sau đó - sau đó sẽ không còn gì hay nếu còn con người thì những con người đó yêu thương nhau, yêu chân lý, yêu sự thật, không dối lừa, không gạt gẫm mình, không sống bằng phù phép ảo tưởng. - Mọi người bây giờ đang đánh lừa mình bằng ảo tượng. Không ai biết sống thực. Chưa ai biết sống cả Ánh ạ. Trên sân khấu rộng lớn vĩ đại của cuộc đời này anh đã bắt gặp được đủ loại người: già, trẻ, giàu, sang, hèn, ngu, giỏi. Tất cả đều chạy tìm ảo tượng. Từ đó đâm ra phỉnh phờ bởi vì phỉnh phờ là yếu tố chính của những cuộc bán buôn. Nhưng rồi anh nghĩ rằng mọi người đều đáng thương, đều là những tội nhân đáng được ân huệ, tha bổng.
Trịnh Công Sơn (Thư tình gửi một người)
I had a vision of your future in academia.” Olive wrapped her arms around Anh. “What vision?” “You were a high-powered researcher, surrounded by students who hung on your every word. And you were answering a multiparagraph email with an uncapitalized no.” “Nice. Was I happy?” “Of course not.” Anh snorted. “It’s academia.
Ali Hazelwood (The Love Hypothesis)
After a while you learn…” Dịch vài đoạn trong bài thơ “After a while you learn…” của Veronica A. Shoffstall Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Sự khác nhau tinh tế giữa hai điều Một thứ là cái nắm tay thật chặt Và gông xiềng mà ngỡ đó là yêu. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Yêu không hề là dựa dẫm hoàn toàn Và nếu có một đồng hành dai dẳng Thì cũng chưa ai chắc sẽ bình an. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Hôn nhau không có nghĩa ký hợp đồng Những món quà không hề là tín vật Hôn và quà đâu có nghĩa là xong. Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận “Mình đã thua” theo cách một quý bà Mắt thẳng nhìn, đầu ngẩng cao đĩnh đạc Chứ không như một đứa trẻ lu loa. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Chọn ngay cho mình những nẻo yên vui Ai biết được lỡ ngày mai bất trắc Chuyện tương lai thì quá dễ thay dời. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Nắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vui Rồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rát Lỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình. Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được Dù lòng ta có tha thiết thế nào Người cứ vẫn lạnh lùng không cảm động Vậy thì thôi, chứ còn biết làm sao. Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt Một người kia dù có tốt cách gì Cũng có lúc sẽ làm mình đau đớn Và mình cần phải học cách quên đi. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Một lần sai ôi mất cả thành trì Mối giao tình xây nhiều năm khó nhọc Chút sai lầm là có thể tan đi. Rồi sẽ có một ngày ta thấu rõ Bạn bè kia không máu mủ ruột rà Nhưng họ là anh em mình có được Mà chả cần xin xỏ ở mẹ cha. Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận Bạn đổi thay là một chuyện rất thường Ai mà chẳng có khi này khi khác Chả lẽ rồi mình đổi bạn mình luôn. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Chính ta nên là bạn tốt của mình Vì những người trên đời ta yêu nhất Chẳng bên ta trong mọi nẻo hành trình. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Đời sống kia dẫu cay đắng thế nào Thì mình cũng chả nên hùa theo nó Mà quên đem gieo xuống chút ngọt ngào… Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Qua đớn đau, mình mạnh mẽ chừng nào Ta sẽ hiểu, và rồi ta sẽ hiểu Mọi chuyện đời qua những cuộc ly tao.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
_ Đi với anh, có ông già bị thương quá trời, cần em băng bó lắm...
Nguyễn Ngọc Tư
Vừa nãy anh khóc là cứ tưởng Nhất Lạc đã chết, bây giờ khóc là vì đã trông thấy Nhất Lạc vẫn còn sống…
Yu Hua (Chronicle of a Blood Merchant)
Ngày xưa người ta yêu làm sao anh? Ngày nay hình như tình hơi mong manh. Như mây bay, như hoa trôi, như hoàng hôn thanh thanh, Vội vàng, vội vàng, có phải thời gian qua nhanh?
Minh Đức Hoài Trinh
Con có thể biết mọi điều cần biết về một người chỉ với câu hỏi nhỏ: Cuốn sách yêu thích của anh là gì?
Gabrielle Zevin (The Storied Life of A.J. Fikry)
Anh Yêu Em
Helen Hoang (The Bride Test (The Kiss Quotient, #2))
Liệu em có sống sót nổi sau cơn khủng hoảng tuổi trung niên của anh không?
Frédéric Beigbeder
Đất nước này vốn dựa vào thần thánh, vào anh hùng mà sống, rồi bỗng dưng hai thứ đó vắng teo.
Nguyễn Ngọc Tư
Hẳn anh từng hi vọng già đi cùng cô ấy?
Patrick Modiano (Dans le café de la jeunesse perdue)
Những gì anh viết bằng bút, là viết bằng trái tim và tính cách của anh. Những gì anh viết bằng máy, là chỉ viết bằng dự định, bằng chủ ý.
Sándor Márai
...dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng không quên em.
Thuận (Thang máy sài gòn)
Thời kì đó đã trôi qua. Không còn gì thuộc về nó tồn tại nữa. Anh nhớ về những ngày tháng đã qua ấy như nhìn qua ô kính cửa sổ bám bụi. Quá khứ là thứ người ta có thể nhìn, nhưng không thể chạm vào. Và mọi thứ anh thấy đều không rõ ràng, không thể nghe, cũng không thể thấy...
Kar-Wai Wong (In the Mood for Love)
Quảng trường Thiên Phong. Đôi khi anh mở quạt, chẳng phải để tự quạt mát cho mình mà anh làm sao cho chút gió phảng phất qua mặt tôi. Kỷ niệm này làm tôi đau lòng. Tôi vẫn không hiểu tại sao anh từ chối. Tại sao những kẻ biết hạnh phúc của mình ở đâu lại cứ tìm cách trốn chạy?
Shan Sa (The Girl Who Played Go)
Đấy là những năm Sài Gòn đầy những ông đạp xích lô trong khi ngóng khách ở các ngả ba, ngả tư, tranh thủ đọc các cuốn sách tiếng Anh, tiếng Pháp. Nhiều người trong số họ cũng vừa mới đi tù về.
Huy Đức (Bên Thắng Cuộc - Giải Phóng (Bên Thắng Cuộc, #1))
Em chỉ là ảo. EM không có gì chung với thiên thần. EM là người đàn bà hư hỏng, tội lỗi. Nhưng anh là con người đặt biệt và xứng đáng với tất cả những tội lỗi ấy tuyệt đốt không thể biện minh cho em được
Janusz Leon Wiśniewski (Одиночество в сети)
Tôi hoàn toàn thất vọng khi nhận ra nó là một đứa con gái hời hợt, vô tâm, thích được chiều chuộng và không hề có trách nhiệm với ai kể cả với chính bản thân mình. Vì vậy, tình yêu mà nó dành cho anh trước đây là có thật nhưng không sâu sắc, sẵn sàng sụp đổ bất cứ lúc nào nếu gặp sóng gió. Tuy mới lớn nhưng nó lại an phận như người già cho nên nó sợ đấu tranh, dù đấu tranh cho hạnh phúc của chính mình.
Nguyễn Nhật Ánh (Còn Chút Gì Để Nhớ)
Sau khi chúng ta chia tay, em sẽ dần dần, dần dần, quên sạch gương mặt anh. Không thể nhớ nổi. Quên mất gương mặt ở bên cạnh mình. Một gương mặt đã từng ngắm lâu như thế trong bóng tối. Cứ ngỡ còn nhớ tới, không ngờ đã quên. Không ngừng tiêu mòn, rút lui, mãi cho đến khi hoá thành hư không. Anh phải quay về cuộc sống của anh. Em phải đối mặt với sự trĩu nặng chân thành và không tài nào tiêu hoá nổi của em. Ngại gì chúng chỉ là những kí ức.
Annie Baobei (Đảo Tường Vy)
Dù tớ có cho cùng những thứ thành phần vào bình trộn với anh ta, lắc theo cùng một cách trong cùng một khoảng thời gian, thì vị vẫn khác. Chỉ có tài năng mới giải thích được điều đó. Cũng như là nghệ thuật ấy. Có một đường thẳng hạn mức được vạch ra ở đâu đó, một số người có khả năng vượt qua được nó trong khi những người khác không bao giờ làm nổi.
Haruki Murakami (South of the Border, West of the Sun)
Đỉnh điểm cao nhất của cô đơn không phải là một mình, mà là trong tim đã có sẵn một người nhưng bên cạnh thì trăm ngàn người không ai giống vậy...
Anh Khang
Người ta cảm nhận được, một cách rõ nét nhưng không ân hận, về ranh giới của sự đồng cảm và hòa hợp với người khác. Có thể một người như thế sẽ đánh mất phần nào sự hồn nhiên và vô tư, nhưng bù vào đó, anh ta lại luôn độc lập trước những quan điểm, thói quen và sự phán xét của người khác, và không để mình dễ bị chao đảo trên cái nền tảng không lấy gì làm vững chắc đó.
Albert Einstein (The World As I See It)
Bắt đầu anh muốn viết những điều to tát. Sau đó muốn viết hay. Sau đó nữa là viết một cái gì đó vĩ đại, đạo đức, cân đối. Rồi đến thời kỳ đình công và đến lúc anh chỉ muốn viết sự thật. Anh sẽ nhận ra rằng sự thật vừa to lớn, vừa đẹp, vừa vĩ đại, đạo đức và cân đối.
Sándor Márai (Bốn mùa - Trời và đất)
Giữa điểm đi và điểm đến là quãng đường. Còn giữa chia ly và gặp lại, là cả một quãng đời. Đường đi dẫu dài nhưng bước hoài rồi cũng tới nơi, nhưng ta phải sống thêm bao nhiêu cuộc đời, mới đợi được người trở lại? Câu trả lời đối với một số người, có lẽ là không bao giờ. Bởi có những mối quan hệ mà một khi đã quay lưng lại với nhau thì không thể nào cứu vãn. Đơn giản vì chữ Duyên là một thứ có hạn kỳ. Mà Duyên giữa người với người lại càng chóng cạn, chẳng biết níu giữ bằng cách gì khi lòng đã muốn quay đi. Cái giá cho một lần quay lưng, đôi khi phải trả bằng cả đời đơn độc và lem nhem trong tối. Chuyện cũ như khói. Một lần quay lưng, phủi tay xua mất. Người đi thản nhiên chối bỏ. Chỉ còn đó Thương Nhớ vẫn nhẫn nại hồi sinh...
Anh Khang
- Cậu có bạn trai chưa? Đột nhiên cô hỏi tôi, vừa soi mình trước tấm kính dưới ánh đèn - Chưa. Còn cậu? - Từng có, chưa muốn dừng lại. Có lúc cảm thấy tình cảm rất giống một gói đồ, vác trên lưng, rất nhiều năm nhưng tìm mãi vẫn chưa được ai để dỡ xuống. - Có thể đợi tới thời gian và địa điểm để trao cái gói đó cho một người phù hợp. - Phải chờ bao lâu? - Không biết. Có thể vừa đi vừa đợi. Không nên chờ một chỗ. Hơn nữa khi tìm được người đó, phải cho anh ta cảm thấy món quà tặng đó thật cao quý, để anh ta biết rằng cậu không tùy tiện cho ai.
Annie Baobei (Hoa bên bờ)
Ngày nọ có một người Phật tử lật đật dựng xe đạp để vào chùa nghe giảng siêu lý (Abhidhamma) đã không biết rằng chiếc xe đạp của anh ta đè gãy một cành hoa bên tường chùa! Anh ta tưởng có cái gì siêu lý ngoài việc dựng chiếc xe đạp sao cho đàng hoàng, trầm tĩnh, sao cho đừng hại tới ai.
Viên Minh (Tuyển tập thư thầy)
Anh không cần phải hiểu. Em đang dạy anh bởi vì em đã phát hiện ra một vài điều mà trước đây em không biết. Đó là việc đem tặng những món quà. Đem tặng cái gì đó thuộc sở hữu của một người. Đem tặng thứ gì đó quan trọng hơn việc đòi hỏi nó. Anh đã có kho báu quý giá của em: cây bút mà em đã dùng để viết ra những ước mơ của mình. Em có kho báu của anh: toa tàu của đoàn tàu hỏa, một phần tuổi thơ mà anh chưa từng được sống. Em sẽ mang theo bên mình một phần quá khứ của anh, và anh mang theo bên mình một phần nhỏ hiện tại của em. Điều đó không phải là rất đáng yêu hay sao?
Paulo Coelho (Eleven Minutes)
...Bộ dạng nằm trước mặt kia đột nhiên trở người. Nàng định choàng người bước khỏi giường thật nhanh. Đã lâu lắm rồi, chẳng bao giờ giữa nàng và anh có cái ôm siết chặt, nụ hôn ngọt ngào, những gần gũi yêu thương. Cùng nằm trên một chiếc giường mà đối diện nàng luôn là tấm lưng băng giá. Trời sáng cũng là lúc anh rời khỏi. Tại sao lại thế? Nàng nào có lỗi gì. Không yêu, anh vẫn lấy nàng làm vợ được sao? Chỉ để mà chăm sóc, lo lắng cho anh? Nước mắt nuốt ngược vào trong, nàng chọn sự im lặng. Vợ của một người đàn ông trên con đường thành đạt liệu còn mong chờ điều gì nữa? Biết bao nhiêu người hằng ao ước được như nàng cơ mà. Đúng rồi. Đúng vậy rồi. Anh đang quay người lại. Nàng rùng mình. Mắt nàng nhắm chặt. Thiếp đi nào. Chỗ của nàng không phải ở đây. Nàng phải quay về gặp chàng. Nếu không, hẳn chàng sẽ cô đơn lắm! - Anh đây em! Giọng của chàng. Nàng mừng rỡ, mở mắt ra. Đúng là gương mặt chàng cùng nụ cười trìu mến, thân yêu. - Em đang mơ? - Không. Đây là thực! Nhìn quanh quất, nàng nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường. Phòng ngủ với bao nhiêu đồ đạc, cách bài trí không lẫn vào đâu được. Chỉ duy nhất một điều lạ lùng đang hiển hiện. - Tại… tại sao anh lại ở đây? Vậy thì... chồng em... chồng em đâu? Bàn tay chàng dịu dàng vuốt lên mái tóc dài mượt mà của nàng. - Đừng lo. Bây giờ em không cần mơ để gặp được anh nữa. Cũng không sợ chỉ mình em già đi, xấu xí. Anh sẽ trải qua tất cả, cùng với em, ở đây. - Thật không anh? Thật vậy không anh? Chàng mỉm cười, đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào nhất nàng từng biết tới. Đó hẳn là một nụ hôn thực sự, không thể là mơ...
Lưu Quang Minh (Thực Hay Mơ)
Chắc là cô cũng có người trong mộng chứ" "Vâng. Nhưng khả năng tôi và anh ấy có thể kết hợp gần như là bằng không[...]" Bà nhủ nheo mắt. " Có lý do cụ thể nào khiến cô cho rằng mình và anh ta không thể kết hợp?" "Chẳng có lý do gì đặc biệt," Aomame đáp, "ngoại trừ việc tôi là chính bản thân tôi" "Cô không hề có ý định tự mình tiến tới với anh ta phải không?" Aomame lắc đầu. "Đối với tôi, quan trọng nhất là cái sự thực rằng tôi cần anh ấy từ tận đáy lòng
Haruki Murakami (1Q84 (1Q84, #2))
Để bắt đầu yêu thương một người thật sự không khó, chỉ cần có duyên nợ và cảm xúc dành cho nhau. Nhưng để tiếp tục giữ được tình yêu đó qua năm tháng thì cần cả một sự cố gắng và kiên tâm, mà không một duyên phận hay cảm xúc vô vi nào có thể làm thay được. Vậy khi một trong hai không còn cố gắng và những dối lừa đã len vào những ngón tay không còn đan chặt, người ta còn lựa chọn nào khác ngoài… buông tay?
Anh Khang (Ngày trôi về phía cũ)
Tôi đến Kumasi không mục đích. Nhìn chung người ta cho rằng có mục đích rõ ràng là tốt, vì khi ấy con người muốn điều gì đó và vươn tới điều gì đó. Nhưng mặc khác, điều ấy sẽ che bớt mắt anh ta: anh ta chỉ nhìn thấy mục đích của mình, không còn gì hơn. Trong khi đó cái "hơn" ấy - rộng hơn, sâu hơn - có thể lại thú vị và quan trọng hơn hẳn. Bước vào thế giới khác là bước vào một điều bí ẩn mà nó thì có thể giấu trong mình biết bao mê cung và ngõ ngách, bao nhiêu câu đố và những điều chưa biết!
Ryszard Kapuściński
Tự hỏi, hình như hầu hết những vết thương và nỗi đau đều do chính bản thân chúng ta tự tạo ra cho mình, đúng không?... Ngẫm cũng đúng, thật ra những vết thương ngoài da hay vết thương lòng chăng nữa, nếu không phải do chính bản thân dễ dãi ngay từ lúc đầu, thì dễ dầu gì nó ghi khắc được trên mình hay trong tim về sau? Hôm nay bạn vô tình làm trật khớp tay trong một lúc quờ quạng mơ hồ, rồi biết đâu ngày mai bạn cũng chẳng mảy may nhận ra mình đang để trật nhịp trái tim, vì một người-dưng-thân-thương nào đó.
Anh Khang (Ngày trôi về phía cũ)
[...] những cái "ước gì", "giá mà", "nếu mà mình đã"... chúng là những câu hỏi tu từ thú vị nhưng chẳng có ích gì cho cuộc sống cả. [...] Anh biết đấy, mọi người hay nói chuyện "cơ hội bị bỏ lỡ", họ bảo ồ nếu như mình đã quyết định thế kia thay vì thế này thì mình đã... Hồi xưa em cũng hay nghĩ như thế, nhưng gần đây em nhận ra, làm gì có cơ hội nào bị bỏ lỡ, chúng chẳng có ở đó để cho ta bỏ lỡ bởi vì anh như là anh vào thời điểm anh ra quyết định, thì anh chỉ có thể ra được cái quyết định mà anh đã ra, anh không thể nào ra được cái quyết định mà anh cho là anh bỏ lỡ; cho nên những quyết định đó đâu có dành cho anh, đâu có bị anh bỏ lỡ... Mỗi lúc, anh chỉ có thể ra một quyết định tốt nhất. [264-265]
Phan Việt (Xuyên Mỹ (Bất Hạnh Là Một Tài Sản, #2))
chúng ta ai cũng đầy những điều đáng tiếc
Hồ Anh Thái (Cõi Người Rung Chuông Tận Thế)
Suy cho cùng, “chân thành” cũng chỉ mang tính chất tương đối. Khoảnh khắc một ai đó yêu thương bạn thật lòng, có thể họ rất thành tâm. Nhưng thành tâm đó chỉ mãi mãi thuộc về giây phút đó. Nên bạn đừng hy vọng chân thành sẽ lặp lại hay tồn tại mãi mãi, cũng đừng thất vọng nếu chân thành đó đã đi qua.
An Nhiên (Cho anh thêm một ngày nữa để yêu thương)
Anh có từng cảm thấy cô đơn không? Có lúc em dường như không cảm thấy được, giống như trong văn phòng, em sẽ một mình không nói chuyện với bất kỳ ai trong suốt thời gian cả ngày. Em cứ nghĩ bản thân đã có thể khống chế mình bình tĩnh lại. Nhưng có lúc, đột nhiên ý thức được những nỗi cô đơn khác đã ngấu nghiến em trong đó, sẽ vô cùng tuyệt vọng. Em sẽ kêu cứu. Sẽ khóc thật lớn. Sẽ run rẩy toàn thân.
Annie Baobei
Hãy nói nguyên về sự học thôi. Tôi không nói chắc rằng học thức có thể tạo ra hạnh phúc cho loài người. Nhưng nếu quả thật nó không tạo nổi hạnh phúc cho loài người, theo như anh tưởng, thì nó cũng chẳng tạo ra đau khổ, chính anh vừa bảo thế. Nó chỉ làm người ta nhìn rõ cái khổ mà thôi. [...] Tôi quý cái học thức ít ỏi của tôi. Tôi lấy làm kiêu vì nó. Tôi nghèo, tôi khổ, tôi ốm yếu thật, nhưng nếu bảo tôi đổi cái học thức của tôi lấy cái giàu, cái sướng, cái khỏe mạnh của người dốt nát, nhất định tôi không đổi. Anh thử nghĩ kĩ mà xem. Chỉ có cái thú đọc sách cũng đã kéo lại cho chúng mình nhiều lắm...
Nam Cao (Sống mòn)
Độc giả có bao giờ gặp chuyện như vậy hay chưa? Một người đang ngồi nhấm nháp cà phê với ta bất chợt đứng dậy ra trước cửa tiệm, xem lại cái xe đã khóa chưa chẳng hạn, rồi đi một mạch. Đi luôn. Suốt đời ta không bao giờ gặp lại người ấy nữa. Đã có ai gặp chuyện ấy bao giờ chưa? Sông dài cá lội biệt tăm.
Hồ Anh Thái (Mười Lẻ Một Đêm)
Tôi quá say sưa chìm đắm trong mối tình với London, đến mức bao âu sầu và cô đơn cũng chỉ là tâm trạng “thứ cấp” phù phiếm. Đến nỗi, một hôm trong bữa tối với một người bạn Anh, tôi đã thốt lên rằng: “Tôi quá yêu cuộc sống này, đến mức tôi có thể tiếp tục sống mà có hoặc không có tình yêu.” Nhớ lại chính mình lúc đó, tôi không khỏi muốn bật cười: hẳn là tôi đã đỏ mặt và tỏ ra phấn khích y như cách một cô bé mười lăm tuổi nói về chàng trai mình thầm yêu.
Minh Thi (Tôi Bỏ Quên Tôi Ở Nước Anh)
...Quả thật vậy, khuya, sau khi tắt đèn, vừa nhắm mắt lại chú đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Mọi thứ đều sáng choang. “Chào anh, anh đến rồi à!” Ai gọi mình thế nhỉ? Chú quay lưng lại. Ồ, một cô gái xinh đẹp. Nụ cười của nàng tươi như hoa. “Vâng, chào cô. Cô ơi, đây là đâu?” “Còn ở đâu nữa, anh!” Chú nhìn quanh quất một hồi mới đập vào mắt tấm biển to đùng trên cao đề mấy chữ: “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”. A ha! Chú reo lên. Đúng như mình nghĩ. Nhưng chú cứ vờ vĩnh: “Hôm nay chưa phải là chủ nhật mà…” “Đã gọi là đồng điệu thì không cần “đến hẹn lại lên”, anh ạ!” Ôi tuyệt vời! Trúng y boong ý chú! Cơ mặt chú dãn duỗi hẳn ra, thoải mái như ở nhà. “Đúng đúng! Thế những người khác đâu rồi cô nhỉ?” Nàng lại nở nụ cười, ánh mắt hướng vào bên trong. Khung cảnh sáng đến lóa mắt dần dịu đi, nhường chỗ cho nào bàn nào ghế. Và vô số con người có mặt ở đây tự lúc nào. Chú bước chậm rãi qua cánh cửa lớn, ôi chao bầu không khí gì thế này? Ập vào chú là cảm giác hết sức vui vẻ gần gũi. Bên tai phảng phất điệu nhạc du dương cùng những tiếng trò chuyện nói cười hoan hỉ khoan thai. “Chào người anh em!” Một anh chàng vừa trông thấy chú đã vội chạy ra tay bắt mặt mừng. “Xin chào! Ở đây đông vui quá. Thế mà tôi không biết.” “Tất nhiên rồi. Chắc chắn anh sẽ rất vui khi tham gia câu lạc bộ này.” Anh ta kéo chú vào một bàn có ba bốn người đang bàn luận sôi nổi vấn đề gì đấy. Mấy người kia trông thấy chú liền reo lên: “Ôi lâu quá không gặp, ngồi xuống đi bạn hiền của tôi!” Bạn hiền của tôi? Lâu quá không gặp? Quái, chú đã gặp họ bao giờ đâu mà bảo lâu với chẳng nhanh. Đang nghĩ nghĩ ngợi ngợi thì anh chàng kia đã lên tiếng: “Anh không phải băn khoăn. Ở đây chúng tôi đón tiếp người mới đều như thế cả.” Thích thật, chú cười toe toét, ngồi vào bàn cùng với họ. “Anh có thích hát không?” “Không!” – Chú lắc đầu quầy quậy. “Vậy anh thích nhảy không?” “Cũng không!” – Chú nhún vai. Mấy người trong bàn hết nhìn chú lại quay sang nhìn nhau. Nhưng rất nhanh để một người nữa nêu thêm câu hỏi: “Thế ắt hẳn anh rất mê đọc sách, và tất nhiên là văn chương?” “Không!” “A thôi tôi biết rồi! Anh rất đam mê hội họa!” – Tiếng nói khác vang lên. “Thưa, không đâu…” Mất chú ít thời giờ nữa trước khi họ đồng thanh reo to: “Lần này đảm bảo chính xác! Anh tôn thờ sắc đẹp, anh thích phụ nữ, trúng phóc rồi chứ gì!” Ý họ nói chú mê gái. Chú cũng chẳng rõ nữa. Có thể có hoặc có thể không. Chỉ biết từ lâu lắm rồi chú ở mãi một mình. Không hẹn hò, không cặp bồ cặp bịch, không yêu ai, quen ai, gặp ai… Sắc mặt chú xụ xuống trông thấy, mấy người kia hoảng quá vội vã trấn an. “Ôi ông anh ơi, đã đến đây là phải vui vẻ chứ. Vui lên đi nào, đời có là bao nhiêu. Tôi dắt anh sang chỗ đám các cô trẻ đẹp nhé!” Lặng lẽ bước theo người dẫn đường, đầu óc chú mông lung, mắt chắm chúi theo từng bước chân mình. Chú chẳng nghĩ được lâu hơn khi giọng nói ngọt ngào thân quen từ đâu rót tuột vào tai, vội vã ngẩng đầu lên. “Anh không thoải mái à?” Chính là cô gái ban nãy ở ngoài cửa. Lạ thật, hẳn là chú đã từng gặp nàng đâu đó rồi, đoan chắc nhưng vắt óc mãi không nhớ ra. “Không! Tôi thích lắm…” - Chú lúng túng. “Vậy anh ngồi xuống đây, thư giãn nào…” Nàng kéo chú ngồi xuống ghế, nháy mắt với anh chàng kia. Anh ta vẫy tay rồi nhanh chóng mất hút vào đám đông chộn rộn. “Thế nhé. Tôi giao ma mới này cho cô đấy.” Còn lại chú và nàng. Không gian bây giờ cảm tưởng như chỉ có hai người. Thật lạ lùng, đám đông dường như đang dạt đi, ra xa, xa mãi, xa tít. Nàng tiếp tục nở nụ cười tươi như hoa: “Sao anh lại muốn tham gia câu lạc bộ này?” Câu hỏi đến với chú bất ngờ. Tại sao? Ừ nhỉ, tại sao thế? Tại sao chú không mảy may chút xíu đắn đo tức tốc gọi điện đăng ký tham gia vào chốn đây. Chú còn nhớ tâm trạng mình đã hết sức mừng rỡ như vớ được vàng khi biết được trên đời tồn tại một nơi tuyệt vời thế này. “Bởi vì… từ lâu tôi cứ ngỡ… chẳng bao giờ có cái gọi là câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu…” – Giọng chú chùng hẳn xuống, cổ họng thấy nghèn nghẹn...
Lưu Quang Minh (Những Tâm Hồn Đồng Điệu)
Những ngày khang khác, thấy mình lạ lẫm với chính những điều quen thuộc, với người từng-thân-thương... Chỉ xin người đừng làm vương bất kỳ mẩu tàn thuốc nào về miền xưa cũ để lòng ta lại bừng bừng cháy lửa thêm nữa. Trống trải và bần thần thật đấy, nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Dẫu rằng một người như thế, một tình thương như thế, nỡ quên sao đành?
Anh Khang (Ngày trôi về phía cũ)
Anh tặng em Cuộc đời anh không sống Giấc mơ anh chỉ mơ Một tâm hồn để trống Những đêm trắng mong chờ Anh tặng em Bài thơ anh không viết Nỗi đau anh đi tìm Màu mây anh chưa biết Tha thiết của lặng im I offer you The life I have not lived The dream I can but dream A soul I've left empty During sleepless nights As I go to you I hold as an offering The poem I have not written The ache towards which I strain The colour of the cloud I haven't known The longings of silence.
Kim Thúy (Mãn)
Nguyên vừa bước vào gần nơi tôi nằm, anh đem đến cho tôi một điếu xì gà, tôi rủ anh vào ngồi ghế kế bên tôi cho vui, tôi bảo anh ngồi viết tiểu thuyết bên cạnh tôi. Ừ, tôi cần một sự có mặt nào đó. Nguyên ngồi tư lự; mỗi khi tư lự, anh thường nhổ mấy chân râu sót lại trên cằm. Anh đang suy nghĩ tìm ý tưởng. Tôi không suy nghĩ, tôi không tìm ý tưởng; tất cả ý tưởng đều như nhau. Tôi viết như tôi nói, tôi viết theo dòng máu chảy, máu tôi chảy quá nhanh, ngòi bút tôi chạy theo không kịp.
Phạm Công Thiện (Trời tháng tư)
Dịch giả thường được đề nghị nói về quan hệ của họ với tác giả họ dịch, và họ có xu hướng trả lời bằng những giai thoại đôi khi hài hước trong tác phẩm. Tuy nhiên, tác giả không bao giờ nói về dịch giả của họ, ngoài một vài than phiền thoáng qua. Điều này là do quan hệ giữa tác giả và dịch giả không có cốt truyện. Hay đúng hơn, câu chuyện chỉ có một nhân vật thực sự: tác giả. Dịch giả, trong vai trò dịch giả, không phải là một con người hoàn chỉnh; dịch giả, trong sự tương đồng quen thuộc, là diễn viên đóng vai tác giả. Đôi khi độc giả chúng ta nhận thức được diễn viên 'diễn' xuất sắc hoặc kém, đôi khi chúng ta quên mất anh ta là diễn viên (chính là 'sự vô hình' thường được coi như một lý tưởng dịch, nhất là trong văn xuôi).
Eliot Weinberger
Đáp án vốn dĩ không quan trọng, quan trọng là anh phải nhìn cho rõ lòng mình. Tống Dực, anh biết không? Chúng em đều thật lòng thật dạ yêu anh, nếu mất anh, chúng em sẽ đau khổ, sẽ khóc lóc, tuy nhiên cái đẹp ở đời không chỉ có tình yêu, đau khổ khóc lóc qua rồi, lại dũng cảm đi tiếp được thôi, nhưng chúng em cần rạch ròi với quá khứ, với tất cả những thứ đã phải chân thành bỏ ra. Đáp án sẽ đóng vai trò dấu chấm, giúp chúng em kết thúc giai đoạn này, bắt đầu một giai đoạn mới. (Tô Mạn)
Tong Hua (Secrets Hidden By Time)
Em xin lỗi Em xin lỗi đã làm anh chán ngán Bởi những lời ca thán chẳng vì đâu Tại sao lá thu thì vàng còn cà phê lại nâu Sao trên phim thằng đó không yêu thằng này mà lại mê con khác Em xin lỗi đã làm anh kinh ngạc Khi có thể buồn khổ vì hàng trăm chuyện nhảm nhí mỗi ngày Em biết rồi anh không phải là một cái cây Há mồm chờ tưới tắm bằng nước mắt. Em xin lỗi đã đeo anh cứng ngắc Chẳng để cho anh chút khoảng trống một mình Em xin lỗi vì đã cho tất-cả-những-thứ-khác-em đều chỉ là linh tinh Em xin lỗi đã nhảy xổ vào cả giấc mơ anh mỗi đêm Biến nó thành ác mộng. Em xin lỗi đã hỏi anh hàng trăm câu ngu ngốc Ai là người anh yêu nhất từ trước đến giờ? Bài thơ này anh viết cho con nào? Đừng có đổ thừa cơn mưa. Anh có sẽ yêu em cả khi em già em xấu? Em xin lỗi vì đã trở thành một người yêu suốt ngày đau đáu Cứ chờ anh thút thít ở xó nhà Đã dằn vặt anh mỗi chuyến đi xa Quyết không để anh có phút nào vui vầy bên đứa này đứa khác. Em xin lỗi vì không cam tâm làm bông hoa nhánh lá Chẳng tính chuyện nay mai, cứ vô lo cùng bươm bướm vui vầy Xin lỗi vì em chỉ suốt ngày toan tính Làm kiểu gì để trói buộc anh đây. Em xin lỗi vì mình chẳng khác gì một cây tầm gửi Đặt lẽ sống của mình lên một kẻ khác mình. Nhưng anh biết không những nụ hồng kiêu hãnh tươi xinh Chỉ mọc ở vườn nhà kẻ khác.
Nguyễn Thiên Ngân
Khi chúng ta gặp một người và bắt đầu yêu, chúng ta sẽ có cảm giác như cả vũ trụ đều ở bên mình. Hôm nay mình đã thấy điều đó khi mặt trời lặn. Nhưng vào lúc ấy có chuyện không hay xảy ra khiến mọi thứ bỗng dưng biến mất! Không còn những chú diệc, không còn âm nhạc phía xa xa, thậm chí cả hương vị trên đôi môi anh ấy cũng không còn. Sao chuyện đó có thể xảy ra với một điều đẹp đẽ như thế chứ, chỉ vài phút trước khi mọi thứ tan biến? Cuộc sống trôi đi thật nhanh. Nó xô đẩy chúng ta từ thiên đường xuống địa ngục chỉ trong tích tắc.
Paulo Coelho (Eleven Minutes)
Ngôn ngữ kẻ kia sẽ là ngôn ngữ của mây, của gió, của hoa, của nước. Anh đừng đến đặt cho họ những câu hỏi vớ vẫn về triết học. Họ sẽ trả lời anh bằng một câu thơ, hoặc giả họ sẽ hỏi anh xem anh ăn cơm chưa, đã rửa bát chưa. Nếu anh bị bó chặt trong câu hỏi họ sẽ chỉ ra núi rừng: “Bất tín, chỉ khán bát cửu nguyệt. Phân phân hoàng diệp mãn sơn xuyên!” Phải rồi. Không tin, hãy ngắm mùa thu đến; tơi bời lá rụng ngập sơn xuyên. Còn nếu anh cứng đầu thì họ có thể lấy gậy đánh anh cho anh chừa đi cái thói quen đem kính khái niệm đi soi chân lý
Thich Nhat Hanh
Tình bạn thật lạ kỳ. Khi yêu, người ta nói đến tình yêu. Giữa những người bạn chân chính với nhau, người ta không nói đến tình bạn. Tình bạn, người ta kết bạn mà không cần phải gọi tên hay bình phẩm gì về nó. Mạnh mẽ và yên ắng. Nó kín đáo. Rắn rỏi. Đó là sự lãng mạn của những người đàn ông. Chắc nó phải sâu sắc và bền vững hơn tình yêu để người ta không vung vãi nó một cách ngớ ngẩn bằng ngôn từ, tuyên bố, thơ văn. Nó phải đem lại sự thỏa mãn lớn hơn tình dục bởi nó tách bạch khỏi lạc thú và những lúc người ngứa ngáy vì thèm... Đàn ông và đàn bà sẽ không bao giờ yêu nhau chân thành bằng hai người bạn vì quan hệ nam nữ bị sự quyến rũ làm cho thối nát. Họ diễn kịch. Tệ hơn, mỗi người trong số họ đều tìm những vai đẹp. Sân khấu. Hài kịch. Dối trá. Trong tình yêu không có sự an toàn vì mỗi người đều nghĩ rằng mình phải che đậy, rằng có thể anh ta không được yêu như chính con người của anh ta. Bề ngoài. Mặt tiền rởm. Một tình yêu lớn là một lời nói dối thành công và luôn luôn được đổi mới. Một tình bạn, đó là một chân lý không ai phủ nhận được. Tình bạn trần trụi còn tình yêu thì được bôi son trát phấn.
Franz Kafka (Diaries, 1910-1923)
Em biết không, thích là một thứ tình cảm đáng sợ. Nó thôi thúc em quan tâm tới người em thích, từng lời nói, từng hành động, từng niềm vui, nỗi buồn của người ấy. Người ấy mặc quần áo theo phong cách nào, thích ăn những món ăn nào, kết giao với những người bạn như thế nào... Em sẽ khao khát tìm hiểu tất cả mọi thứ về người ấy. Ví dụ khi ở nơi công cộng, ánh mắt của em giống như một tấm lưới lọc, tự động lọc bỏ tất cả những người không liên quan, từ đầu tới cuối chỉ dõi theo người ấy. Người ấy thật sự cuốn hút em. [...] Đây chính là lí do vì sao anh hiểu em”.
沈沧眉 (1000 nụ hôn nồng cháy)
Tôi nhớ diễn viên X đứng trên thảm đỏ ở Cannes, trang phục bảnh bao, tay đút túi quần. Báo chí vây quanh chụp hình quay phim. Một diễn viên khác đến, X rút tay ra khỏi túi để bắt thì bất ngờ rớt ra một vật, một cái bao cao su. Ôi chao ôi, dù chẳng phải là tổng biên tập tôi cũng có thể hình dung ra sự sống động của báo chí như thế nào vào sáng hôm sau. Những tờ nhật báo sống dở chết dở vội vã chĩa ống kính vào. Diễn viên X tái mặt, anh cúi xuống nhặt nhanh cái vật chết tiệt, nhét vào túi, mỉm cười rồi lờ đi thẳng. Nhiều phóng viên muốn X trả lời đó là cái gì? Hẳn là một câu chuyện dài. Thế giới này luôn đói những câu chuyện. Nhưng X không muốn kể. Trước đó X luôn được mô tả như một anh chàng thư sinh hiền lành nhưng khả nghi. Cái bao cao su không thể đánh giá X, tất nhiên rồi. Nhưng bạn thấy đó, sự hợp lí về X đã bị phá vỡ. Bạn nghĩ gì khi một cái bao cao su thay vì trên dương vật bạn, nó lại được tìm thấy trên thảm đỏ của liên hoan phim. Đó là vì nó được quy định như vậy trong trật tự suy nghĩ, trong nhận thức, trong cách chúng ta hiểu bao cao su và công dụng của nó. Cuộc sống chẳng bao giờ có thể khoa học được. Không bao giờ như công dụng của nó.
Nguyễn Ngọc Thuần (Sinh ra là thế)
Không tin tưởng tình yêu. Nhưng lại tin rằng tại một nơi nào đó trên thế giới có một người. Luôn đợi ở đó. Chỉ là không biết đến khi nào ở đâu mới xuất hiện. Luôn vui vẻ mà cô đơn chờ đợi anh ta. Có lẽ như vậy mới có thể trải qua một cuộc đời. Khi muốn yêu một người, anh sẽ yêu. Nếu như không muốn, có thể không yêu. Thay vì nói, có thể yêu bất kỳ một ai. Cũng chính là thật ra đã không thể yêu một ai đó. Đây là một vòi nước. Có thể mở tùy lúc. Đóng tùy lúc. Nếu như ngày mai là ngày tận cùng của thế giới, hy vọng có thể được ở cùng người mình yêu nhất. Không nhớ là ai đã từng nói với cô. Là đàn ông. Anh ta nói, phải ôm người mình yêu nhất cho đến thời khắc cuối cùng.
Annie Baobei
Ngày vừa sinh nhật ngoại gia, Trên hai đường dưới nữa là hai em. Tưng bừng săm sửa áo xiêm, Biện dâng một lễ xa đem tấc thành. Gia đình Thúy Kiều về bên ngoại ăn sinh nhật. Kiều ở nhà, cố nhiên là cô lấy cớ: 'Con nhức đầu. Con xin ở nhà.' Đây là cơ hội để đi gặp anh chàng. Nhà lan thanh vắng một mình, Ngẫm cơ hội ngộ đã đành hôm nay. Thời trân thức thức sẵn bày, Gót sen thoăn thoắt dạo ngay mái tường. Kiều nấu vài món thật ngon, chạy ra chỗ hai người đã gặp và thề thốt. 'Thời trân' là những món ăn trong mùa. Mùa nào có thức ăn của mùa đó. Ví dụ mùa Xuân có rau tía tô, kinh giới (thì làm xuân quyện), mùa hè có rau xà lách, bông bí...Những món ăn trong mùa thì tươi và ngon ('thời trân'). Không nhằm mùa mà mua ăn (hay ăn đồ hộp) thì không ngon nữa. Một thi sĩ Việt Nam trong nhóm Xuân Thu Nhã Tập có câu: 'Đáy đĩa mua đi nhịp hải hà'. Bốn mùa đi ngang qua đáy đĩa theo nhịp của sông và biển. Mùa nào ăn món ngon của mùa đó, chỉ có ý ấy mà nói một cách rất 'điệu'. trang 50, 51 - 'Thả một bè lau - Truyện Kiều dưới cái nhìn Thiền quán' - Thích Nhất Hạnh
Thich Nhat Hanh (Thả một bè lau)
Tao muốn gặp mày. Chúng tao đều muốn gặp mày. Muốn gặp mày. Nhiều như cách bài hát Aitakatta của AKB48 cứ lặp đi lặp lại. "Em muốn gặp anh. Em muốn gặp anh. Em đến để gặp anh." Đó là điều chúng tao không ai nói ra nhưng ai cũng cảm thấy - từ ngày M.L. chết, từ ngày mày bỏ đi, trong lòng chúng tao một khoảng trống to hoang hoác mở ra, chỉ vừa khít với hình dạng chúng mày, và chỉ khi có thể gặp lại mày, khoảng trống đó mới được lấp đầy. Còn nếu như điều đó không xảy ra, chúng tao, những kẻ đang ngồi đây, và cả Bí thư nữa, đều chẳng có cách nào khác là tiếp tục cuộc đời này với vết thương đó trong lòng. Một vết thương những người khác không thể hiểu được, và chính chúng tao cũng chẳng hề lên tiếng với nhau, nhưng chúng tao đều thấy. Đều hiểu. Và biết rằng chẳng có con đường nào khác ngoài tiếp tục bước đi, im lặng tay trong tay đến khi nào có thể như thế này.
Nguyễn Dương Quỳnh (Thị Trấn Của Chúng Ta)
Một sinh viên nghèo khổ, rạc rài đi vì cảnh túng bấn và chứng ưu uất, chỉ còn một ngày nữa là lăn ra ốm mê man, và có thể là đã chớm bệnh sẵn (cậu chú ý điểm nầy); một người giàu tưởng tượng, đầy tự ái, có ý thức về giá trị của mình, một con người đã từng sống trong xó sáu tháng ròng không nhìn thấy ai; áo quần thì rách bươm, giầy thì không đế, phải đứng trước những tên cảnh sát bẩn thỉu, nghe những lời lẽ xấc xược của chúng; rồi chúng lại bất thần tống cho anh ta một tờ hối phiếu đòi anh ta phải trả tiền cho một viên hội thẩm Sebarov nào đó, lại thêm mùi sơn ướt ngập ngụa trong căn phòng kín mít, với nhiệt độ ba mươi độ Reaumer, ngột ngạt lên vì một đống người; lại phải nghe nói đến vụ ám sát một người mà anh vừa mới đến gặp hôm trước, và tất cả những thứ đó trong khi dạ dày đang rỗng tuếch. Làm sao mà lại không ngất đi được? Ấy thế mà chúng dựa vào đấy, dựa vào tất cả những thứ ấy để nghi ngờ Mẹ kiếp? Tớ hiểu rằng chuyện đó thật đáng bực mình, song Rodia ạ, ở địa vị cậu, tớ sẽ cười vào mặt mũi bọn chúng, hay hơn nữa: tớ sẽ nhổ toẹt vào mặt chúng tất, nhổ mạnh vào, nhổ vung ra vài chục bãi ấy với chúng thì phải đối xử như thế mới được, và chấm dứt đi như vậy với chúng. Nhổ lên mặt chúng đi! Can đảm lên! Thật nhục!
Fyodor Dostoevsky
Chúng ta hãy bàn tiếp về sự sáng suốt, bởi dường như nó đã trở thành phẩm chất tối cao, giá trị tột cùng của thế hệ tôi. Trên thực tế, những người anh em thân mến của tôi ạ, sự sáng suốt không bảo vệ được ta khỏi thực tế. Việc lý thuyết hóa nỗi bất hạnh của nó không ngăn được nó xảy ra. Người sành sỏi bao giờ cũng đáng giá hơn những người khác. Chẳng hạn, sự bi quan tình ái của tôi không giúp tôi bớt sợ đau khổ đi là bao. Biết được tại sao ta buồn khiến ta bớt ngu ngốc hơn, nhưng lại chẳng khiến ta bớt buồn đi chút nào. Chúng ta tiến lên trong cuộc đời này bằng chính cách ấy, mang trên mình toàn bộ các vấn đề chưa được giải quyết. Chúng ta ngỡ mình là thiên tài bởi chúng ta biết rằng mình không hề thiên tài. Chưa bao giờ có thế hệ nào lại tự hào phô ra sự ngu xuẩn của mình, lại khoe khoang những thất bại và sự phù phiếm của mình, lại, rốt cuộc, hài lòng về chính mình như thế này. Việc tôn thờ sự sáng suốt luôn dẫn đến tình trạng bất lực; đó là một thứ thông minh vô ích. Chưa bao giờ trên trái đất lại mang trên mình một thế hệ thanh niên nhẫn nhục như vậy. Tôi dành thời gian lý thuyết hóa các thảm họa chính trị và tình cảm của tôi. Nhận biết sự bất lực của bản thân thì giúp ta tiến bộ được gì chứ? Sự sáng suốt không làm tôi thay đổi.
Frédéric Beigbeder (L'Égoïste romantique)
Chị tao cưới một anh chàng kĩ sư. Mỗi lần hẹn hò về, chị đều kêu chán. Chán thế sao lại cưới? Chị nhìn tao thương hại mà nói, đấy là chuyện lựa chọn. Chuyện cưới xin còn phải tính nhiều đường lắm. Chỉ cần thấy cảm mến, chịu đựng được nhau là đủ rồi, say mê lắm có cần gì. Chồng chị, chắc mày cũng hình dung được, là loại người chẳng có điểm gì để chê, nhưng cũng chẳng có điểm gì cho chị quyến luyến đặc biệt. Đó là một sự kết hợp của nhiều yếu tố, tương lai nghề nghiệp, họ hàng gia đình, cự ly, độ nhẵn mặt và tính tình hiền lành dễ bảo. Đám cưới chị tao, rất đông. Từ sáng đến tối. Bà chị tao đứng trước cửa tiếp khách, áo cưới trắng mồ hôi nhễ nhại, cố tươi cười bắt tay quan khách. Chú rể cứng đờ trong bộ vét, gật gù liên tục. Đến buổi trưa, có vẻ nóng quá nên họ cãi nhau ở trong buồng. Mẹ tao gắt: Cái gì mới ngày cưới mà đã cãi nhau vậy chứ? Nhưng tao đoán, anh chị tao sẽ ổn cả thôi. Tao đã hình dung là hai người đó sẽ ổn. Sẽ là một cặp vợ chồng bình thường gắn bó, đôi lúc cãi vã vì những chuyện không đâu. Cả hai đều chấp nhận một tương lai như thế rồi. Nghĩ đến đó, trong dạ tao lại thấy khó chịu, một thứ nỗi buồn không tên tao không cắt nghĩa được, mà lại rất cụ thể, khiến tao càng khó chịu hơn. (...) Tao chỉ cảm thấy buồn, khi biết rằng cuộc đời chị mình đã thế là yên ổn, thế là chấm dứt.
Nguyễn Dương Quỳnh (Thị Trấn Của Chúng Ta)
Bất cứ gì cũng là hàng hóa, lạ gì. Sống trong tâm thế của một kẻ đi chợ, và cả nước là một cái chợ khổng lồ, hàng họ đa dạng đến mức mua gì cũng có, kể cả mua thần bán thánh, chức tước, trinh tiết, thận người… chúng ta bớt bỡ ngỡ đi [...] Dừng lại vài phút ở chương trình tiêu dùng chán ngắt của truyền hình địa phương, thấy được lý do vì sao nó chán ngắt. Người xem bây giờ đâu chỉ quan tâm tới giá vàng thế giới, và mặt hàng thiết yếu đâu chỉ gạo với xăng. Họ rất muốn biết giá của bằng tiến sĩ, vị trí kế toán của một sở cấp tỉnh hay phó phòng cấp huyện… để mà nuôi nấng những giấc mơ, thứ giấc mơ mà chỉ cần đủ tiền sẽ thành sự thật. Sống chết cùng cái chợ khổng lồ này, ít nhiều chúng ta cũng thắc mắc giá thành thật sự của một công trình xây dựng trụ sở sau những rơi rụng, con đường nhập nhoạng trở về thành phố của một cô giáo vùng sâu, hay cánh cửa phía sau của cuộc đề bạt cán bộ [...] Trong cái không khí ngờm ngợp mặc cả, cái chợ mấy chục triệu người tồn tại bằng những điều vô lý cỏn con như vậy cộng lại. Cỏn con như vài thứ giấy tờ tùy thân sai, một bữa nọ rảnh rỗi muốn đi làm lại bỗng một người hỏi muốn nhanh lẹ không, mua thời gian đi, cũng rẻ. Cỏn con như chạy vào đường một chiều, anh cảnh sát ngoắc lại, nói anh cũng bán làm ngơ. Cỏn con như vào viện nằm, chị hộ lý bảo muốn chị cười thì phải mua. Vậy là thành người đi chợ. — Mua đi bán lại một đám đông AKA Người đi chợ
Nguyễn Ngọc Tư