Vui Quotes

We've searched our database for all the quotes and captions related to Vui. Here they are! All 100 of them:

Xét cho cùng, ở đời ai cũng khổ. Người khổ cách này, người cách khác. Bí quyết là biết tìm cái vui trong cái khổ. Vì chỉ sống thôi cũng đã quý lắm rồi. Người ta không bao giờ nên phí phạm cái sống, coi thường sự sống.
Thạch Lam
Giá mà lúc mình buồn như tận thế Có một ai bấm máy gọi cho mình Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối Có một ai yên lặng nắm tay mình Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó Mà thương hoài với một dạ đinh ninh Giá mà lúc mình đau như dao cắt Có một ai chợt nói nhớ mong mình Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực Hết trông mong hy vọng hết cả rồi Có ai đó bảo mình không sao cả Mình sẽ bò theo dấu vết sông trôi Giá mà lúc mình đang yêu, người đó Gửi tin vui lên những ánh sao trời Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi! (Gía mà lúc)
Nguyễn Thiên Ngân (Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy)
Tôi thích những mối tình câm, tình thầm. Tôi tưởng tượng đó là những mối tình da diết, sâu sắc. Mãi mãi chẳng dám nói thật lòng, cho đến cuối đời, tình ấy vẫn bàng bạc, rập rờn, và mỗi khi có dịp (như đi qua chỗ ngồi cũ, con đường cũ, gương mặt cũ…), ta bỗng thấy nhói ran. Chắc là khó chịu lắm, khi yêu mà giả bộ không yêu, khi buồn cố diễn mặt vui, khi đau tình phải tỏ ra vô tình…
Nguyễn Ngọc Tư (Cánh Đồng Bất Tận)
Tôi vẫn nhớ mẹ thường nay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chú không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không....
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
Tổ quốc là nơi tỏa bóng yên vui Nơi nghĩ đến lòng ta yên tĩnh nhất Nhưng nghĩ đến Người lòng tôi rách nát Xin Người đừng trách giận, Việt Nam ơi
Lưu Quang Vũ
Biết đâu già đi lại là một điều hay. Bởi vì càng nhiều tuổi, người ta lại có càng nhiều ký ức. Và rồi, một lúc nào đó khi chủ nhân chết đi, những ký ức sẽ hòa lẫn vào không khí, tan vào mưa, thấm vào đất, tiếp tục tồn tại. Chúng sẽ trôi tới nhiều nơi khác, và không chừng, cũng sẽ thử len lỏi vào tim những người khác nữa. Thỉnh thoảng, có những nơi ta mới đến lần đầu nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác như rất thân quen , không chừng đó là ký ức của một người xưa nào đó đang trêu chọc chúng ta. Nghĩ như vậy, tự nhiên tôi lại thấy vui.
Kazumi Yumoto (The Friends)
Có điều, cuộc sống dạy chậm rãi quá, nhẩn nha quá. Tốn mười năm, nó chỉ học được vài bài học thí dụ như “không có gì là mãi mãi”, như “đừng mù quáng tin vào cảm xúc” hay “yêu phải để dành”. Nó rất nôn nóng được học nhanh nữa, để chứng tỏ bản lĩnh, sự già dặn của mình. Bữa nay, nó nhận ra mình buồn quá, khôn mà buồn. Biết nhiều mà buồn. Tỉnh táo mà buồn. Trải đời mà buồn. Ngoái lại thì thời vui nhất đã bỏ đi lâu rồi, từ lúc hoài nghi lên ngôi
Nguyễn Ngọc Tư
Niềm vui đó như một sợi dây đàn, chạm vào thì nó ngân lên cả nhà và thế là ta vui.
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
Nhiều người sợ nỗi buồn. Nhưng tôi không sợ. Tôi chỉ sợ một cuộc sống không buồn không vui, nói chung là nhạt nhẽo. Đôi khi chúng ta cũng cần có nỗi buồn làm bạn, nhất là lúc cuộc sống bỗng dưng trống trải và cảm giác cô độc xâm chiếm ta từng phút.
Nguyễn Nhật Ánh (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ)
Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày và mọi người vẫn mặc những bộ quần áo cũ, nói những câu nói cũ, không có nghĩa là người ta không buồn hơn, không vui hơn, không tổn thương hay không trưởng thành hơn.
Đặng Nguyễn Đông Vy
…Ơi những người thiên lý tương tư! Nếu bất ngờ những dòng sau đây có lạc vào tay bạn, mà thấy nói được lên một mối cảm hoài của bạn vẫn chất chứa ở bên lòng, thế là kẻ viết bài này lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Đời mà có một người vui cái vui của mình, buồn cái buồn của mình, chẳng là đủ rồi sao, có tâm sự trong lòng, lặng nhìn nhau không nói mà cũng cảm biết, thế chẳng là đủ rồi sao?
Vũ Bằng (Thương Nhớ Mười Hai)
Ôi Chip, mày nhận được những gì mày xứng đáng. Ai thèm để ý đến mày hả? Hàng triệu người ngoài kia thậm chí còn không biết bố mẹ mình là ai, nói gì đến ngày sinh. Nếu mày nghĩ mày xứng đáng nhận được nhiều hơn, hãy chiến đấu mà giành lấy nó. Không ai có trách nhiệm phải làm cho mày vui cả”.
Chip Huyen (Xách Ba Lô lên Và Đi - Tập 2: Đừng Chết Ở Châu Phi)
Tuổi thiếu niên là tuổi mơ mộng. Chỉ cấm trẻ đọc sách bậy là chưa đủ. Phải có những sách bổ ích và vui để các em đọc, phải nuôi cho các em một lý tưởng, nếu không sự trống rỗng trong đầu óc các em sẽ hại cho tinh thần các em lắm.
Nguyễn Hiến Lê (Săn sóc sự học của con em)
-  Tìm một nhân sinh quan, tự hỏi: sống để làm gì, đời người ra sao? -  Nhận rằng bổn phận mỗi người là tạo hạnh phúc cho bản thân và cho người chung quanh. -  Muốn làm tròn bổn phận, phải giữ gìn sức khoẻ và tu tâm luyện trí để làm việc. -  Nhưng phải biết cách làm việc cho có hiệu quả. -  Rồi làm việc xong thì phải nghỉ, kiếm được tiền thì phải tiêu, vậy vấn đề hưởng thụ ở đời cũng cần thiết như vấn đề phục vụ xã hội. -  Phải lo tính trước cho tuổi già khỏi bệnh tật, túng thiếu mà thành một gánh nặng cho gia đình, xã hội. -  Sau cùng vấn đề quan trọng nhất đối với thanh niên là vấn đề hôn nhân, vì có khéo lựa bạn trăm năm thì mới có người giúp đỡ, mới vui vẻ, hăng hái làm việc, mới hưởng hạnh phúc ở đời được.
Nguyễn Hiến Lê (8 bài tựa đắc ý)
Thường những người có trái tim tan vỡ Trong đám đông rất ít nhận ra nhau Sau nụ cười ấm áp trên môi họ Là những mảnh ước mơ nát vụn, u sầu. Họ học được cách giữ lòng thanh thản Trước trận mưa, con nắng; lúc buồn vui Họ tập được cách giữ hồn an tĩnh Dẫu tha nhân sao quá dễ thay dời. Họ cười mãi lúc nghe lời điêu trá Tìm loay hoay trong đó chút chân thành Họ tự nghĩ chẳng có gì vĩnh viễn Dối lừa này rồi cũng sẽ qua nhanh. Họ nhắm mắt để lần theo ánh sáng Những vì sao đang tắt lịm giữa trời Họ khép cửa để chờ nghe tiếng gõ Hay một lời đồng vọng, dẫu xa xôi. Thường những người có trái tim tan vỡ Trong đám đông rất ít nhận ra nhau Họ chẳng muốn trận buồn lây nhiễm nữa Nên một mình đóng cửa, một mình đau.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Nhiều người sợ nỗi buồn. Nhưng tôi không sợ. Tôi chỉ sợ một cuộc sống không buồn không vui, nói chung là nhạt nhẽo. Đôi khi chúng ta cũng cần có nỗi buồn làm bạn, nhất là lúc cuộc sống bỗng dưng trống trải và cảm giác cô độc xâm chiếm ta từng phút một.
Nguyễn Nhật Ánh (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ)
Xét cho cùng Trái đất không hoàn thành quãng đường nặng nề vất vả vòng quanh mặt trời của nó chỉ để cho con người có thể có được khoảng thời gian tốt đẹp và chút vui thú.
Haruki Murakami (Sputnik Sweetheart)
Chuyện vui sướng thì nhiều lắm, nhất thời không nghĩ ra được chuyện gì là vui sướng nhất.” (Lưu Phất Lăng)
Tong Hua (云中歌 - Yun Zhong Ge)
Đời mà có một người vui cái vui của mình, buồn cái buồn của mình chẳng là đủ rồi sao? Có tâm sự trong lòng, lặng nhìn nhau không nói mà cũng cảm biết, thế chẳng là đủ rồi sao?
Vũ Bằng (Thương Nhớ Mười Hai)
Vài người – và tôi là một trong số họ – ghét những cái kết vui. Chúng tôi thấy bị lừa. Tổn thương là bình thường. Nghiệp chướng bất khả cưỡng. Trận tuyết lở dừng giữa đường chỉ vài bước trên ngôi làng co rúm đã hành xử không chỉ phi luân mà còn vô đạo.
Vladimir Nabokov (Pnin)
Trà Long, làng mình bao giờ cũng đẹp. Cháu hiểu rõ điều đó hơn mẹ cháu. Làng mình đẹp, nhưng buồn. Hồi chú còn nhỏ, làng vui hơn. Cũng có thể làng vẫn thế thôi, nhưng bây giờ chú thấy khác. Khi lớn lên, người ta thường thấy mọi thứ khác đi, cháu ạ! Chúng ít rực rỡ hơn và ít trong suốt hơn. Nhưng dù sao chí vẫn tin trong mắt cháu, thế giới vẫn còn nguyên vẹn, dù ngày mai khi cháu đến đây thì chú đã đi rồi...
Nguyễn Nhật Ánh (Mắt Biếc)
Khi tôi cảm thấy rất buồn, tôi thường tỏ ra bản thân mình đang vui lắm. Nhưng thực ra trong tâm tôi đang đợi, một người thôi, nhỏ nhẹ hỏi tôi một tiếng "Có sao không?". Sau đó, tôi có lý do để nói ra. Sau đó, tôi có thể an tâm oà khóc... Người trưởng thành chính là vậy đấy, ngay cả khi yếu đuối cũng phải kiếm cho bản thân một lý do. Đủ lí trí, đủ an toàn để không bị chạm sâu vào lòng kiêu hãnh
Yusakumi Kudo
After a while you learn…” Dịch vài đoạn trong bài thơ “After a while you learn…” của Veronica A. Shoffstall Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Sự khác nhau tinh tế giữa hai điều Một thứ là cái nắm tay thật chặt Và gông xiềng mà ngỡ đó là yêu. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Yêu không hề là dựa dẫm hoàn toàn Và nếu có một đồng hành dai dẳng Thì cũng chưa ai chắc sẽ bình an. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Hôn nhau không có nghĩa ký hợp đồng Những món quà không hề là tín vật Hôn và quà đâu có nghĩa là xong. Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận “Mình đã thua” theo cách một quý bà Mắt thẳng nhìn, đầu ngẩng cao đĩnh đạc Chứ không như một đứa trẻ lu loa. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Chọn ngay cho mình những nẻo yên vui Ai biết được lỡ ngày mai bất trắc Chuyện tương lai thì quá dễ thay dời. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Nắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vui Rồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rát Lỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình. Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được Dù lòng ta có tha thiết thế nào Người cứ vẫn lạnh lùng không cảm động Vậy thì thôi, chứ còn biết làm sao. Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt Một người kia dù có tốt cách gì Cũng có lúc sẽ làm mình đau đớn Và mình cần phải học cách quên đi. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Một lần sai ôi mất cả thành trì Mối giao tình xây nhiều năm khó nhọc Chút sai lầm là có thể tan đi. Rồi sẽ có một ngày ta thấu rõ Bạn bè kia không máu mủ ruột rà Nhưng họ là anh em mình có được Mà chả cần xin xỏ ở mẹ cha. Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận Bạn đổi thay là một chuyện rất thường Ai mà chẳng có khi này khi khác Chả lẽ rồi mình đổi bạn mình luôn. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Chính ta nên là bạn tốt của mình Vì những người trên đời ta yêu nhất Chẳng bên ta trong mọi nẻo hành trình. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Đời sống kia dẫu cay đắng thế nào Thì mình cũng chả nên hùa theo nó Mà quên đem gieo xuống chút ngọt ngào… Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Qua đớn đau, mình mạnh mẽ chừng nào Ta sẽ hiểu, và rồi ta sẽ hiểu Mọi chuyện đời qua những cuộc ly tao.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Một ngày, tôi chợt nhận thấy cuộc sống thật buồn chán và tẻ nhạt". Câu nói yêu thế đó của một đứa trẻ có thể bắt nguồn cho một cuốn sách vui nhộn. Nhưng bây giờ, đã lớn, nếu một ngày bạn cảm thấy sự bế tắc của cuộc sống gieo vào đâu bạn ý nghĩ ảm đạm đó thì rất có thể đó kaf khởi đầu cho một câu chuyện tệ hại và chân trời có khả năng khép lại trước mắt bạn.
Nguyễn Nhật Ánh (Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ)
Tất cả những sự phô trương ầm ĩ nên để dành cho những môn nghệ thuật mua vui công chúng; hãy để triết học được chào đón bằng sự tĩnh lặng.
Seneca (Seneca: Những bức thư đạo đức – Triết học thực hành: Chủ nghĩa Khắc kỷ trong đời sống (Tập 1))
Ek bal 'n vuis na bo en skree: "Lank leef die waansin! Lank leef ons, hier, nou, altyd, eenders, anders, te rond vir die square gat waarin hul ons wil druk".
Marlize Hobbs (Score my 'n gwai)
Vẻ đẹp của người đứng một mình là vẻ đẹp tự tại, với một niềm vui tự thân. Một niềm vui mà như nhà tu hành David Steindl-Rast diễn tả, không phụ thuộc vào những điều xảy ra.
Đặng Hoàng Giang
Chúng ta nên sống thế nào đây? Tôi tin tưởng rằng, nuôi dưỡng lòng từ bi là một trong những nguyên tắc chính làm cho cuộc đời chúng ta trở nên đáng sống. Đó là cội nguồn của mọi hạnh phúc và niềm vui lâu bền.
Đức Đạt-lai lạt-ma 14
Mỗi khi em thấy bàng hoàng trước sự phai nhạt của tình yêu, thì ảo ảnh về tự do lại trở nên mãnh liệt. Ảo ảnh về phút giây hứng khởi, về niềm vui vô tận khi em cảm nhận được những đau khổ được yêu hay là không yêu nữa…
Brigitte Giraud (L'amour est très surestimé)
tôi vẫn ngồi, vẫn nhìn, vẫn nghe - và lòng tràn ngập một cảm xúc không biết nên gọi là gì, nhưng trong đó có tất cả: niềm vui, nỗi buồn, linh cảm về tương lai, những khát vọng và sự lo âu về cuộc đời. Nhưng lúc ấy tôi còn chưa hiểu gì và tôi cũng không biết gọi tên tất cả những cảm xúc bề bộn trong lòng tôi là gì, hay cũng chỉ biết gọi tất cả những cái đó bằng một cái tên - Zinaitđa
Ivan Turgenev (First Love)
Chuyện qúa khứ là quá khứ. Lúc nhỏ người ta có thể học kém, nhưng sau này, cả quá trịnh đào tạo của họ, mình đâu có biết. Để có được số tiền đó, người ta đã phải thức khuya dậy sớm thế nào, bạc tóc tính toán ra sao, chết bao nhiêu nơ ron thần kinh, sẵn sằng chịu n cái rủi ro, mình đâu có biết. Để có được giải thưởng nào đó, người ta đã phải hy sinh những thú vui cá nhân, đã phải dùi mài kinh sử tập luyện quần quật thế nào, mình cũng đâu có biết; chỉ thấy thành quả và thay vì cố gắng đạt được, lại sinh ra lòng ghen ghét một cách rất Chu Du.
Tony Buổi Sáng (Cà Phê Cùng Tony)
sống bí mật trong mấy năm trời chiến tranh hoàn toàn chẳng phải chuyện đùa. Giá như tất cả những chuyện tồi tệ này chấm dứt! Hoàn toàn thành thật mà nói mình không quan tâm lắm đến thức ăn, nếu như ở đây có một cái gì vui hơn. Vấn đề là nỗi chán ngán đã khiến bọn mình trở nên quá nhạy cảm.
Anne Frank (The Diary of a Young Girl)
NHỮNG NGƯỜI YÊU BƯU THIẾP (Dịch bài hát Postcards Lovers – Stacey Kent, để tặng những người yêu bưu thiếp) Bỗng gần đây mình rất yêu bưu thiếp Yêu nhất là những tấm viết vu vơ Dẫu bạn có nguệch ngoạc rồi quên gửi Mình đâu nguôi háo hức đợi và chờ. Mình hình dung bạn đứng trên cầu cảng Trông tàu xa, nắng chiếu ở trên đầu Hay tẩn mẩn chọn lựa từng tấm thiếp Trước quầy hàng bao kẻ lạ chào nhau. Bạn có trải qua nhiều đêm lãng đãng Viết linh tinh trong góc quán cô đơn? Những dòng chữ thuần nhiên tràn xúc cảm Gửi cho mình mà tự sự nhiều hơn. Mình giữ cả, dẫu chẳng theo thứ tự Tháng ngày hay là nơi chốn bạn qua Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa Và có thể khi chúng mình gặp lại Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua. Bạn có tìm được đồng hành lý tưởng Trong những ngày ôi những bướm cùng hoa? Hay bạn nhớ đến cồn cào gan ruột Chốn đông vui chợt thấy bóng quê nhà? Mình đọc mãi những dòng trên bưu thiếp Từ chốn nào xa lắc của hành tinh Không tưởng nổi đời bạn giờ sao nữa Bạn thành ai sau mỗi dặm hành trình? Bưu thiếp vẫn giữ hộ mình ký ức Những chân trời xa lắm ở ngoài kia Nơi mình giấu trong tận cùng khiếp sợ Hay những nơi mình thực đã mơ về. Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa Và có thể khi chúng mình gặp lại Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Có quá nhiều niềm vui bị mất đi trong lúc ta tuyệt vọng tìm cách níu kéo nó
Ocean Vuong (On Earth We're Briefly Gorgeous)
Đặt ra mục tiêu cao; làm bạn với nhiều loại người; tận hưởng những thú vui đơn giản. Đứng trên nền cao; ngồi trên nền bằng; đi trên nền rộng.
Li Ka-Shing
Đời người ví như sương mai, vốn nên tận hưởng niềm vui trước mắt.
锦瑟无端 (Lưỡng Thế Hoa)
Chúng ta càng dành nhiều thời gian để gắn bó với bạn bè hơn và tìm thấy niềm vui khi không ở bên nhau, chúng ta sẽ càng có thể gắn kết hơn khi lại ở bên nhau.
Steve Harvey (Straight Talk, No Chaser: How to Find, Keep, and Understand a Man)
Hoàn cảnh tự nó không thể làm cho ta sung sướng hay đau khổ. Chính cái cách ta phản ứng lại với nó làm cho ta khổ hay vui.
Dale Carnegie
Giờ này trong tâm hồn thơ ngây của đứa trẻ hửng lên một chút phỏng đoán về cuộc đời. Cuộc đời thực ra là cái mà tất cả chúng ta đều phụng sự, đấu tranh cho nó khi buồn rầu, khi thì vui vẻ.
Ferenc Molnár (The Paul Street Boys)
Họ trao cho nhau nụ hôn đầu tiên trong cơn mưa xuân mát lạnh, mặc dù cả hai người chẳng ai biết trời đang mưa. Tim Tristran nện thình thịch trong lồng ngực, như thể nó không đủ lớn để cất chứa tất cả niềm vui đang ở trong lòng. Anh vẫn mở mắt lúc hôn ngôi sao. Đôi mắt xanh da trời của cô nhìn sâu vào mắt anh, và trong đôi mắt cô, anh có thể nhìn thấy một sự gắn bó không rời.
Neil Gaiman (Stardust)
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa... Trích "Ngập ngừng" - Quê ngoại, 1969.
Hồ Dzếnh (Quê ngoại)
Tôi thích những mối tình câm, tình thầm. Tôi tưởng tượng đó là những mối tình da diết sâu sắc. Mãi mãi chẳng dám nói thật lòng, cho đến cuối đời, tình ấy vẫn bàng bạc, rập rờn, và mỗi khi có dịp (như đi qua chỗ ngồi cũ, con đường cũ, gương mặt cũ...), ta bỗng thấy nhói ran. Chắc là khó chịu lắm, khi yêu mà giả bộ không yêu, khi buồn cố diễn mặt vui, khi đau tình phải tỏ ra vô tình...
Nguyễn Ngọc Tư (Cánh Đồng Bất Tận)
Tâm từ là một thái độ hơn là một suy nghĩ, giống như lòng biết ơn, lòng trắc ẩn và sự đồng cảm. Tâm từ là cảm giác yêu thương, nhân từ và thái độ cảm thông đối với mọi chúng sinh, có cùng nổi đau đớn và sầu khổ của chúng ta, đều mong mỏi được yêu thương, an toàn, tự do và yên bình; cùng chia sẻ niềm vui, lòng nhân từ và quan tâm đến nhau. Khi ta luyện tập rải tâm từ, ta tập trung vào ai đó - vào chính mình, vào người khác hay vào một hiện tượng cụ thể, như cơn đau lưng, vấn đề nào đó trong tâm, tình hình thế giới v.v... rồi chúng ta rải thái độ từ tâm hay yêu thương vào những đối tượng ấy.
Rose Elliot (I Met a Monk: 8 Weeks to Happiness, Freedom and Peace)
Có một lằn ranh: một bên là những người làm ra sách, bên kia là những người đọc sách. Em muốn mãi là một trong những người đọc sách, cho nên em luôn luôn cẩn thận giữ mình bên phía của mình. Nếu không niềm vui đọc vô tư lự sẽ chấm dứt, hay ít nhất là biến thành cái khác, không phải những gì em muốn. Lằn ranh ấy, nó mơ hồ, dễ bị xóa đi: Thế giới những người dính dáng tới sách theo nghĩa chuyên nghiệp ngày càng đông và có xu hướng tự nhập vào làm một với thế giới những người đọc sách. Dĩ nhiên độc giả cũng ngày càng đông hơn, song dường như những kẻ dùng sách này đặng làm ra sách khác đang ngày càng đông hơn những ai chỉ thích đọc sách và chỉ thế thôi. Em biết rằng nếu vượt qua ranh giới đó, dù chỉ như một ngoại lệ, do tình cờ, em tất có nguy cơ hòa lẫn vào cơn triều đang dâng này; vì vậy em từ chối bước chân vào một nhà xuất bản, dù chỉ trong vài phút.
Italo Calvino (If on a Winter’s Night a Traveler)
Quy luật cho đi rất đơn giản: Nếu bạn muốn có niềm vui, hãy làm người khác có niềm vui. Nếu tình yêu là điều bạn đang kiếm tìm, hãy cho đi yêu thương. Nếu bạn khát khao sự sung túc vật chất, hãy giúp người khác trở nên giàu có
Deepak Chopra (The Seven Spiritual Laws of Success: A Practical Guide to the Fulfillment of Your Dreams)
...Quả thật vậy, khuya, sau khi tắt đèn, vừa nhắm mắt lại chú đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Mọi thứ đều sáng choang. “Chào anh, anh đến rồi à!” Ai gọi mình thế nhỉ? Chú quay lưng lại. Ồ, một cô gái xinh đẹp. Nụ cười của nàng tươi như hoa. “Vâng, chào cô. Cô ơi, đây là đâu?” “Còn ở đâu nữa, anh!” Chú nhìn quanh quất một hồi mới đập vào mắt tấm biển to đùng trên cao đề mấy chữ: “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”. A ha! Chú reo lên. Đúng như mình nghĩ. Nhưng chú cứ vờ vĩnh: “Hôm nay chưa phải là chủ nhật mà…” “Đã gọi là đồng điệu thì không cần “đến hẹn lại lên”, anh ạ!” Ôi tuyệt vời! Trúng y boong ý chú! Cơ mặt chú dãn duỗi hẳn ra, thoải mái như ở nhà. “Đúng đúng! Thế những người khác đâu rồi cô nhỉ?” Nàng lại nở nụ cười, ánh mắt hướng vào bên trong. Khung cảnh sáng đến lóa mắt dần dịu đi, nhường chỗ cho nào bàn nào ghế. Và vô số con người có mặt ở đây tự lúc nào. Chú bước chậm rãi qua cánh cửa lớn, ôi chao bầu không khí gì thế này? Ập vào chú là cảm giác hết sức vui vẻ gần gũi. Bên tai phảng phất điệu nhạc du dương cùng những tiếng trò chuyện nói cười hoan hỉ khoan thai. “Chào người anh em!” Một anh chàng vừa trông thấy chú đã vội chạy ra tay bắt mặt mừng. “Xin chào! Ở đây đông vui quá. Thế mà tôi không biết.” “Tất nhiên rồi. Chắc chắn anh sẽ rất vui khi tham gia câu lạc bộ này.” Anh ta kéo chú vào một bàn có ba bốn người đang bàn luận sôi nổi vấn đề gì đấy. Mấy người kia trông thấy chú liền reo lên: “Ôi lâu quá không gặp, ngồi xuống đi bạn hiền của tôi!” Bạn hiền của tôi? Lâu quá không gặp? Quái, chú đã gặp họ bao giờ đâu mà bảo lâu với chẳng nhanh. Đang nghĩ nghĩ ngợi ngợi thì anh chàng kia đã lên tiếng: “Anh không phải băn khoăn. Ở đây chúng tôi đón tiếp người mới đều như thế cả.” Thích thật, chú cười toe toét, ngồi vào bàn cùng với họ. “Anh có thích hát không?” “Không!” – Chú lắc đầu quầy quậy. “Vậy anh thích nhảy không?” “Cũng không!” – Chú nhún vai. Mấy người trong bàn hết nhìn chú lại quay sang nhìn nhau. Nhưng rất nhanh để một người nữa nêu thêm câu hỏi: “Thế ắt hẳn anh rất mê đọc sách, và tất nhiên là văn chương?” “Không!” “A thôi tôi biết rồi! Anh rất đam mê hội họa!” – Tiếng nói khác vang lên. “Thưa, không đâu…” Mất chú ít thời giờ nữa trước khi họ đồng thanh reo to: “Lần này đảm bảo chính xác! Anh tôn thờ sắc đẹp, anh thích phụ nữ, trúng phóc rồi chứ gì!” Ý họ nói chú mê gái. Chú cũng chẳng rõ nữa. Có thể có hoặc có thể không. Chỉ biết từ lâu lắm rồi chú ở mãi một mình. Không hẹn hò, không cặp bồ cặp bịch, không yêu ai, quen ai, gặp ai… Sắc mặt chú xụ xuống trông thấy, mấy người kia hoảng quá vội vã trấn an. “Ôi ông anh ơi, đã đến đây là phải vui vẻ chứ. Vui lên đi nào, đời có là bao nhiêu. Tôi dắt anh sang chỗ đám các cô trẻ đẹp nhé!” Lặng lẽ bước theo người dẫn đường, đầu óc chú mông lung, mắt chắm chúi theo từng bước chân mình. Chú chẳng nghĩ được lâu hơn khi giọng nói ngọt ngào thân quen từ đâu rót tuột vào tai, vội vã ngẩng đầu lên. “Anh không thoải mái à?” Chính là cô gái ban nãy ở ngoài cửa. Lạ thật, hẳn là chú đã từng gặp nàng đâu đó rồi, đoan chắc nhưng vắt óc mãi không nhớ ra. “Không! Tôi thích lắm…” - Chú lúng túng. “Vậy anh ngồi xuống đây, thư giãn nào…” Nàng kéo chú ngồi xuống ghế, nháy mắt với anh chàng kia. Anh ta vẫy tay rồi nhanh chóng mất hút vào đám đông chộn rộn. “Thế nhé. Tôi giao ma mới này cho cô đấy.” Còn lại chú và nàng. Không gian bây giờ cảm tưởng như chỉ có hai người. Thật lạ lùng, đám đông dường như đang dạt đi, ra xa, xa mãi, xa tít. Nàng tiếp tục nở nụ cười tươi như hoa: “Sao anh lại muốn tham gia câu lạc bộ này?” Câu hỏi đến với chú bất ngờ. Tại sao? Ừ nhỉ, tại sao thế? Tại sao chú không mảy may chút xíu đắn đo tức tốc gọi điện đăng ký tham gia vào chốn đây. Chú còn nhớ tâm trạng mình đã hết sức mừng rỡ như vớ được vàng khi biết được trên đời tồn tại một nơi tuyệt vời thế này. “Bởi vì… từ lâu tôi cứ ngỡ… chẳng bao giờ có cái gọi là câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu…” – Giọng chú chùng hẳn xuống, cổ họng thấy nghèn nghẹn...
Lưu Quang Minh (Những Tâm Hồn Đồng Điệu)
Nguyên vừa bước vào gần nơi tôi nằm, anh đem đến cho tôi một điếu xì gà, tôi rủ anh vào ngồi ghế kế bên tôi cho vui, tôi bảo anh ngồi viết tiểu thuyết bên cạnh tôi. Ừ, tôi cần một sự có mặt nào đó. Nguyên ngồi tư lự; mỗi khi tư lự, anh thường nhổ mấy chân râu sót lại trên cằm. Anh đang suy nghĩ tìm ý tưởng. Tôi không suy nghĩ, tôi không tìm ý tưởng; tất cả ý tưởng đều như nhau. Tôi viết như tôi nói, tôi viết theo dòng máu chảy, máu tôi chảy quá nhanh, ngòi bút tôi chạy theo không kịp.
Phạm Công Thiện (Trời tháng tư)
Tiểu Lam, huynh nói xem, ở đời cái gì là giả, cái gì là thật? Cảnh trong ảo mộng này xem ra vô cùng viên mãn, nhưng hiện thực lại hết sức thảm khốc. Tôi cảm thấy, tất cả chỉ là suy nghĩ trong lòng. Nếu không cho đó là ảo mộng, thì nó không phải là ảo mộng, trong thế giới ảo mộng tôi dệt cho họ, họ đều rất thật, khóc thật, tình thật, nghĩa thật, sự vô thường bất trắc cũng là thật, thay lòng đổi dạ cũng là thật. Hoa Tư mộng hiện thân của ước nguyện mặc dù hướng về cái tốt đẹp, nhưng bản thân con người lại vô tình, nếu không có một trái tim kiên cường, bất luận là hiện thực hay mộng ảo, đều không thể có niềm vui mãi mãi, nếu có trái tim kiên cường, hoàn toàn có thể sống tốt trong thế giới hiện thực, hà tất phải sống trong ảo mộng.
唐七公子 (Hoa Tư Dẫn)
Anh đã quen nhìn đời và nhìn người một phía thôi. Anh trông thấy anh thanh niên đọc thuộc lòng bài "ba giai đoạn" nhưng anh không trông thấy bó tre anh thanh niên vui vẻ vác đi để ngăn quân thù. Mà ngay trong cái việc anh thanh niên đọc thuộc lòng bài báo như một con vẹt biết nói kia, anh cũng chỉ nhìn thấy cái ngố bề ngoài của nó mà không nhìn thấy cái nguyên cớ thật đẹp đẽ bên trong. Vẫn giữ đôi mắt ấy để nhìn đời thì càng đi nhiều, càng quan sát lắm, người ta chỉ càng thêm chua chát và chán nản.
Nam Cao (Đôi mắt)
Em biết không, thích là một thứ tình cảm đáng sợ. Nó thôi thúc em quan tâm tới người em thích, từng lời nói, từng hành động, từng niềm vui, nỗi buồn của người ấy. Người ấy mặc quần áo theo phong cách nào, thích ăn những món ăn nào, kết giao với những người bạn như thế nào... Em sẽ khao khát tìm hiểu tất cả mọi thứ về người ấy. Ví dụ khi ở nơi công cộng, ánh mắt của em giống như một tấm lưới lọc, tự động lọc bỏ tất cả những người không liên quan, từ đầu tới cuối chỉ dõi theo người ấy. Người ấy thật sự cuốn hút em. [...] Đây chính là lí do vì sao anh hiểu em”.
沈沧眉 (1000 nụ hôn nồng cháy)
Mình đã đứng một lúc lâu bên cạnh đoạn đường ray gấp khúc của một trò chơi, và nhận thấy hầu hết mọi người đều trèo lên đường ray đó để kiếm tìm sự vui vẻ, phấn khích, nhưng khi trò chơi bắt đầu thì họ lại sợ hãi và muốn dừng chiếc xe lại. Họ mong muốn cái gì chứ? Khi đã lựa chọn phiêu lưu, chẳng lẽ họ không chuẩn bị tinh thần cho hành trình đó sao? Hay có phải họ nghĩ rằng điều thông minh nhất nên làm là tránh những đoạn đường lên lên rồi lại xuống xuống đó và dành thời gian để chơi trò ngựa gỗ cho an toàn vì nó chỉ chạy vòng quanh trên một vòng tròn mà thôi?
Paulo Coelho (Eleven Minutes)
Trong bất kỳ nỗi gian nan nào cũng chứa đựng sẵn phần thưởng. Được ních đầy dạ dày, được ngủ bình thản dưới ánh ánh mặt trời là những niềm vui đền bù đầy đủ theo sau nỗi nhọc nhằn. Mà ngay cả sự nhọc nhằn cũng là một niềm vui vì đó chính là biểu tưởng và cũng là ý nghĩa của cuộc sống.
Jack London (White Fang)
Tôi là ai, là do tôi định nghĩa, bằng tư duy, suy nghĩ, và hành động mang niềm vui, hạnh phúc cho đời. Khi thoát ra khỏi những thị phi, so đo, mong cầu vốn rất hẹp hòi, tôi tìm thấy hành trình đầy sắc màu và bao la nắng gió. Vũ trụ vẫn ở đây cùng vô số những món quà diệu kỳ nho nhỏ. Ai đó sẽ vấp vào khi tâm đã nở hoa.
Nguyễn Phi Vân (Tôi Đi Tìm Tôi)
Đôi khi cái tò mò đẩy cái gan ra khỏi chỗ nấp, thậm chí còn thúc sau lưng buộc cái gan phải chạy. Nhưng cái tò mò thường chóng qua, cái gan thì còn lại lâu. Cái tò mò cũng giống như người bạn vui tính nhưng ta không tin tưởng hoàn toàn được, rồi lại bỏ ta đi, mặc ta hành động một mình, khi đó ta phải vận hết cái gan có ở trong ta.
Haruki Murakami (The Wind-Up Bird Chronicle)
Không tin tưởng tình yêu. Nhưng lại tin rằng tại một nơi nào đó trên thế giới có một người. Luôn đợi ở đó. Chỉ là không biết đến khi nào ở đâu mới xuất hiện. Luôn vui vẻ mà cô đơn chờ đợi anh ta. Có lẽ như vậy mới có thể trải qua một cuộc đời. Khi muốn yêu một người, anh sẽ yêu. Nếu như không muốn, có thể không yêu. Thay vì nói, có thể yêu bất kỳ một ai. Cũng chính là thật ra đã không thể yêu một ai đó. Đây là một vòi nước. Có thể mở tùy lúc. Đóng tùy lúc. Nếu như ngày mai là ngày tận cùng của thế giới, hy vọng có thể được ở cùng người mình yêu nhất. Không nhớ là ai đã từng nói với cô. Là đàn ông. Anh ta nói, phải ôm người mình yêu nhất cho đến thời khắc cuối cùng.
Annie Baobei
Cuối tuổi trẻ, ồ lang thang cũng đã Yêu đương kia có lẽ mấy mươi lần Đã vui tao phùng đã sầu ly biệt Đã đem lòng mình đi trải tứ lung tung Giờ chẳng còn bao nhiêu lạng bao dung Ta khờ dại mấy lần phung phí cả Trót yêu bông hoa thì yêu luôn nhánh lá Trót yêu con trâu cày, bèn yêu luôn hợp tác xã Trót yêu người mà quên cả yêu ta. Giờ ta còn toàn là men đắng cay Ta không tin cả nắng dưới trời này Ta vô cớ nghi ngờ cơn gió vội Ta cho phép mình đánh giá cả mây bay Người biết đấy lòng ta giờ khá chật (Vì đã co và kéo mấy mươi phen) Người thấy đấy mắt ta giờ ráo hoảnh (Dẫu khi xưa cũng lấp lánh như đèn) Ta cay độc không dám soi lòng nước Ta buồn rầu không dám ngước lên trăng Người đã đến trong đời ta quá muộn Để thơ ngây mà thề hẹn nhau rằng… Thì có chứ, ta cũng xao xuyến chứ Cũng nhớ nhung, nghĩ ngợi suốt bao phen Nhưng lòng người, ta chưa rõ trắng đen Ta hèn lắm, dấn thân hoài sợ chết. Nên giờ nếu mà người thương ta nhất Bước lại đây, đừng rào đón, bông hoa Hãy chắc chắn những chuyện này là thật Có yêu nhau thì giữ lấy nhau, và…
Nguyễn Thiên Ngân
- Ôi cái lúc mẹ biết bay ấy mới thú vị làm sao! - Thế tại sao bây giờ mẹ lại không biết bay nữa hả mẹ? - Vì mẹ thành người lớn rồi, con ạ. Là người lớn rồi thì không còn biết cách bay như thế nào nữa. - Tại sao người lớn lại quên bay? - Vì họ không vui nữa, không ngây thơ và vô tâm nữa. Chỉ có những người vui vẻ, ngây thơ và vô tâm mới bay được thôi.
J.M. Barrie (Peter Pan)
Nhịp sống ngày càng trở nên vội vã hơn, nhiều lo âu và bất trắc hơn, thì những-đứa-trẻ-bên-trong ngày càng bị lãng quên, bị giấu kín, sợ hãi và không còn dám chơi đùa. Để rồi vào cuối ngày, nếu còn chút nào thời gian nhìn lại bên trong mình, chúng ta không biết mình đã làm sai điều gì hay đi lạc ở đâu, để bây giờ không còn thấy bao nhiêu niềm vui và cái đẹp.
Nhóm tác giả Toa Tàu (Sách Gieo)
Đối với tôi, sống chỉ có nghĩa là đang hiện diện. Không có tương lai, cũng chẳng có hy vọng nào mở ra cho tôi. Còn quá khứ thì đầy những kỷ niệm đau đớn đến ứa máu mỗi khi chạm tới. Mặc cho máu chảy, tôi vẫn vui đùa với những kỷ niệm. Tôi tự nhủ máu cuối cùng rồi sẽ đông lại và vết thương sẽ đóng vảy. Và rồi liệu có lúc nào tôi không còn thấy đau khi chạm đến những hồi ức về Aki?
Katayama Kyoichi (Kuteriakkan Cinta Pada Dunia - Sekai no Chuusin de Ai Wo Sakebu)
Nhưng thầy Harfan vẫn luôn cần mẫn cố gắng thuyết phục những đứa trẻ ấy rằng học thức thể hiện lòng tự trọng, rằng giáo dục thể hiện lòng sùng kính đối với đấng tạo hoá, rằng học tập không phải lúc nào cũng buộc chặt với những mục tiêu như lấy được bằng cấp hay trở nên giàu có. Học tập là cao quý, là ca tụng nhân bản, là niềm vui khi được cắp sách tới trường và là ánh sáng văn minh.
Andrea Hirata (Laskar Pelangi)
Mình thích mấy người làm việc gì cũng biết cách thoải mái vui vẻ, lúc không vui thì tạm nghỉ ngơi, nhưng đã làm thì phải tập trung và tận hưởng. Ai cũng có xu hướng tách bạch cuộc sống - công việc, nhưng như vậy thì chờ tới bao giờ mới sống? Thật ra công việc mình chọn chính là cuộc sống của mình rồi, vì nó chiếm gần hết thời gian trong ngày của mình. Nếu mình trừ nó ra thì thời gian sống của mình là lúc nào đây?
Phiên Nghiên (An trú giữa đời)
Nhưng giờ đây, khi tất cả đã qua, khi tôi và Leo đã đứng dậy, bụi đất bắt đầu lắng xuống và rơi ra, tôi nhìn lại một lần nữa dòng máu nhỏ đang thấm đi rất nhanh ấy, thay vì mãn nguyện và vui mừng, tôi cảm thấy trong mình sự trống rỗng, thậm chí còn hơn thế - tôi cảm thấy buồn, vì trái tim nằm dưới tận đáy sâu của cái địa ngục mà mới đây thôi, tất cả chúng tôi vừa cùng có mặt trong một sự ngẫu nhiên kì quặc, trái tim ấy đã ngừng đập.
Ryszard Kapuściński (Ébano)
Nhưng tại sao mọi thứ phải luôn có một ứng dụng thực tế? Tôi đã làm một tên lính mẫn cán nhiều năm rồi – làm việc, tạo dựng, không bao giờ trật một hạn chót nào, quan tâm đến những người thân yêu, đến nướu răng của tôi, đến hồ sơ tín dụng, bầu cử v.v… Đời sống này chỉ bao hàm nghĩa vụ thôi sao? Trong giai đoạn mất mát tối tăm này, tôi có cần bất kỳ thanh minh nào cho việc học tiếng Ý ngoài việc đó là thứ duy nhất tôi có thể tưởng tượng sẽ đem lại cho mình chút vui thích nào đó ngay lúc này?
Elizabeth Gilbert (Eat, Pray, Love)
Khi đến một trong những khoảnh khắc mà con phải nói về bản thân mình trong cuộc sống, về việc con từng là ai, những gì con đã làm và con có nghĩa thế nào với cuộc đời, cha nguyện cầu con sẽ không quên rằng, con đã từng lấp đầy tháng ngày của một người đàn ông đang chết bằng một niềm vui chan chứa, một niềm vui cha chưa từng biết đến trong suốt những năm trước đây, một niềm vui không khiến cha khao khát thèm thuồng hơn nữa mà là thỏa mãn, bình an. Tại thời điểm này, ngay lúc này, đó là điều vĩ đại
Paul Kalanithi (When Breath Becomes Air)
Hạnh phúc là một phần thưởng lớn mà ai cũng thích và chỉ có thể có được nhờ phẩm hạnh. Mà phẩm hạnh thì họ định nghĩa là làm theo những thôi thúc tự nhiên như chính Thượng đế muốn ta làm như vậy. Nó bao gồm cả việc nghe theo cái bản năng hợp lý trong những cái thích và không thích của chúng ta. Vì lý lẽ cũng dạy chúng ta trước hết phải kính yêu Thượng đế toàn năng, người đã cho chúng ta cuộc sống và khả năng được hưởng hạnh phúc, và thứ nữa là phải biết vui hưởng cuộc sống này và giúp đồng loại cũng được như vậy.
Thomas More (Utopia)
[Sonetto VII] Con l'altre donne mia vista gabbate e non pensate, donna, onde si mova, ch'io vi rassembri si figura nova, quando riguardo la vostra beltate. Se lo saveste, non poría pietate tener piú contra me l'usata prova; ché amor, quando si presso a vo' mi trova, prende baldanza e tanta securtate, che fere tra' miei spiritı paurosi, e quale ancide, e qual pinge di fora, ll sí che solo remane a veder vui. Ond' io mi cangio in figura d'altrui, ma non sí, ch' io non senta bene allora li gual de li scacciatı tormentosi.
Dante Alighieri
God will put contentment in your heart, either by blessing you with someone who loves you or by allowing you to feel fully blessed without someone. Prepare yourself by staying in faith and being the best person you can be. Give as much love as you can. Put it out there, and God will take care of the rest.
Nick vui
Then, turning to a man who was standing beside him, he said, ‘Padron Lettereo, prendete lo chiutosto vui.’fn6 Lettereo is a baptismal name peculiar to Messina. It comes from the letter which the Virgin is said to have written to the townspeople and which she is said to have dated in ‘the one thousand four hundred and fifty-second year from the birth of my Son’. The inhabitants of Messina venerate this letter as much as the Neapolitans venerate the blood of St Januarius.fn7 I mention this detail because a year and a half later I said what I thought would be the last prayer of my life to the Madonna della Lettera.
Jan Potocki (The Manuscript Found in Saragossa)
Em xin lỗi Em xin lỗi đã làm anh chán ngán Bởi những lời ca thán chẳng vì đâu Tại sao lá thu thì vàng còn cà phê lại nâu Sao trên phim thằng đó không yêu thằng này mà lại mê con khác Em xin lỗi đã làm anh kinh ngạc Khi có thể buồn khổ vì hàng trăm chuyện nhảm nhí mỗi ngày Em biết rồi anh không phải là một cái cây Há mồm chờ tưới tắm bằng nước mắt. Em xin lỗi đã đeo anh cứng ngắc Chẳng để cho anh chút khoảng trống một mình Em xin lỗi vì đã cho tất-cả-những-thứ-khác-em đều chỉ là linh tinh Em xin lỗi đã nhảy xổ vào cả giấc mơ anh mỗi đêm Biến nó thành ác mộng. Em xin lỗi đã hỏi anh hàng trăm câu ngu ngốc Ai là người anh yêu nhất từ trước đến giờ? Bài thơ này anh viết cho con nào? Đừng có đổ thừa cơn mưa. Anh có sẽ yêu em cả khi em già em xấu? Em xin lỗi vì đã trở thành một người yêu suốt ngày đau đáu Cứ chờ anh thút thít ở xó nhà Đã dằn vặt anh mỗi chuyến đi xa Quyết không để anh có phút nào vui vầy bên đứa này đứa khác. Em xin lỗi vì không cam tâm làm bông hoa nhánh lá Chẳng tính chuyện nay mai, cứ vô lo cùng bươm bướm vui vầy Xin lỗi vì em chỉ suốt ngày toan tính Làm kiểu gì để trói buộc anh đây. Em xin lỗi vì mình chẳng khác gì một cây tầm gửi Đặt lẽ sống của mình lên một kẻ khác mình. Nhưng anh biết không những nụ hồng kiêu hãnh tươi xinh Chỉ mọc ở vườn nhà kẻ khác.
Nguyễn Thiên Ngân
Pháp luật và trật tự là cái giếng thần để các thầy uống từng gầu quyền lực, thỏa mãn các thầy giống hệt như quyền lực cá nhận thỏa mãn hẫu hết mọi người. Mặt khác, trong lòng các thầy thường xuyên âm ỉ một sự bất mãn đối với những người mà họ phải phục vụ. Với các thầy, thằng dân vừa là người được che chở, vừa là đối tượng. Là người được che chở, nó rất vô ơn, thô tục, hay bẻ hành bẻ tỏi. Là đối tượng nó lại khỏe quanh co và nguy hiểm, đầy những mưu mô xảo quyệt. Chỉ cần một thằng dân rơi vào tay những người bảo vệ pháp luật là chính cái đám người mà cảnh sát đang bảo vệ ấy liền rùng rùng chuyển đồng để tìm mọi cách xóa bỏ hết những cố gắng của các thầy. Các ông tai to mặt lớn vộ vàng mang quà cáp đút lót. Bọn côn đồ các ôn mất hết tính người thì được ông quan tòa non gan phóng tay cho án treo. Thống đốc bang và cả Tổng thống cũng vung tay ân xá nếu như các thầy cãi cãi hết hơi vẫn chưa chạy tội được cho hung phạm. Dần dần rồi các thầy cũng phải không ra. Tại sao các thầy không làm béng món tiền bọn côn đồ chi ra để tránh búa rìu công lí? Ai chứ các thầy thì cần tiền hơn tất cả. Con cái các thầy cũng phải vào đại học, kém cạnh gì bố con đứa nào. Bà xã nhà các thầy cũng phải được rảo các cửa hàng sang trọng chứ. Bản thân các thầy mùa đông cũng phải xuống Florida phơi nắng một tí chứ. Nói gì thì nói, các thầy phải liều tính mạng đâu có phải đùa. Nhưng dù sao cũng có một giới hạn mà các thầy không dám vượt qua. Ừ thì các thầy ăn tiền của bọn bao đề đánh các và nhắm mắt cho chúng làm ăn. Các thầy đút túi ít tiền của mấy tay đỗ xe không đúng chỗ hay phóng nhanh vượt ẩu. Các thầy đồng ý làm ngơ với giá cả phải chăng để mặc cho các em hành nghề bán thịt sống qua điện thoại, mặc cho các em gái vui tính giải sầu cho khách khứa trong các động tội lỗi. Những căn bệnh ấy đã có từ đời nào đời nào, chúng gắn liền với bản chất của loài người. Nhưng các thầy không có cái lệ ngậm tiền mà dung túng cho ăn cướp vũ trang, cho buôn bán ma túy, hiếp dâm, giết người và các tội ác khác. Theo quan điểm của các thầy thì làm thế là phá hoại chính những nền tảng đã tạo ra uy quyền của các thầy và vì lẽ đó mà không thể chấp nhận được.
Mario Puzo (The Godfather (The Godfather, #1))
Sau một cơn sóng lớn, có lẽ sẽ vĩnh viễn thất lạc nhau, rồi đến khi gió êm sóng lặng, con thuyền vẫn đi thẳng về phía trước, mà chúng ta cũng chỉ có thể đứng ở mũi thuyền khóc vì ly tán, lau khô nước mắt, tiếp tục căng buồm đi tiếp, nghênh đón những phong cảnh mới, những con người mới, vui cười trong những phong cảnh mới đó. Thế gian này có mấy người đủ dũng cảm để nhảy xuống dòng nước xiết, quay đầu tìm lại người thất lạc năm xưa, ai biết người kia đã trôi về phương nào? Ai lại biết người ấy có đón phong cảnh mới và con người mới hay không, có vui cười với phong cảnh mới ấy không? Chính vì vậy, chỉ có thể đặt những chuyện cũ ở đáy lòng, tiếp tục cuộc hành trình, không có đúng sai, đó là cuộc sống. Nhưng, nếu có thể không buông tay, nếu có thể vĩnh viễn nắm tay nhau, thì thật là hạnh phúc biết bao!
Đô ng Hoa
Sự thật là chúng ta chỉ biết về nhau khi chúng ta đạt tới những giới hạn của chính mình, nhưng điều đó cũng là sai, bởi vì không cần thiết phải biết mọi điều về bản thân chúng ta; sự tồn tại của con người được tạo ra không phải chỉ để đi kiếm tìm sự khôn ngoan, mà còn để cày cấy trên mảnh đất này, ngóng chờ trời mưa, trồng lúa mì, thu hoạch ngũ cốc, làm bánh mì. Trong tôi có hai người phụ nữ: một người muốn có tất cả niềm vui sướng, đam mê và phiêu lưu mà cuộc đời có thể mang đến. Một người lại muốn là một kẻ nô lệ cho thói thường, cho cuộc sống gia đình, cho những điều có thể được lên kế hoạch và đạt được. Tôi là một bà nội trợ và là một con điếm, cả hai đều đang sống trong cùng một thân xác và đang tranh đấu. Cuộc gặp gỡ của hai người phụ nữ đó là một trò chơi đầy những mạo hiểm đáng sợ. Một điệu nhảy tuyệt diệu. Khi chúng tôi gặp nhau, chúng tôi là hai nguồn năng lượng siêu nhiên, hai vũ trụ va chạm vào nhau. Nếu như cuộc gặp gỡ ấy không diễn ra một cách thành kính, vũ trụ này sẽ hủy diệt vũ trụ kia.
Paulo Coelho (Eleven Minutes)
Ta vội vã đi qua ngày thơ bé Đêm chẳng tự ru mình bằng những câu chuyện kể Bà tiên có phép màu đã bỏ đi xa Không phải người tốt nào cũng có quà... Vẫn có thương yêu dưới một mái nhà Nhưng không phải tổ ấm nào cũng toàn là hạnh phúc Vẫn có những buồn vui khiến mình thắt ngực Vẫn có những chuyện đời chỉ nhắc tới đã đau. Hạnh phúc nào là hạnh phúc bền lâu? Tình yêu nào là ở mãi cạnh nhau tới răng long đầu bạc? Trái tim nào chẳng một ngày đi lạc? Nụ cười nào chẳng dễ lướt qua mau... Ừ thì thực ra cũng chẳng có gì đâu Ta từng hi vọng sau rất nhiều thất vọng Từng chán nản buông xuôi để lại rồi mong ngóng Từng ngã xuống rồi, lại đứng dậy, mà đi. Đời chẳng cho ai miễn phí thứ gì Niềm vui trong tay chắc qua nhiều mất mát Để mặn mà yêu phải qua nhiều phai nhạt Và để ngọt ngào này hẳn phải lắm đắng cay. Thế mà rồi vẫn bất lực một ngày Nhìn thời gian đi qua, nhìn bóng mình lặng lẽ Và nhìn biết bao điều không thể Đã bỏ lại hết rồi sau một cuộc chia ly. Có một ngày không còn giữ cho mình an nhiên được nữa Có một ngày thơ dại bỏ ta đi...
Trần Việt Anh
Dù sao thì Peter cũng đang phải đương đầu với người duy nhất trên đời mà Sea-Cook e sợ. Ấy vậy mà Peter chẳng hề do dự, chú chỉ cảm thấy vui mừng tột độ, đến mức nghiến cả răng lại. Nhanh như chớp, chú giằng ngay lấy con dao đeo ở thắt lưng Hook và lúc chuẩn bị băm nhỏ kẻ thù thì chú chợt nhận ra mình đang đứng cao hơn hắn trên vách đá. Đánh nhau như vậy là không công bằng và chú cao thượng chìa tay ra cho tên cướp biển để giúp hắn trèo lên. Đúng lúc đó, Hook cắn Peter. Sự phản phúc của Hook chứ không phải là vết đau làm Peter ngây ra, không phản ứng gì. Nó khiến chú bất lực, chỉ đứng nhìn, vô cùng kinh tởm. Đứa trẻ nào cũng nghệt ra như vậy khi lần đầu bị người ta đối xử bất công. Khi đến với bạn, ấy là nó cho rằng nó có cái quyền hơn ai hết khi yêu cầu công lý. Nếu bạn tỏ ra không công bằng với nó, nó vẫn yêu bạn nhưng đó không phải là đứa trẻ vô tư như trước nữa. Chẳng ai quên được nỗi bất công đầu tiên, chẳng ai, trừ Peter. Chú rất hay bị đối xử bất công nhưng lại quên ngay. Tôi cho rằng sự khác biệt chính giữa Peter và mọi đứa trẻ khác là ở chỗ đó.
J.M. Barrie (Peter Pan)
Khi có ai đó đi từ bên ngoài vào nhà, gió còn đọng trên quần áo và mặt họ còn lạnh giá, mình có thể vùi đầu vào chăn để khỏi nghĩ "Bao giờ chúng mình mới được hưởng đặc ân ngửi mùi không khí tươi lành?" Và bởi vì mình không được vùi đầu vào chăn mà ngược lại - mình phải ngẩng đầu thật cao và thật can đảm, cho nên ý nghĩ đó vẫn đến - không phải chỉ một lần mà rất nhiều lần. Hãy tin mình, nếu cậu phải ở trong nhà suốt một năm rưỡi thì đến một ngày nào đó sẽ chán ứ đến tận cổ. Mặc mọi phân tích, mọi biết ơn, cậu vẫn không thể nào nghiền nát các cảm giác của mình. Đạp xe, đi nhảy, huýt sáo, nhìn ra thế giới, cảm thấy trẻ trung, biết rằng mình được tự do - đó là những thứ mình khao khát mà không được tỏ ra khao khát, bởi vì đôi khi mình nghĩ nếu cả tám người bọn mình bắt đầu tự xót thương mình như thế hoặc đi lang thang với vẻ mặt thờ ơ thì điều đó sẽ dẫn bọn mình tới đâu? Đôi khi mình tự hỏi: "Có người nào, dù là Do Thái hay không Do Thái, hiểu được rằng mình chỉ là một đứa con gái nhỏ đang cần lắm những giây phút vui nhộn không?" Mình không biết, mình cũng không nói được chuyện đó với ai bởi vì mình biết mình sẽ khóc. Khóc có thể làm người ta nhẹ lòng.
Anne Frank (The Diary of a Young Girl)
Nói theo cách thông thường thì những cuộc gặp gỡ này xảy ra khi chúng ta tiến đến một ranh giới, khi chúng ta cần chết và cần được tái sinh đầy cảm xúc. Những cuộc gặp gỡ đang chờ đợi chúng ta, nhưng một cách thường xuyên, chúng ta đã tránh không cho chúng đến. Cho dù, nếu chúng ta tuyệt vọng, nếu chúng ta không có gì để mất, hoặc nếu chúng ta tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, thì bản thân những tiết lộ chưa được biết tới đó và cả thế giới của chúng ta đều đổi hướng. Mọi người đều biết yêu như thế nào, bởi tất cả chúng ta đều được sinh ra với món quà tình yêu. Một số người có tài năng bẩm sinh về lĩnh vực này, nhưng phần lớn chúng ta đều phải học lại, để ghi nhớ cách yêu, và mỗi người, không có ngoại lệ, đều cần phải thắp lên những đống lửa mừng của cảm xúc đã qua, để làm sống lại những niềm vui nỗi buồn, những thăng trầm, cho tới khi họ có thể thấy được sợi dây kết nối vẫn tồn tại ẩn sau mỗi cuộc đối đầu mới; bởi vì luôn có một sợi dây kết nối như thế. Và rồi, cơ thể chúng ta học nói thứ ngôn ngữ của tâm hồn, vẫn được biết đến như tình dục, đó chính là cái mà tôi có thể tặng cho người đàn ông đã mang trả lại linh hồn cho tôi, cho dù anh ấy không hề biết anh ấy quan trọng đối với cuộc đời tôi như thế nào. Đó là điều anh ấy đã hỏi xin tôi và đó là điều anh ấy sẽ có; tôi muốn anh ấy được hạnh phúc, rất hạnh phúc.
Paulo Coelho (Eleven Minutes)
Tiếp sau niềm xác tín trung tâm ấy, mà trong khi tôi đọc sách, không ngừng vận động từ trong ra ngoài, hướng tới việc phát hiện chân lý, là những xúc cảm do hành động mà tôi tham gia đem lại, bơi những buổi chiều ấy đầy ắp những biến cố giàu kịch tính nhiều khi hơn cả một cuộc đời. Đó là những biến cố xảy đến trong trang sách tôi đang đọc; đành rằng những nhân vật chịu tác động của các biến cố này không "có thật" như Françoise thường nói. Nhưng tất cả tình cảm mà niềm vui hay nỗi bất hạnh của một nhân vật có thật gây cho ta chỉ nảy sinh trong ta qua trung gian của một hình ảnh về niềm vui hay nỗi bất hạnh ấy; sự tài tình của tiểu thuyết gia đầu tiên là hiểu được rằng, trong cơ quan xúc cảm của chúng ta, vì hình ảnh là thành tố thiết yếu duy nhất, nên sự giản lược tức là bỏ hẳn đi những nhân vật có thật sẽ là một bước hoàn thiện quyết định. Một con người có thật, dù ta đồng cảm với họ sâu sắc đến mấy, phần lớn vẫn do giác quan ta tri nhận, nghĩa là đối với ta, con người ấy vẫn mờ đục, có một trọng lượng chết mà sự nhạy cảm của ta không nâng lên nổi. Một tai họa có giáng xuống người ấy, ta cũng chỉ có thể xúc động vì tai họa này ở một phần nhỏ của khái niệm trọn vẹn mà ta có về họ, hơn thế nữa, chính họ sẽ chỉ có thể xúc động ở một phần của khái niệm trọn vẹn mà họ có về bản thân. Khám phá quý giá của nhà tiểu thuyết là đã có sáng kiến thay thế những phần bất khả thấu triệt đối với tâm hồn bằng một số lượng tương đương những phần phi vật chất, nghĩa là những phần mà tâm hồn ta có thể đồng hóa thành của mình. Từ bấy thì quan trọng gì nếu hành động, nếu xúc cảm của những sinh thể thuộc loại mới này dường như thực đối với ta, bởi ta đã biến những điều đó thành của ta, bởi chúng diễn ra trong ta, bởi chúng khiến hơi thở gấp gáp của ta, ánh mắt đau đáu của ta phụ thuộc vào chúng trong khi ta bồn chồn lật các trang sách. Và một khi nhà tiểu thuyết đặt ta vào trạng thái này, ở đó xúc động nào cũng được nhân lên gấp mười, giống như ở mọi trạng thái thuần túy nội tâm, ở đó cuốn sách của ông sẽ khiến ta bấn loạn theo kiểu một giấc mơ nhưng là một giấc mơ sáng tỏ hơn những giấc mơ khi ta đang ngủ và hồi ức sẽ lâu bền hơn, thì khi ấy, ông kích động nơi ta trong một giờ đồng hồ mọi niềm hạnh phúc và mọi nỗi khổ đau có thể, mà ta sẽ phải mất nhiều năm trong đời mới biết được vài nỗi niềm, và những nỗi niềm mãnh liệt nhất sẽ chẳng bao giờ được phát lộ với ta vì chúng xảy ra chậm rãi khiến ta không tri giác được chúng; (cũng như trong đời, lòng ta thay đổi, và đó là nỗi đau tệ hại nhất; nhưng ta chỉ biết được nỗi đau này khi đọc sách, bằng tưởng tượng: trong thực tế thì giống như một số hiện tượng tự nhiên thường xảy ra, lòng ta thay đổi đủ chậm rãi để nếu như ta có liên tiếp nhận thấy mỗi trạng thái khác biệt của nó, thì bù lại ta tránh được chính cảm giác về sự thay đổi).
Marcel Proust (Swann's Way)
Những ngọn nến giờ đã được thắp lên, và những gương mặt ở cả hai phía bàn được đưa lại gần hơn nhờ ánh nến, và tạo nên, không như trong ánh chiều chạng vạng, một bữa tiệc quanh một cái bàn, vì bóng đêm giờ đã bị khép lại bên ngoài bởi những tấm kính, mà, thay vì mang tới bất kỳ một quang cảnh xác thực nào của thế giới bên ngoài lại làm nó gợn lên lăn tăn một cách lạ lùng đến nỗi ở đây, bên trong căn phòng, dường như trở thành một vùng đất khô khan và trật tự; còn ở đó, phía bên ngoài, là một phản ảnh mà trong đó mọi thứ lăn tăn gợn sóng và tan biến mất, như nước. Ngay lập tức một sự thay đổi nào đó lướt xuyên qua tất cả mọi người, như thể điều này đã thật sự xảy ra, và tất cả đều có ý thức về việc đang cùng nhau dự một bữa tiệc trong một thung lũng, một hòn đảo; có chính nghĩa chung để chống lại trạng thái thể lỏng ngoài kia. Bà Ramsay, người lúc nãy vẫn băn khoăn lo lắng khi chờ Paul và Minta vào và không thể ổn định mọi thứ, Lily Briscoe cảm nhận, giờ đây đã thấy sự lo lắng của bà biến thành sự chờ mong. Vì bây giờ họ phải bước vào, và cô cố phân tích nguyên nhân của niềm vui đột ngột đó, so sánh nó với thời điểm ở trên sân quần vợt, khi trạng thái vững chắc đột nhiên biến mất, và có những khoảng trống mênh mông nằm giữa họ; bây giờ ấn tượng đó lại xuất hiện bởi nhiều ngọn nến trong căn phòng không có nhiều đồ đạc, với những ô cửa sổ không màn che và cái vẻ sáng rực trông như đeo mặt nạ của những gương mặt được nhìn thấy bởi ánh nến. Một gánh nặng nào đó đã được trút khỏi họ; bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, cô nghĩ.
Virginia Woolf (To the Lighthouse)
Đừng làm quen với nó, bởi vì nó rất dễ trở thành thói quen; nó là một chất gây nghiện mạnh. Nó có trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, trong sự đau khổ mà chúng ta cố che giấu, trong những hi sinh mà chúng ta làm, đổ lỗi cho tình yêu vì sự tan vỡ của những giấc mơ. Đau đớn thật khủng khiếp khi nó phô bày bộ mặt thật sự của nó, nhưng nó cám dỗ, lôi cuốn khi nó được trá hình như là một sự hi sinh hay một sự tự phủ nhận. Hay tính hèn nhát. Thế nhưng càng chối bỏ, chúng ta lại càng tìm được cách tồn tại với nó, với sự ve vãn của nó và biến nó thành một phần trong cuộc sống của chúng ta.” “Em không tin điều đó. Không một ai muốn đau khổ cả.” “Nếu em nghĩ em có thể sống mà không đau khổ, đó sẽ là một bước tiến lớn, nhưng đừng tưởng tượng rằng những người khác sẽ hiểu em. Đúng, sự thật là không ai muốn đau khổ, ngay cả những người vẫn tìm kiếm đau đớn và sự hi sinh kia, nhưng rồi họ cảm thấy sự hợp lý, rõ ràng ở đó, và họ đang được nhận sự tôn trọng của con cái, những người chồng, hàng xóm láng giềng, và cả Chúa Trời. Bây giờ chúng ta đừng nghĩ về điều đó nữa; tất cả những gì em cần biết là cách điều khiển cho thế giới này quay tròn, không phải là hành trình kiếm tìm khoái cảm, mà là sự hi sinh quên mình vì tất cả, đó mới là điều quan trọng. Có phải một người lính tham gia các cuộc chiến tranh là để giết quân thù hay không? Không, anh ta ra đi để hi sinh vì Tổ Quốc. Có phải một người vợ muốn chồng thấy mình đang hạnh phúc như thế nào không? Không, cô ấy muốn chồng thấy cô ấy chân tình như thế nào, cô ấy chịu đựng như thế nào để khiến anh ta hạnh phúc. Có phải một người chồng đi làm vì nghĩ rằng anh ta sẽ tìm được sự đáp ứng đầy đủ nhu cầu cá nhân ở nơi làm việc không? Không, anh ta đang đem những giọt mồ hôi và những giọt nước mắt đổi lấy sự tốt đẹp, an lành cho gia đình. Và vì vậy cuộc sống vẫn có những đứa con trai từ bỏ những giấc mơ của chúng để làm vui lòng cha mẹ, cha mẹ từ bỏ cuộc sống của họ vì con cái; đau đớn và khổ sở được dùng để bào chữa cho một thứ duy nhất đem lại niềm vui sướng: tình yêu.
Paulo Coelho (Eleven Minutes)
[Canzone I] Donne ch’avete intelletto d’amore, i’ vo’ con voi de la mia donna dire, non perch’io creda sua laude finire, ma ragionar per isfogar la mente. Io dico che pensando il suo valore, Amor sì dolce mi si fa sentire, che s’io allora non perdessi ardire, farei parlando innamorar la gente. E io non vo’ parlar sì altamente, ch’io divenisse per temenza vile; ma tratterò del suo stato gentile a respetto di lei leggeramente, donne e donzelle amorose, con vui, ché non è cosa da parlarne altrui. Angelo clama in divino intelletto e dice: "Sire, nel mondo si vede maraviglia ne l’atto che procede d’un’anima che ’nfin qua su risplende". Lo cielo, che non have altro difetto che d’aver lei, al suo segnor la chiede, e ciascun santo ne grida merzede. Sola Pietà nostra parte difende, che parla Dio, che di madonna intende: "Diletti miei, or sofferite in pace che vostra spene sia quanto me piace là ’v’è alcun che perder lei s’attende, e che dirà ne lo inferno: O mal nati, io vidi la speranza de’ beati". Madonna è disiata in sommo cielo: or voi di sua virtù farvi savere. Dico, qual vuol gentil donna parere vada con lei, che quando va per via, gitta nei cor villani Amore un gelo, per che onne lor pensero agghiaccia e pere; e qual soffrisse di starla a vedere diverria nobil cosa, o si morria. E quando trova alcun che degno sia di veder lei, quei prova sua vertute, ché li avvien, ciò che li dona, in salute, e sì l’umilia, ch’ogni offesa oblia. Ancor l’ha Dio per maggior grazia dato che non pò mal finir chi l’ha parlato. Dice di lei Amor: "Cosa mortale come esser pò sì adorna e sì pura?" Poi la reguarda, e fra se stesso giura che Dio ne ’ntenda di far cosa nova. Color di perle ha quasi, in forma quale convene a donna aver, non for misura: ella è quanto de ben pò far natura; per essemplo di lei bieltà si prova. De li occhi suoi, come ch’ella li mova, escono spirti d’amore inflammati, che feron li occhi a qual che allor la guati, e passan sì che ’l cor ciascun retrova: voi le vedete Amor pinto nel viso, là ’ve non pote alcun mirarla fiso. Canzone, io so che tu girai parlando a donne assai, quand’io t’avrò avanzata. Or t’ammonisco, perch’io t’ho allevata per figliuola d’Amor giovane e piana, che là ’ve giugni tu diche pregando: "Insegnatemi gir, ch’io son mandata a quella di cui laude so’ adornata". E se non vuoli andar sì come vana, non restare ove sia gente villana: ingegnati, se puoi, d’esser palese solo con donne o con omo cortese, che ti merrano là per via tostana. Tu troverai Amor con esso lei; raccomandami a lui come tu dei.
Dante Alighieri
[Canzone III] Li occhi dolenti per pietà del core hanno di lagrimar sofferta pena, sì che per vinti son remasi omai. Ora, s’i’ voglio sfogar lo dolore, che a poco a poco a la morte mi mena, convenemi parlar traendo guai. E perché me ricorda ch’io parlai de la mia donna, mentre che vivia, donne gentili, volentier con vui, non voi parlare altrui, se non a cor gentil che in donna sia; e dicerò di lei piangendo, pui che si n’è gita in ciel subitamente, e ha lasciato Amor meco dolente. Ita n’è Beatrice in alto cielo, nel reame ove li angeli hanno pace, e sta con loro, e voi, donne, ha lassate: no la ci tolse qualità di gelo né di calore, come l’altre face, ma solo fue sua gran benignitate; ché luce de la sua umilitate passò li cieli con tanta vertute, che fé maravigliar l’etterno sire, sì che dolce disire lo giunse di chiamar tanta salute; e fella di qua giù a sé venire, perché vedea ch’esta vita noiosa non era degna di sì gentil cosa. Partissi de la sua bella persona piena di grazia l’anima gentile, ed èssi gloriosa in loco degno. Chi no la piange, quando ne ragiona, core ha di pietra sì malvagio e vile, ch’entrar no i puote spirito benegno. Non è di cor villan sì alto ingegno, che possa imaginar di lei alquanto, e però no li ven di pianger doglia: ma ven tristizia e voglia di sospirare e di morir di pianto, e d’onne consolar l’anima spoglia chi vede nel pensero alcuna volta quale ella fue, e com’ella n’è tolta. Dannomi angoscia li sospiri forte, quando ’l pensero ne la mente grave mi reca quella che m’ha ’l cor diviso: e spesse fiate pensando a la morte, venemene un disio tanto soave, che mi tramuta lo color nel viso. E quando ’l maginar mi ven ben fiso, giugnemi tanta pena d’ogne parte, ch’io mi riscuoto per dolor ch’i’ sento; e sì fatto divento, che da le genti vergogna mi parte. Poscia piangendo, sol nel mio lamento chiamo Beatrice, e dico: "Or se’ tu morta?"; e mentre ch’io la chiamo, me conforta. Piange di doglia e sospirar d’angoscia mi strugge ’l core ovunque sol mi trovo, sì che ne ’ncrescerebbe a chi m’audesse: e quale è stata la mia vita, poscia che la mia donna andò nel secol novo, lingua non è che dicer lo sapesse: e però, donne mie, pur ch’io volesse, non vi saprei io dir ben quel ch’io sono, sì mi fa travagliar l’acerba vita; la quale è sì ’nvilita, che ogn’om par che mi dica: "Io t’abbandono", veggendo la mia labbia tramortita. Ma quel ch’io sia la mia donna il si vede, e io ne spero ancor da lei merzede. Pietosa mia canzone, or va piangendo; e ritrova le donne e le donzelle a cui le tue sorelle erano usate di portar letizia; e tu, che se’ figliuola di tristizia, vatten disconsolata a star con elle.
Dante Alighieri
15. phân tích 80/20 thật vô cùng hữu ích nhưng phần lớn mọi người không quen phân tích và thậm chí những nhà phân tích cũng không thể dừng lại để khảo sát dữ liệu mỗi lần họ đưa ra quyết định, điều này sẽ khiến công việc ngừng lại đột ngột. Đa số các quyết định quan trọng chưa bao giờ và sẽ không bao giờ được thực hiện nhờ vào việc phân tích cho dù máy vi tính của chúng ta thông minh đến thế nào đi nữa. Do đó nếu muốn nguyên tắc 80/20 trở thành kim chỉ nam trong đời sống hàng ngày, chúng ta cần một cái gì đó yêu cầu ít phân tích hơn và dễ dàng thực hiện hơn lối phân tích 80/20: đó là tư duy 80/20. 16. Khi tôi còn là một sinh viên non choẹt tại Đại học Oxford, giáo sư hướng dẫn bảo tôi đừng bao giờ đến giảng đường làm gì. Ông giải thích “Đọc sách giúp lĩnh hội kiến thức nhanh hơn nhiều. Nhưng đừng bao giờ đọc một cuốn sách từ đầu chí cuối, trừ trường hợp thấy vui thích. Khi anh học, hãy tìm ra những gì cuốn sách đề cập thì nhanh hơn cách anh đọc toàn bộ cuốn sách. Hãy đọc kết luận, rồi nhập đề, rồi kết luận một lần nữa và rồi để mắt đến những đoạn thú vị”. Điều giáo sư này thực sự muốn nói là 80% giá trị của cuốn sách có thể được tìm thấy ở 20% số trang sách hay thậm chí còn ít hơn, và tiếp thu nội dung của sách chỉ trong 20% tổng thời gian mà hầu hết mọi người phải bỏ ra để đọc trọn cuốn sách. 17. Có lẽ không hay ho gì nếu những con số 80 và 20 cộng lại thành 100. Điều này tạo ra kết quả trông quá đẹp (chẳng hạn kết quả là 50/50, 70/30, 99/1 hay nhiều kết quả khác như thế) và hẳn nhiên rất dễ nhớ, nhưng điều này khiến nhiều người cho rằng chúng ta chỉ xử lý một nhóm dữ liệu, đó là nhóm dữ liệu được qui sang dạng phần trăm. Sự thật không phải như thế. Nếu 80% con người thuận tay phải và 20% thuận tay trái thì đây không phải là một quan sát kiểu 80/20. Để áp dụng Nguyên lý 80/20 bạn phải có hai nhóm dữ liệu, cả hai qui thành 100 phần trăm, và trong đó một nhóm đo lường một biến lượng được sở hữu, được nêu ra hay gây ra bởi số người hay vật tác động cấu thành nhóm 10% kia. 18. Joseph Ford đã có lời bình luận thế này: “Thượng đế chơi trò gieo súc sắc với vũ trụ. Nhưng đó là một cục súc sắc không đồng đều. Và mục tiêu chính yếu là tìm ra quy luật của sự ‘không đồng đều’ ấy là gì và chúng ta có thể vận dụng như thế nào quy luật ấy để phục vụ cho mục đích cuối cùng của mình”.16 Nguyên lý 80/20 có thể giúp chúng ta đạt được đúng mục tiêu ấy. 19. Joseph Ford đã có lời bình luận thế này: “Thượng đế chơi trò gieo súc sắc với vũ trụ. Nhưng đó là một cục súc sắc không đồng đều. Và mục tiêu chính yếu là tìm ra quy luật của sự ‘không đồng đều’ ấy là gì và chúng ta có thể vận dụng như thế nào quy luật ấy để phục vụ cho mục đích cuối cùng của mình”.
Richard Koch (The 80/20 Principle: The Secret to Achieving More with Less)
Donna pietosa e di novella etate, adorna assai di gentilezze umane, ch’era là ’v’io chiamava spesso morte, veggendo li occhi miei pien di pietate, e ascoltando le parole vane, si mosse con paura a pianger forte. e altre donne, che si fuoro accorte di me per quella che meco piangía, fecer lei partir via, e approssimâsi per farmi sentire. Qual dicea: "Non dormire", e qual dicea: "Perché sì ti sconforte?" Allor lassai la nova fantasia, chiamando il nome de la donna mia. Era la voce mia sì dolorosa e rotta sì da l’angoscia del pianto, ch’io solo intesi il nome nel mio core; e con tutta la vista vergognosa ch’era nel viso mio giunta cotanto, mi fece verso lor volgere Amore. Elli era tale a veder mio colore, che facea ragionar di morte altrui: "Deh, consoliam costui" pregava l’una l’altra umilemente; e dicevan sovente: "Che vedestù, che tu non hai valore?" E quando un poco confortato fui, io dissi: "Donne, dicerollo a vui. Mentr’io pensava la mia frale vita, e vedea ’l suo durar com’è leggiero, piansemi Amor nel core, ove dimora; per che l’anima mia fu sì smarrita, che sospirando dicea nel pensero: - Ben converrà che la mia donna mora -. Io presi tanto smarrimento allora, ch’io chiusi li occhi vilmente gravati, e furon sì smagati li spirti miei, che ciascun giva errando; e poscia imaginando, di caunoscenza e di verità fora, visi di donne m’apparver crucciati, che mi dicean: - pur morràti, morràti -. Poi vidi cose dubitose molte, nel vano imaginare ov’io entrai; ed esser mi parea non so in qual loco, e veder donne andar per via disciolte, qual lagrimando, e qual traendo guai, che di tristizia saettavan foco. Poi mi parve vedere a poco a poco turbar lo sole e apparir la stella, e pianger elli ed ella; cader li augelli volando per l’âre, e la terra tremare; ed omo apparve scolorito e fioco, dicendomi: - Che fai? non sai novella? Morta è la donna tua, ch’era sì bella -. Levava li occhi miei bagnati in pianti, e vedea (che parean pioggia di manna), li angeli che tornavan suso in cielo, e una nuvoletta avean davanti, dopo la qual gridavan tutti: -"Osanna"- e s’altro avesser detto, a voi dirèlo. Allor diceva Amor: - Più nol ti celo; vieni a veder nostra donna che giace -. Lo imaginar fallace mi condusse a veder madonna morta; e quand’io l’ebbi scorta, vedea che donne la covrían d’un velo; ed avea seco umiltà verace, che parea che dicesse: - Io sono in pace -. Io divenia nel dolor sì umile, veggendo in lei tanta umiltà formata, ch’io dicea: - Morte, assai dolce ti tegno; tu dei omai esser cosa gentile, poi che tu se’ ne la mia donna stata, e dèi aver pietate e non disdegno. Vedi che sì desideroso vegno d’esser de’ tuoi, ch’io ti somiglio in fede. Vieni, ché ’l cor te chiede -. Poi mi partia, consumato ogne duolo; e quand’io era solo, dicea, guardando verso l’alto regno: - Beato, anima bella, chi te vede! - Voi mi chiamaste allor, vostra mercede".
Dante Alighieri
[Canzone II] Donna pietosa e di novella etate, adorna assai di gentilezze umane, ch’era là ’v’io chiamava spesso morte, veggendo li occhi miei pien di pietate, e ascoltando le parole vane, si mosse con paura a pianger forte. e altre donne, che si fuoro accorte di me per quella che meco piangía, fecer lei partir via, e approssimâsi per farmi sentire. Qual dicea: "Non dormire", e qual dicea: "Perché sì ti sconforte?" Allor lassai la nova fantasia, chiamando il nome de la donna mia. Era la voce mia sì dolorosa e rotta sì da l’angoscia del pianto, ch’io solo intesi il nome nel mio core; e con tutta la vista vergognosa ch’era nel viso mio giunta cotanto, mi fece verso lor volgere Amore. Elli era tale a veder mio colore, che facea ragionar di morte altrui: "Deh, consoliam costui" pregava l’una l’altra umilemente; e dicevan sovente: "Che vedestù, che tu non hai valore?" E quando un poco confortato fui, io dissi: "Donne, dicerollo a vui. Mentr’io pensava la mia frale vita, e vedea ’l suo durar com’è leggiero, piansemi Amor nel core, ove dimora; per che l’anima mia fu sì smarrita, che sospirando dicea nel pensero: - Ben converrà che la mia donna mora -. Io presi tanto smarrimento allora, ch’io chiusi li occhi vilmente gravati, e furon sì smagati li spirti miei, che ciascun giva errando; e poscia imaginando, di caunoscenza e di verità fora, visi di donne m’apparver crucciati, che mi dicean: - pur morràti, morràti -. Poi vidi cose dubitose molte, nel vano imaginare ov’io entrai; ed esser mi parea non so in qual loco, e veder donne andar per via disciolte, qual lagrimando, e qual traendo guai, che di tristizia saettavan foco. Poi mi parve vedere a poco a poco turbar lo sole e apparir la stella, e pianger elli ed ella; cader li augelli volando per l’âre, e la terra tremare; ed omo apparve scolorito e fioco, dicendomi: - Che fai? non sai novella? Morta è la donna tua, ch’era sì bella -. Levava li occhi miei bagnati in pianti, e vedea (che parean pioggia di manna), li angeli che tornavan suso in cielo, e una nuvoletta avean davanti, dopo la qual gridavan tutti: -"Osanna"- e s’altro avesser detto, a voi dirèlo. Allor diceva Amor: - Più nol ti celo; vieni a veder nostra donna che giace -. Lo imaginar fallace mi condusse a veder madonna morta; e quand’io l’ebbi scorta, vedea che donne la covrían d’un velo; ed avea seco umiltà verace, che parea che dicesse: - Io sono in pace -. Io divenia nel dolor sì umile, veggendo in lei tanta umiltà formata, ch’io dicea: - Morte, assai dolce ti tegno; tu dei omai esser cosa gentile, poi che tu se’ ne la mia donna stata, e dèi aver pietate e non disdegno. Vedi che sì desideroso vegno d’esser de’ tuoi, ch’io ti somiglio in fede. Vieni, ché ’l cor te chiede -. Poi mi partia, consumato ogne duolo; e quand’io era solo, dicea, guardando verso l’alto regno: - Beato, anima bella, chi te vede! - Voi mi chiamaste allor, vostra mercede".
Dante Alighieri
Chỉ có điều, cô vẫn nghĩ, nếu cuộc đời người ta không thực sự đi đến chỗ hoàn toàn tuyệt vọng,nếu từ đó người ta không thực sự nhận ra đâu là thứ mà mình không thể vứt bỏ,thì người ta sẽ lớn lên mà chẳng hiểu niềm vui thực sự là gì cả.Cô thấy mình đã thật may mắn
Banana Yoshimoto
Một nụ cười, một gương mặt trên tàu hầm, một cánh hoa mọc trong khe đá bên vệ đường, một tấm vải sặc sỡ treo trong cửa tiệm, ánh trời chiếu trên chậu hoa nơi cửa sổ. Hãy nhạy bén đối với mọi dấu hiệu của cái đẹp và vẻ diễm kiều. Dâng lên mọi niềm vui, tỉnh giác vào mọi lúc, trước "những tin tức luôn luôn đến từ im lặng. " Dần dà bạn sẽ là người làm chủ lấy hạnh phúc của mình, tạo ra niềm vui cho chính mình, có đủ mọi phương pháp để thắp sáng, nâng cao, gợi cảm hứng cho từng hơi thở và động tác của mình
Anonymous
Nó không thích loại sách đọc thấy khó chịu, kể lể những chuyện thường ngày trong cuộc sống thường ngày của bất kỳ những con người rất bình thường nào đó. Những thứ ấy thì nó biết thừa trong thực tại rồi, cần gì phải đọc nữa? Nó cũng ghét đọc nếu thấy rằng người ta cứ muốn nó học hỏi được điều gì trong sách. Mà trong những loại sách này thì người ta luôn luôn phải ít nhiều học được điều gì đó. Bastian mê loại sách hồi hộp, vui nhộn hoặc là gây mơ mộng, loại sách mà các nhân vật trong đấy trải qua những cuộc phiêu lưu tuyệt vời và người đọc tha hồ mà tưởng tượng.
Anonymous
Đại Việt sử ký toàn thư đã có những dòng rất cảm động để kể về điều này: "Một hôm Quốc Tuấn từ Vạn Kiếp đến, Quang Khải xuống thuyền chơi suốt ngày mới về. Lại tính Quang Khải lười tắm gội, Quốc Tuấn thì thích xông tắm, từng nói đùa với Quang Khải rằng: "Thân cáu bẩn xin tắm giùm". Rồi Quốc Tuấn cởi áo Quang Khải ra, lấy nước thơm tắm cho ông và nói: "Hôm nay được tắm cho Thượng tướng". Quang Khải cũng nói: "Hôm nay được Quốc công tắm cho". Từ đấy hai người vui chơi với nhau, tình thân càng mặn" (Đại Việt sử ký toàn thư, bản dịch, Tập II. NXB Khoa học xã hội, Hà Nội, 1967, tr.72).
Anonymous
20 tuổi nhưng không dưới 10 lần tôi tự băn khoăn mình có trưởng thành không? Tôi thích là người trưởng thành nhưng đôi khi lại thấy trưởng thành cũng chả vui. Nhiều khi nói chuyện với mấy đứa bạn, đầu óc thì cứ hố há, miệng cười cợt cũng vui lắm nhưng nhiều lúc cũng lo, cũng nghĩ, cũng thương người thân, cũng có những cảm giác muốn phấn đấu, cảm giác kém cỏi của người chưa làm được gì cho đời. Ngồi nghĩ rồi cũng tự hiểu ai cũng là trẻ con hết, chả bao giờ lớn hẳn. Nhiều khi người lớn cũng chỉ là trẻ con trong cái lốt trải đời hơn thôi. Chứ vào hoàn cảnh này kia thì cũng còn hơn đứa con nít cấp 2, cấp 3. Cảm xúc của con người rồi một lúc nào đó cũng sẽ như cảm xúc của trẻ con. Nhưng cách ứng xử của người trưởng thành chỉ là kìm lại một chút, sống chậm một chút, chắc chắn một chút.
my friend
Đời mà có một người vui cái vui của mình, buồn cái buồn của mình chẳng là đủ rồi sao? Có tâm sự trong lòng, lặng nhìn nhau không nói mà cũng cảm biết, thế chẳng đủ rồi sao?
Anonymous
Câu thứ nhất: Nhập môn quan lai ý, xuất ngôn mạc trù trừ. Ý là khi có người đến xem tướng số cho chính mình, hoặc giả xem cho người khác, ta không nên nói gì, phải nghe họ trình bày trước đã, họ nói càng nhiều, sẽ càng để lộ ra nhiều thông tin quý báu. Khi đó ta phải nắm đúng thời cơ, đột nhiên phán một câu lạnh lùng, đánh đúng chỗ hiểm. Nhất thiết không được chần chừ ngập ngừng, chớ úp mở không rõ ràng, nếu không đối phương sẽ cho rằng trình độ của ta còn non kém. Vậy làm thế nào để bắt được chỗ hiểm, hãy nghiền ngẫm kỹ những câu tiếp theo dưới đây. Câu thứ hai: Thiên lai vấn truy dục truy quý, truy lai vấn thiên vi thiên ưu. Thiên chỉ người cha, truy chỉ người con. Câu này nghĩa là: chỉ cần cha đến xem tướng số cho con, về cơ bản đều muốn biết tiền đồ của con cái mình thế nào, sau này có thể phát phú phát quý không. Phàm là bậc làm cha mẹ trong thiên hạ, ai mà chẳng hy vọng con cái thành tài, trai thành rồng, gái thành phượng, cho dù bản thân mình chỉ là con gà trụi lông. Dạng người này đến xem tướng số, một khi đã hỏi đến những vấn đề đó, hầu hết con trai hoặc con gái họ đều không có chí tiến thủ, hoặc không hề có một chút biểu hiện gì của phú quý, hoặc ngỗ ngược càn quấy. Cứ bám theo mạch này để phán đoán, đảm bảo không bao giờ sai. Nửa câu sau chính là nói hễ con cái xem tướng số cho cha mẹ, chắc chắn cha hoặc mẹ của họ sức khỏe không tốt, hoặc đang bệnh nặng, hoặc sắp quy tiên. Ngoài những điều đó ra, con cái chẳng còn vấn đề gì để hỏi liên quan đến cha mẹ mình cả. Do đó ta cứ trực tiếp phán đoán cha hoặc mẹ của họ sức khỏe có vấn đề, khẳng định không đúng không lấy tiền. Câu thứ ba: Bát vấn thất, hỷ giả dục bằng thất quý, oán giả thực vi thất sầu. Bát là chỉ người vợ, thất là chỉ người chồng, tức chỉ cần là vợ đến xem tiền đồ và vận thế cho chồng. Nếu người phụ nữ đến với niềm hân hoan vui mừng hiện rõ trên từng cử chỉ nét mặt, điều này chứng tỏ người chồng thời gian gần đây có thể sắp có vận quan chức hoặc vận tài lộc. Tóm lại là việc tốt. Chỉ có điều, việc tốt vẫn chưa đến, hoặc mới chỉ manh nha nảy mầm, người này thường mang tâm lý đón đầu, muốn đến xem một quẻ bói trước. Vậy ta có thể trực tiếp phán đoán rằng chồng của bà (cô) ta có phúc có lộc, sắp hành đại vận đến nơi rồi. Khỏi cần quan tâm kết quả ra sao, khi đó các bà các cô chắc chắn sẽ chớp chớp đôi mắt, mỉm cười như một chú nai ngơ ngác, vung tay thưởng hậu hĩnh cho thầy tướng số. Ngược lại, nếu người phụ nữ này đến với gương mặt lo âu, phiền muộn, chắc chắn chồng của họ gần đây hành vận kém, gặp nhiều điều xui xẻo, hoặc sắp bị mất chức, hoặc sắp phá sản, hoặc tình cảm vợ chồng bất hòa, thậm chí sắp bỏ rơi họ thì ta có thể lập tức phán đoán theo hướng hung họa, chắc chắn sẽ trúng đến tám chín phần. Sau đó đánh mạnh vào tâm lý của họ, phán rằng nếu không giải hạn, sớm muộn gì hung họa sẽ ngày càng nặng, thậm chí còn liên quan đến tính mạng. Lúc này họ sẽ ngoan ngoãn móc tiền ra. Ta lừa họ, mà họ còn vái lạy tạ ơn ta rối rít. Câu thứ tư: Thất vấn bát, phi b�
Anonymous
Nói một cách đơn giản, Thẩm chính là thẩm tra phán đoán, bao gồm y phục, khí chất, phong thái của đối phương. Phú quý hay bần tiện đều thể hiện từ đó ra cả. Thoạt nhìn là có thể nhận định được đẳng cấp, thứ bậc của một người. Ý nghĩa thứ hai của Thẩm là lắng nghe đối phương nói. Họ nói càng nhiều, thông tin tiết lộ cũng càng nhiều. Xao nghĩa là thăm dò, vừa thăm dò, vừa đánh theo một gậy, thăm dò nhưng không được để lộ sơ hở. Xao là nền tảng của Thẩm, nếu thăm dò một câu chính xác, có thể dùng chữ Đả để hạ màn. Còn nếu hai lần đều không chính xác, thì sẽ vô cùng nguy hiểm, giống như vạch cỏ tìm rắn vậy, không khéo sẽ bị rắn cắn lại. Khi rơi vào trường hợp vạch cỏ tìm rắn, thông thường A Bảo sẽ phải vứt dao (tức rút êm). Đả là suy đoán một cách kiên định. Đả hay là phải nhanh, xuất khẩu câu nào, mỗi chữ trong ấy đều phải tựa như tiếng kim ngân. Cao hơn nữa, ý nghĩa của Đả chính là đập tan ý chí của đối phương. Vì ta Xao chuẩn xác nên họ sẽ tuyệt đối tin vào lời nói của ta. Vậy nên với người bình thường, ta nói sắp tới họ gặp vận xấu; với quan chức, ta nói họ sắp mất chức; với thương nhân, nói sắp phá sản; với người phụ nữ có nỗi niềm chất chứa, nói họ sắp bị bỏ rơi. Như vậy là Đả thủng hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của đối phương. Thiên là lừa người. Có thể xuất chiêu lừa ngay tại trận, cũng có thể thông qua cách thức sắp đặt dàn cục. Thiên được dung hòa trong năm chữ kia, hoặc ở sự chậm rãi. Xuất Thiên không được nóng vội, nếu không sẽ lộ sơ hở, do đó mới có câu cấp Đả, mạn Thiên. Long là vỗ về an ủi, nói những điều đối phương thích nghe, mang lại cho họ một tia hy vọng. Vì ta đã Đả họ nên họ rất sợ hãi, tâm tư rơi xuống cùng cực. Lúc này, ta phải Long họ một chút, cho họ biết dù sao vẫn còn hy vọng. Nếu họ làm theo lời nói của ta thì có thể biến nguy thành an, gặp hung hóa cát. Sau đó lại tiếp tục Long một chút, nói với họ rằng nếu vượt qua giai đoạn gập ghềnh này, sẽ đại phú đại quý, thọ đến trăm tuổi. Đương nhiên họ vô cùng vui mừng. Đả đối ứng với Long, trước tiên làm cho tuyệt vọng, sau đó lại gieo hy vọng, cuối cùng đối phương sẽ hoàn toàn bị trói chặt.
Anonymous
Sở dĩ ăn cơm mà có hạnh phúc là vì chúng ta đã biết đói là gì. Hãy tưởng tượng một người chưa bao giờ biết đói. Người đó có ăn cái gì đi nữa, thì cũng không có hạnh phúc. Những người chưa bao giờ bị rét thì không thấy được cái hạnh phúc của người được mặc áo ấm, hoặc những người chưa bao giờ nếm mùi địa ngục thì không thể nào thấy được giá trị của Thiên đường. Rõ ràng là nếu chúng ta không biết khổ là gì thì chúng ta không thể nào biết vui là gì.
Anonymous
Bài Một: Chọn một cách thực tập thiền quán và đeo theo cách ấy mãi. Bài Hai: Phải ngồi thiền mỗi ngày. "Phải tập ngay bây giờ. Ðừng tưởng bạn sẽ làm nhiều hơn về sau." Bài Ba: Sử dụng mọi trường hợp. Bài Bốn: Tập nhẫn nhục. Bài Năm: Hãy giải thoát tâm của bạn. Bài Sáu: Hãy dập tắt ngọn lửa tình cảm. Bài Bảy: Hãy cứ vui hưởng lạc thú ở dọc đường. Bài Tám: Giản dị hoá. "Hãy sống cuộc đời bình dị. Một đời sống giản dị bao giờ cũng tốt cho mọi sự. Quá nhiều xa hoa làm chướng ngại cho sự tu tập." Bài Chín: Vun bồi tinh thần chúc phước lành. Bài Mười: Một hành trình theo vòng tròn. "Thiền quán thành toàn nhơn cách con người.
Amy Schmidt (Dipa Ma: The Life and Legacy of a Buddhist Master)
nàng vui vẻ nói và quyết định phải rút ra bằng được trong cuộc trò chuyện, mặc dầu De Winter có thể che giấu, những gì có thể làm sáng tỏ những điều cần biết để điều chỉnh thái độ sắp tới cho thích hợp.
Anonymous
Có thể an ủi người ta, nhưng chẳng thể làm bản thân hết buồn. Có thể cho lời khuyên, nhưng mình thường bế tắc. Có thể chọc cười thiên hạ, nhưng chẳng thể mua vui cho chính mình. Có thể đi với rất nhiều người, nhưng khi cô đơn nhất lại chẳng muốn ai bên cạnh. Thế thì đành lủi thủi một mình một ngựa sắt vượt đường đêm.
Anonymous
Trạng thái cô độc thật lạ lùng, và nó cũng gây kinh hãi làm sao! Chúng ta không bao giờ dám cho phép mình tiến sát gần nó; và nếu qua sự tình cờ nào đó chúng ta gần gũi nó, vội vàng chúng ta trốn chạy thật nhanh. Chúng ta sẽ làm bất kỳ thứ gì để tẩu thoát khỏi sự cô độc, để che đậy nó. Dường như sự quan tâm của cả tầng ý thức bên ngoài lẫn bên trong là lẩn tránh nó hay khuất phục nó. Lẩn tránh hay khuất phục sự cô độc đều vô ích; mặc dù bị đè nén hay bị bỏ quên, sự đau khổ, cái vấn đề, vẫn còn đó. Bạn có lẽ bị cuốn hút trong một đám đông, nhưng vẫn còn hoàn toàn cô độc; bạn có lẽ hoạt động thật nhiều, nhưng lặng lẽ sự cô độc len lẻn lan vào bạn; đặt quyển sách xuống, và nó ở đó. Vui chơi và nhậu nhẹt không thể dìm chết sự cô độc; có lẽ nhất thời bạn tạm quên nó, nhưng khi tiếng cười đùa và những ảnh hưởng của rượu qua đi, sự sợ hãi của cô độc quay trở lại, bạn có lẽ đầy tham vọng và thành công, bạn có lẽ có thật nhiều quyền hành với những người khác, bạn có lẽ dư thừa hiểu biết, bạn có lẽ tôn sùng và quên lãng mình trong những nghi lễ không đầu không đuôi; nhưng dù bạn muốn làm bất kỳ việc gì, sự đau khổ của cô độc vẫn còn tiếp tục. Bạn có lẽ tồn tại chỉ vì người con trai, vì người Thầy, vì sự biểu lộ tài năng của bạn; nhưng giống như màn đêm, cô độc phủ kín bạn. Bạn có lẽ thương yêu hay hận thù, tẩu thoát nó tùy theo những đòi hỏi thuộc tâm lý và tính khí; nhưng cô độc ở đó, đang chờ đợi và đang quan sát, đang thối lui chỉ để tiến tới lại.
J. Krishnamurti
Ngẫm lại, có lẽ đời người được kết nên bởi một chuỗi dài những trao và nhận nho nhỏ như thế. Đã sinh ra, ắt phải chết đi. Đó là định mệnh không của riêng ai. Hoa anh đào dẫu đẹp đến nhường nào, khi xuân tàn, hoa vẫn rụng. Nhưng ngay cả trong cái quy luật hạn hẹp ấy, nếu có người nhận lấy điều gì đó, rồi lại kết nối nó với người khác, biết đâu sẽ tạo ra được những niềm vui.
Sōsuke Natsukawa (神様のカルテ 2 (Kamisama No Karute 2))
ước mơ của Thượng đế là gì? ta ước muốn trước hết được biết và trải nghiệm Chính Mình, trong tất cả vinh quang của ta - để biết Ta Là Ai. trước khi ta phát minh ra các ngươi - và mọi thế giới trong vũ trụ - thì ta không thể nào làm được điều ấy. thứ nhì, ta rất muốn rằng các ngươi sẽ biết và trải nghiệm Các Ngươi Thực Sự Là Ai, thông qua quyền năng mà ta đã ban cho các ngươi để sáng tạo và trải nghiệm chính mình trong bất cứ cách thức nào các ngươi chọn lựa. thứ ba, ta ước cho toàn bộ tiến trình sự sống sẽ là một kinh nghiệm luôn vui tươi, sáng tạo không ngừng, mở rộng mãi mãi, và thành toàn trọn vẹn trong mỗi giây phút hiện tại. ta đã thiết lập một hệ thống hoàn hảo, nhờ đó các ước muốn trên đây có thể trở thành hiện thực. chúng đang được hiện thực hóa ngay lúc này. sự khác nhau duy nhất giữa các ngươi và ta là ta biết được điều ấy.
Neale Donald Walsch (Conversations with God: An Uncommon Dialogue, Book 1)
Tôi không lãng mạn. Nhật kí tiếp tục: thế mà tôi đi thấu sáng. Trong mịt mù khói trắng. Chân tôi đi đâu tôi theo đấy. Chỗ nào cũng khói. Chân đưa tôi lên Giám. Trên Giám có ngã tư Giám. Ngã tư Giám rét. Ngã tư láo nháo khói. Ngã tư láo nháo bóng tối với tường cổ. Ngã tư láo nháo gió và lá. Chân đưa tôi sang ngả bên phải. Bên phải đầy những ngã tư và những cột đèn. Tôi tới Cửa Nam. Cửa Nam có ngã tư Cửa Nam. Ngã tư ngày xưa bây giờ thành ngã sáu. Ngã sáu rét. Chân đưa tôi đến Bờ Hồ. Bờ Hồ có bến xe điện đêm. Có tháp Rùa rét nhập nhòa trong khói trắng. Bờ Hồ không phải ngã tư. Bờ Hồ là cái vòng tròn quay tròn không bao giờ kết thúc. Tôi đi bộ vòng tròn. Thế nào lại thoát được vòng tròn. Nhưng tôi lại gặp ngay một ngã tư. Là ngã tư Hàng Khay. Tôi lại gặp những cột đèn. Nhưng không nhìn chúng. Tôi cứ đi đi. Té ra tôi gặp phố Nhà Thờ. Phố Nhà Thờ có nhà thờ. Nhà thờ láo nháo gió và láo nháo bóng tối. Nhà thờ nhập nhòa trong khói trắng. Tôi vào phố Hàng Bông. Phố vắng. Không vui không buồn tôi không nghĩ gì. Tôi cứ đi đi. Trong lúc đi như thế này Cốm đang nằm bệnh viện. Cái thai đang chết: cái thai đang chết. Cái thai là con tôi. Là con của Cốm. Tôi chưa được thấy mặt nó: để biết nó giống tôi hay giống Cốm. Khổ thân con tôi. Khổ thân Cốm đang nằm nhợt nhạt. Trên bàn mổ nhợt nhạt, Cốm nằm im. Để tôi chọn hoặc mẹ hoặc con. Đời tôi kì lạ đầy tai nạn. Đời mọi người bình thường không biết có nhiều ngã tư. Tối nay tôi đến một ngã tư. Tôi kí tên để con tôi chết. Tối nay tôi đi bộ qua nhiều ngã tư. Nội thành nhiều ngã tư. Đời tôi cũng vậy. Nội thành láo nháo sao mà lắm gió. Sao mà nhiều lá. Sao mà nhiều khói. Tối nay tôi đã chọn sai đường ngã tư. Nếu rẽ ngả khác: tôi đã không nhậu nhẹt với thằng Ngỡi. Nếu chọn ngả khác: tôi đã về nhà trước Cốm. Tôi đã tóm được một trong những thằng thủ phạm. Tôi đã có thể tối nay đi đàng này đàng kia. Đi đàng kia thì ra thế nọ. Mà đi đàng nọ lại ra thế này. Quả là gay go cho những bước chân trên ngã tư. Nếu tối nay chân tôi đi đàng nọ chứ không phải đàng kia: tôi sẽ ở nhà cùng Cốm. Đèn nhà tôi sẽ bật sáng. Kẻ gian sẽ không dám vào. Sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng biết đâu nếu tôi ở nhà tối nay: tôi đã có lẽ bị thủ tiêu. Cùng với Cốm.
Trần Dần (Những ngã tư và những cột đèn)