Theo Quotes

We've searched our database for all the quotes and captions related to Theo. Here they are! All 100 of them:

Tightening his embrace around his wife and little Theo, he vowed, "I will do everything in my power to continue being worthy of the faith you have in me.
Therisa Peimer (Taming Flame)
I'm blown away by how happy you make me. Thank you for being there for me when I'm stupid enough to think I'd rather be alone.
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
I'm so happy you were my first, Theo, and you were worth all the heartache.
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
Bố tôi vẫn nói, khi nhìn theo bóng một người mà ta không thể quên được, chúng ta sẽ thấy "nỗi nhớ" của mình.
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
You think you're the only one?" Theo said. "Everyone has scars. We just don't all wear them on the outside.
Natasha Friend (My Life in Black and White)
More than anything I was relieved that in my unfamiliar babbling-and-wanting-to-talk state I'd stopped myself from blurting the thing I'd never said, even though it was something we both knew well enough without me saying out loud to him in the street - which was, of course, I love you.
Donna Tartt (The Goldfinch)
ví dù người có phụ ta thì ta chỉ nguyện thành ra con bò con bò rất ít so đo yêu ai chỉ biết lò dò đi theo dù cho đứa đó lật kèo
Nguyễn Thiên Ngân (Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy)
Because I want you to be happy. With or without me, whatever it takes.” Theo sighs. “That’s the difference between wanting someone and loving them.
Claudia Gray (A Million Worlds with You (Firebird, #3))
It strikes me that perhaps I’m not an easy woman to love, but Theo does it so effortlessly that I feel like I could be. Like I deserve to be.
Elsie Silver (Reckless (Chestnut Springs, #4))
How rich art is, if one can only remember what one has seen, one is never empty of thoughts or truly lonely, never alone.
Vincent van Gogh (Dear Theo)
I want you to always hold your head up and follow your dreams wherever they take you. Don’t you ever listen to the people out to hurt you or make you cry. Listen to your heart and be better than them. No one gets ahead by hurting others. The only real peace anyone will ever have is the one that comes from within. Live your life on your own terms and make it a happy life. Always. That’s what’s important, Torimou. (Theo)
Sherrilyn Kenyon (Acheron (Dark-Hunter, #14))
Vengeance only destroys the one who seeks it. (Theo- Geary’s Grandfather/Acheron)
Sherrilyn Kenyon (The Dream-Hunter (Dark-Hunter, #10; Dream-Hunter, #1))
I always knew this story would break my heart
Theo Lawrence (Mystic City (Mystic City, #1))
Alternate universe idea: Theo and I are living together in a huge house overflowing with hats because I bought him a new one every day to get him to stay.
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
No one can ever make you feel inferior without your permission, Tory. Don’t give it to them. Realize that it’s their own insecurities that make them attack you and others. They’re so unhappy with themselves that the only way they can feel better is by making everyone as unhappy as they are. Don’t let those people steal your day, baby. You hold your head high and know that you have the one thing they can never take away from you. (Theo) What's that, Papa? (Tory) My love. Your mother’s love and the love of your family and true friends. Your own self-respect and sense of purpose. Look at me, Torimou, people laugh at me all the time and say that I’m chasing rainbows. They told George Lucas that he was a fool for making Star Wars – they used to even call it Lucas’s Folly. Did he listen? No. And if he’d listened to them you wouldn’t have had your favorite movie made and think of how many people would never have heard the phrase 'May the Force be With You.' (Theo)
Sherrilyn Kenyon (Acheron (Dark-Hunter, #14))
Giá mà lúc mình buồn như tận thế Có một ai bấm máy gọi cho mình Mình sẽ khóc mặc thân sơ quen lạ Quên dặt dè mà thổ lộ linh tinh Giá mà lúc lòng mình đang yếu đuối Có một ai yên lặng nắm tay mình Thì có lẽ mình sẽ mang tình đó Mà thương hoài với một dạ đinh ninh Giá mà lúc mình đau như dao cắt Có một ai chợt nói nhớ mong mình Mình sẽ tự băng vết thương rớm máu Gượng bước về nơi hẹn cũ nghe mưa Giá mà lúc mình rơi vào đáy vực Hết trông mong hy vọng hết cả rồi Có ai đó bảo mình không sao cả Mình sẽ bò theo dấu vết sông trôi Giá mà lúc mình đang yêu, người đó Gửi tin vui lên những ánh sao trời Thì có lẽ mình sẽ không lưu lạc Suốt một đời đau đáu cố nhân ơi! (Gía mà lúc)
Nguyễn Thiên Ngân (Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy)
I wish I could make your world want you," Theo said. "Yours too," Loki replied.
Mackenzi Lee (Loki: Where Mischief Lies)
There was a sentence in your letter that struck me, “I wish I were far away from everything, I am the cause of all, and bring only sorrow to everybody, I alone have brought all this misery on myself and others.” These words struck me because that same feeling, just the same, not more nor less, is also on my conscience.
Vincent van Gogh (Dear Theo)
Even if I only got to spend that first drive to the planetarium with Theo, he broke me in a way everyone should be lucky to be cracked open at least once. I had the privilege of being destroyed by him until we found a better, real me inside of the person I was pretending to be.
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
He was a great poet" They lamented. No, he was not a great poet," said Theo, "He was a good poet, he could have been better. That's the real loss don't you see?
Lloyd Alexander (The Kestrel (Westmark, #2))
Where there is ruin, there is hope for treasure.
Emma Scott (All In (Full Tilt, #2))
Oh, are you at Lily’s?” Theo says, moving closer to the phone screen. He’s grinning. “Did you finally kiss her? Can she hear me? What line did you use to get her to invite you in? Lily! We watched people wed, let’s hop into—
Colleen Hoover (It Starts with Us (It Ends with Us, #2))
This is the moment of the end. This is where we give up hope on reversing time, where we abandon finding a cure to death, where we live in this Theo-less universe, where we say goodbye. But I can’t. It is goodbye for most, but not for me. Never me.
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
Charm is often despised but I can never see why. No one has it who isn't capable of genuinely liking others, at least at the actual moment of meeting and speaking. Charm is always genuine; it may be superficial but it isn't false.
P.D. James (The Children of Men)
Tôi vẫn thường ngẫm nghĩ lý do những người có tài như thế lại thất bại. Có lẽ tài năng là chưa đủ. Đam mê là chưa đủ. Yêu thích là chưa đủ. Trên con đường đó vẫn nhiều cạm bẫy, vẫn nhiều ngã rẽ, vẫn nhiều thử thách chông gai. Biết được đam mê, vẫn không hết lòng, kiên trì, nhiệt tình theo đuổi nó. Vẫn không có tính kỷ luật, ép mình vào khuôn khổ. Để cuộc sống trôi đi với những thứ nhỏ nhặt vụn vặt. Thì tương lai vẫn mờ mịt như cũ.
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
Maybe they have broken you, but you are a sharper weapon because of it. And it is time to strike.
Laura Sebastian (Ash Princess (Ash Princess Trilogy, #1))
Đôi mắt biếc ngày nào, khi dõi theo những cánh chuồn chuồn đang ngẩn ngơ bay trên hàng giậu đổ, em có chạnh lòng tiếc nuối tuổi thơ qua?
Nguyễn Nhật Ánh
Sure we do," said Theo, swatting at a branch. "We get to the spring, Alia gets cured. We argue over the best choice for our We Saved The World victory dance." "I do enjoy your optimism," said Diana. "And I admire your ability to lift a car over your head without breaking a sweat and look fine as hell doing it," said Theo with a bow.
Leigh Bardugo (Wonder Woman: Warbringer)
That is how I look at it; to continue, to continue, that is what is necessary.
Vincent van Gogh (Dear Theo)
You know," Loki said, toeing a volume that had tumbled from the pile. "You'd have more room if you kept fewer books." Theo hung his cane on the edge of the grate beside the small fire place and began to stoke the ashes. "I'd rather have books than space.
Mackenzi Lee (Loki: Where Mischief Lies)
Tôi nhận thấy rằng bất kỳ ai cũng phải tự tạo lấy đời sống của mình bằng những từng trải của mình; nghĩa là những lời khuyên của người khác ảnh hưởng rất ít đến đời sống của ta, nếu ta không có cái tính tình, cái tâm trạng của người đó, không ở trong hoàn cảnh của người đó, đã từng trải gần gần như người đó. Phải có đồng thanh mới tương ứng, hoặc nói theo giọng khoa học ngày nay, phải có bắt đúng điện ba thì mới lên tiếng.
Nguyễn Hiến Lê (8 bài tựa đắc ý)
You're not delusional,” Theo says. “And you're not crazy.
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
Hãy sống theo cách bạn muốn. Vì sau tất cả, chẳng ai quan tâm
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
You may well be my equal in strength,” she said. “But you are no match for Nim’s ingenuity, for Theo’s resilience, for Alia’s bravery. Might does not make a hero. You can build a thousand soldiers, and not one will have a hero’s heart.
Leigh Bardugo (Wonder Woman: Warbringer (DC Icons, #1))
We all need people, Theo. It doesn't matter how we find the people who matter to us; it just matters that we hold on to them
Con Riley (After Ben (Seattle Stories, #1))
Fine.I'll never die, Theo says, hugging me closer to him. I mean it. Promise me. I promise you:I'll never die
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
He told me to love again, and I do. So much." "He told me to love you. But I already did. So much.
Emma Scott (All In (Full Tilt, #2))
You know, Theo, one of the hardest things to admit is that we weren’t loved when we needed it most. It’s a terrible feeling, the pain of not being loved.
Alex Michaelides (The Silent Patient)
MORGAN: Help me out here. THEO: What's up? MORGAN: Don't make me spell it out, Theo. THEO: Oh. MORGAN:Just talk dirty for a while. THEO: Blue-sky thinking. Thought shower. Full spectrum leadership. MORGAN: NOT corporate dirty. Sex dirty. THEO: I wouldn't know where to start.
Con Riley (After Ben (Seattle Stories, #1))
Kneel before the king, Griff." I look around for the king. "Me, asshole. I'm the king. Who else would be the king? Wade?" [...] "On this rainy Thursday, I, King Theo of New York City, praise you, Sir Griffin of New York City, for your vast knowledge of fantasy novels I"ll never take the time to read myself. And for having the kind of laugh that I like hearing so much I would punch myself over and over if you found it funny.
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
Our passion is like what's described in my love letters: it's like coming home, finally, when I never even knew I'd been away.
Theo Lawrence
Stairs. This is Hell. Hell is stairs, was all Theo could think. I'd sell my soul for a goddamn elevator. But I don't have a soul, do I? I'm some kind of fairy. Okay, settle for an escalator, then.
Tad Williams (The War of the Flowers)
The problem with that expression is that no woman should wish for a knight in shining armor. A knight with shining armor has probably never been to war. They’ve never fought or been hurt. If you want a strong man who can protect you, then you should hope for a knight in dented, scratched, rusted armor. That knight has fought and survived.
Victoria Aveline (Choosing Theo (Clecanian, #1))
If it's healed, then why does it still hurt?" I said, panicked. What if the pain never went away? How was I supposed to live with that? Had Henry experienced the same thing in his chest? How could he have possibly fought of that thing again if he had? "Because there is no power in the world that can take away the pain until it is ready to leave." said Theo
Aimee Carter (Goddess Interrupted (Goddess Test, #2))
Theo snorts. “How did I manage to land a straight guy?” “How dare you imply I’m heterosexual. I am disgusted and appalled.
Andrew Joseph White (Hell Followed With Us)
The surgical nurses were right. Theo Buchanan was gorgeous.. and sexy as hell. But none of that should matter. She was his physician, nothing more, nothing less.. His hair was sticking up and he needed a shave, but he was still sexy. There wasn't anything wrong with her noticing that.. unless, of course, he noticed her noticing.
Julie Garwood (Mercy (Buchanan-Renard, #2))
You’ve never seen this side of him, Theo, which makes sense because people reveal different parts of themselves to different people. I don’t know why I could never see that before. How I was with you isn’t how I was with Wade, and how Jackson was with me isn’t how he was with you. Wade
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
What kind of slut do you think I am?” Theo bumped his hips against hers. “This might not be the best moment to ask me that.
Annabel Joseph (Cirque de Minuit (Cirque Masters, #1))
What you don’t understand, Theo, is silence is sometimes better than someone speaking before they’re ready. That is how lies slip out.
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
You can prepare all you want for someday. Nothing prepares you for the day of.
Emma Scott (All In (Full Tilt, #2))
Jane noticed Henry's skin stretch when Theo held Henry's head with one hand and tugged on the thing with the other. “Hold on! You might do more damage pulling it off like that.” Reluctantly, Theo released his hold.
Ben Hammott (Ice Rift (Ice Rift, #1))
It is culture that is the bully." Orn Ald yos'Senchul to Theo Waitley, Saltation
Sharon Lee
You earned those scars. You survived. The marks that cover your body are an outward representation of your inner strength. Those marks represent the opposite of weakness, and anyone who thinks differently is an idiot.
Victoria Aveline (Choosing Theo (Clecanian, #1))
Love had no end. She was infinite. She was a universe, my universe, and I was hers. Love had no boundaries, no rules, no favorites. And no limits.
Emma Scott (All In (Full Tilt, #2))
The bat was looking at Theo and Theo was having trouble following his own thoughts.The bat was wearing tiny sunglasses.Ray Bans,Theo could see by the trademark in the corner of one lens."I'm sorry, Mr.,uh- Case, could you take the bat off your head.It's very distracting." Him." Pardon?" It's a him.Roberto.He no like the light.
Christopher Moore (The Stupidest Angel: A Heartwarming Tale of Christmas Terror (Pine Cove, #3))
Jennifer had never liked the pain of remembering what had happened, but for Theo it was the pain that kept Laura alive in his memory. He was afraid that if it ever began to heal she would disappear.
Kate Atkinson (Case Histories (Jackson Brodie, #1))
Tôi buồn, dĩ nhiên. Nhưng đốm lửa hi vọng trong tôi chưa tắt hẳn. Nó vẫn cháy dù là leo lét, bản chất của tình yêu là hi vọng. Nhiều khi trước một sự thật phũ phàng đã rõ mười mươi người ta vẫn tìm cách giải thích theo chiều hướng ít bi quan nhất.
Nguyễn Nhật Ánh (Mắt Biếc)
When I compare myself to the other fellows there is something stiff and awkward about me; I look as if I had been in prison for ten years.
Irving Stone (Dear Theo)
Flight 2039 to Boston is now boarding at gate 14A," a voice announced over the PA system. Nellie sighed. "I love Irish accents." She paused. "And Australian accents. And English accents." A dreamy look came over her face. "Theo had an awesome accent." Dan snorted. "Yeah, there was just that one tiny problem. He turned out to be a two-timing, backstabbing thief.
Rick Riordan (The Black Book of Buried Secrets)
I’ll love her enough. I’ll love her enough she’ll never want for it. I’ll spend my entire life loving her and making her happy. And she will be happy.
Emma Scott (All In (Full Tilt, #2))
We looked at each other. And it occurred to me that despite his faults, which were numerous and spectacular, the reason I liked Boris and felt happy around him from almost the moment I'd met him was that he never afraid
Donna Tartt (The Goldfinch)
What did you do when the worst thing that could happen to you had already happened - how did you live life then? You had to hand it to Theo Wyre, just carrying on living required a strength and courage that most people didn't have.
Kate Atkinson (Case Histories (Jackson Brodie, #1))
Despite our losses, we would keep going. Never give in or give up. Because love always wins. Always…
Emma Scott (All In (Full Tilt, #2))
Aye. You gender-malcontent. You otherling,” she said, the fog of anesthesia wearing off. She could see him clearly now. The curl of his lashes. The white flecks of skin over his dry lips. “Me too. I am a boy and a girl and a witch all wrapped into one very strange, flimsy, indecisive body. Do you think my body couldn’t decide what it wanted to be?” “I think it doesn’t matter because we get to decide what our bodies are or are not,” he answered. Aster sat up, and Theo helped her prop two pillows beneath her head. “Is that so? Then I am magic. I say it, therefore it is true,” she said.
Rivers Solomon (An Unkindness of Ghosts)
I learned early and at that kitchen table that there are ways of avoiding, without guilt, the commitments of love.
P.D. James (The Children of Men)
My life before, as I knew it, ended when I met you. Have a care for my life now.
Victoria Aveline (Choosing Theo (Clecanian, #1))
Theo looked away first, turning back to the tea-kettle. The firelight pocked and hollowed his face. 'Do you have a preference? Between men and women?' 'I feel equally comfortable as either.' 'No, I don't mean . . . not all of us can change our gender at will.' 'I don't change my gender. I exist as both.' 'You're not . . . That doesn't make sense.' 'It does to me.
Mackenzi Lee (Loki: Where Mischief Lies)
His hands came up to my head, around my cheek and under my hair. His handsome face was no longer chiseled in stone, but open and naked and raw. “I love you. I’m in love with you and I will be for the rest of my life.
Emma Scott (All In (Full Tilt, #2))
When I thought about my old friends Linus Lucas and Theo, I realized they were not really criminals either. They were like me. We were just acting out the strangest, tragic little roles, pretending to be criminals in order to get by. We gave very convincing performances.
Heather O'Neill (Lullabies for Little Criminals)
But I feel its beauty here and I know there is not a lovelier, more precious child in this world than you and your cousins. I am glad that though someone did me grossly wrong, my final mark on this world is not one of countering hurt with more hurt but is one of love and friendship. We will always be known by our actions. Let them always be good ones. (Theo, Geary's Grandfather)
Sherrilyn Kenyon (The Dream-Hunter (Dark-Hunter, #10; Dream-Hunter, #1))
Problem is, though, sooner or later, physical pain, it's... it's manageable. See, real pain is emotional pain. That is the kind of pain that lasts.
Theo Raeken
Well, spank my arse and call me Morgana.
Bex-chan (Isolation)
Một người này có thể sống trong ký ức của một người kia, không chỉ hình ảnh mà cả tiếng nói lẫn thái độ. Bạn đã bao giờ bắt gặp những cuộc trò chuyện trong tâm tưởng chưa? Trong nhiều trường hợp, những cuộc trò chuyện như vậy lại sống động hơn và chân thật hơn khi đối mặt ngoài đời. Có thể bạn không tin những điều tôi nói nhưng nếu bạn biết rằng trong vương quốc của tâm tưởng, nơi con người ta không cần phải vót nhọt thái độ theo hoàn cảnh, không cần phải thu xếp lời ăn tiếng nói để sự thẳng thắn khỏi bị đánh lưới thì bờ cõi của sự chân thật được mở rộng đến vô biên và mỗi ý kiến cá nhân đều có một ngai vàng tráng lệ của riêng mình.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
I know well that healing comes-if one is brave-from within, through profound resignation to suffering and death, through the surrender of your own will and of your self-love. But that is of no use to me; I love to paint, to see people and things and everything that makes our life-artificial, if you like. Yes, real life would be a different thing, but I do not belong to that category of souls who are ready to live and also at any moment to suffer. I am everything but courageous in sorrow, and everything but patient when I am not feeling well, though I have rather a good deal of patience in keeping to my work.
Vincent van Gogh (Dear Theo)
Well, right now it seems that things are going very badly for me, have been doing so for some considerable time, and may continue to do so well into the future. But it is possible that everything will get better after it has all seemed to go wrong. I am not counting on it, it may never happen, but if there should be a change for the better I should regard that as a gain, I should rejoice, I should say, at last! So there was something after all!
Vincent van Gogh (Dear Theo)
(D)ying is hard, but living is harder still. —Vincent van Gogh
Deborah Heiligman (Vincent and Theo: The Van Gogh Brothers)
Cynical? Me? I'll have you know that I make daisy-chains and frolic with unicorns on the weekends.
Bex-chan (Isolation)
It is a sad and very melancholy scene, which must strike everyone who knows and feels that we also have to pass one day through the valley of the shadow of death, and “que la fin de la vie humaine, ce sont des larmes ou des cheveux blancs.” What lies beyond this is a great mystery that only God knows, but He has revealed absolutely through His word that there is a resurrection of the dead.
Vincent van Gogh (Dear Theo)
And I want cabana boys named Raoul to rub warm, fragrant oil all over me, from head to toe, all over my throat and chest and my legs and arms. I want—” Theo pushed the chair back on the deck and it made a loud scraping sound. He grabbed Lucy’s face and kissed her hard, then rose up and placed her on her feet, taking her hand. “Where are we going, Theo?” “Shh.” He stroked her hair as he led her inside. “The name’s Raoul.
Susan Donovan (He Loves Lucy)
Everyone around me is applauding wildly, overjoyed by how quickly something can disappear. Am I the only one who wishes things could come back?
Theo Lawrence (Mystic City (Mystic City, #1))
The two waiters inside the cafe knew that theo ld man was a little drunk, and while he was a good client they knew that if he became too drunk he would leave without paying, so they kept watch on him. Last week he tried to commit suicide," one waiter said. Why?" He was in despair." What about?" Nothing." How do you know it was nothing." He has plenty of money.
Ernest Hemingway (A Clean Well-Lighted Place)
Thường những người có trái tim tan vỡ Trong đám đông rất ít nhận ra nhau Sau nụ cười ấm áp trên môi họ Là những mảnh ước mơ nát vụn, u sầu. Họ học được cách giữ lòng thanh thản Trước trận mưa, con nắng; lúc buồn vui Họ tập được cách giữ hồn an tĩnh Dẫu tha nhân sao quá dễ thay dời. Họ cười mãi lúc nghe lời điêu trá Tìm loay hoay trong đó chút chân thành Họ tự nghĩ chẳng có gì vĩnh viễn Dối lừa này rồi cũng sẽ qua nhanh. Họ nhắm mắt để lần theo ánh sáng Những vì sao đang tắt lịm giữa trời Họ khép cửa để chờ nghe tiếng gõ Hay một lời đồng vọng, dẫu xa xôi. Thường những người có trái tim tan vỡ Trong đám đông rất ít nhận ra nhau Họ chẳng muốn trận buồn lây nhiễm nữa Nên một mình đóng cửa, một mình đau.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Your mother stands against everything my parents believe in," I say. "But I'm not my parents." "Aria," Hunter whispers into my ear. "Yes?" "Just kiss me." We press our lips together gentle, and it's like I am alive, on fire, like I can do anything in the world. I know this because he's a mystic, but there's something more familiar, something safe and sexy and irresistible about the way his lips feel, his tongue brushing lightly against mine. Our passion is like what's described in my love letters: it's like coming home, finally, when I never even knew I'd been away.
Theo Lawrence (Mystic City (Mystic City, #1))
Quick work doesn't mean less serious work, it depends on one's self-confidence and experience. In the same way Jules Guérard, the lion hunter, says in his book that in the beginning young lions have a lot of trouble killing a horse or an ox, but that the old lions kill with a single blow of the paw or a well-placed bite, and that they are amazingly sure at the job... I must warn you that everyone will think that I work too fast. Don't you believe a word of it. Is it not emotion, the sincerity of one's feeling for nature, that draws us, and if the emotions are sometimes so strong that one works without knowing one works, when sometimes the strokes come with a continuity and coherence like words in a speech or a letter, then one must remember that it has not always been so, and that in time to come there will again be hard days, empty of inspiration. So one must strike while the iron is hot, and put the forged bars on one side.
Vincent van Gogh
Dear brother, I feel what Pa and Ma instinctively think about me (I don’t say reasonably). There’s a similar reluctance about taking me into the house as there would be about having a large, shaggy dog in the house. He’ll come into the room with wet paws — and then, he’s so shaggy. He’ll get in everyone’s way. And he barks so loudly. In short — it’s a dirty animal. Very well — but the animal has a human history and, although it’s a dog, a human soul, and one with finer feelings at that, able to feel what people think about him, which an ordinary dog can’t do. And I, admitting that I am a sort of dog, accept them as they are. Vincent van Gogh to his brother Theo, Nuenen, 15 December 1883
Vincent van Gogh
I want to give us a shot, I swear. But I can’t rush this or we’ll get it wrong. You have to understand though that I’m still carrying Theo around with me, and I’m sure you are too. But it’s different for me. I know you’re not Theo, and I don’t want you to be.” I promise going forward I will never demote the love I have for anyone. I’m growing to hate the word love because it always sounds lame, but love shouldn’t only count when there’s a victory. Love was never the liar; I was. “Do
Adam Silvera (History Is All You Left Me)
Have you met Diana?” Theo said. “Diana, this is my father, Michael Santos. The savior of Keralis Labs. He’s quite the strategist, but not what I would call a lot of fun.” Michael ignored him and offered Diana his hand. “A pleasure. Are you one of Alia’s friends from Bennett? She’s usually with that pudgy little Indian girl.” “I’m not sure who you mean,” said Diana, feeling her anger prickle. “I’ve only met her friend Nim, the brilliant designer.
Leigh Bardugo (Wonder Woman: Warbringer (DC Icons, #1))
Sau này tôi đi lập nghiệp phương Nam, mùa thị chín chỉ theo về trong những giấc mơ sầu xứ. Cho nên chiều hôm qua, rổ thị bày bất chợt bên chợ ven đường đã buộc tôi dừng chân, 'ngoái đầu thương dĩ vãng'. Dĩ nhiên tôi đã mua hết rổ thị đó, không ngập ngừng, không trả giá. Bởi tôi không mua một món hàng. Tôi mua kỉ niệm. Từ một bà già đến từ ngoại ô và hẳn trong khu vườn của chủ nhân có một cây thị hiếm hoi ở đất Sài Gòn.
Nguyễn Nhật Ánh (Sương khói quê nhà)
You know you're my best friend, right?' he said. I shrugged. I guessed it was true. Now that I wasn't going to be at the parade, they would all hate me. Everything had been carefully choreographed, and me not being there would throw them all off. I realized that kids like Theo and me weren't supposed to have real friends. We were supposed to be all alone and confused. By being each other's friend, we were defying our laws of gravity.
Heather O'Neill (Lullabies for Little Criminals)
Ai cũng có thể bị huyễn hoặc vì vàng son, ai cũng có thể mê say nhất thời những cái lông nheo giả uốn cong lên như đào chiếu bóng, những cái vú nhân tạo bằng cao su bơm, những cái điệu bộ nhân tạo đi vắt va vắt vẻo, những mái tóc "mượn" của các mỹ viện, những mùi thơm vương giả... Nhưng rồi có một lúc người xế bóng sẽ thấy rằng cái đẹp của quê hương ta là cái đẹp của cỏ biếc, xoan đào, hương thơm của ta là hương thơm của cau xanh, lúa vàng chứ đâu phải cái đẹp của con mắt xếch vẽ xanh, của tấm mini mời mọc "tí ti thôi nhé'', của đôi môi tô theo kiểu Mỹ trông như môi người chết trôi; mà cũng đâu có phải là hương thơm của dầu thơm "Santalia", "Kiss Me" hoà với hơi người tạo thành một mùi thú vật đang kì "con nước".
Vũ Bằng (Thương Nhớ Mười Hai)
...No one knows what they are doing on earth or even off it. The gods didn't even know what the gods were doing, assuming there were even gods. Did the void know what it was doing? Did it know itself? Maybe the void didn't even know what to do with itself and didn't even like itself. Maybe the nothingness knew only to fill itself with people, and in that way was a creator of sorts. Maybe nothingness was a god, but not intentionally cruel-not confident in itself. Maybe it was not evil or saying ha-ha to me, just lonely, hating itself, waning something else to stick inside itself to relieve itself of itself. It seemed as though Theo didn't know what he was doing. I obviously didn't either. In that way maybe we were like gods.
Melissa Broder (The Pisces)
Những cánh đồng trở thành đô thị, những cánh đồng ngoa ngoắt thay đổi vị của nước, từ ngọt sang mặn chát, những cánh đồng vắng bóng người, và lúa rày mọc hoang nhớ đau nhớ đớn bàn chân xưa nghẽn trong bùn quánh giờ đang vất vơ kiếm sống ở thị thành. Những cánh đồng đó, đã hắt hủi cây lúa (và gián tiếp từ chối đàn vịt). Đất dưới chân chúng tôi bị thu hẹp dần. Nhưng ngay từ đầu, chúng tôi đã tự làm quẩn chân mình, vì không thể quay lại những cánh đồng cũ (với người quen cũ). Tôi đã từng trở ngược về những nơi đó theo cách của tôi, bằng mường tượng. Tôi đã gặp nhiều đứa trẻ tên Hận, tên Thù mang khuôn mặt rắp tâm của cha tôi, với đôi mắt sâu và chiếc mũi thẳng. Những đứa trẻ nhàu úa, cộc cằn, cắm cẳn, chỉ tiếng chửi thề là tươi rói, nhảy ra xoi xói ở đầu môi. Và hình ảnh đó thật đến nỗi, tôi bất giác lùi lại vì một đứa đang nhìn trân trối vào mình, ngạo nghễ...
Nguyễn Ngọc Tư (Cánh Đồng Bất Tận)
Đi vào cầu tiêu là đi vào cõi chết; chỉ khi nào đi vào cõi chết mới có được nỗi cô đơn khôn cùng của lúc đi trong cầu tiêu. Đi vào cõi chết là cởi truồng ra, duỗi hai chân ra và ngồi trên địa cầu, để hồn bay lênh đênh trên không trung đóng chặt, tư tưởng loãng ra và biến mất theo tư tưởng loài người; ngoài cánh cửa cầu tiêu là nói chuyện, lựa lời nói chuyện cho có duyên dáng, thanh lịch và quý phái, hoặc lựa lời nói chuyện cho vũ bão, tục tĩu, hoang đàng cộc lốc, ngang tàng hoặc la hét lên hoặc nói khe khẽ thủ thỉ như đôi nhân tình đầu thu chớm lạnh; ngoài cánh cửa cầu là phải nói chuyện, nói chuyện để cho mặt trời vẫn mọc, để đi, đứng, ngủ thức, thở, ăn, đợi, yêu, ghét, và nhìn những chiếc tàu đi mất. Khi tới Rome, nhớ đến thăm mộ K... K. đã đi vào cầu tiêu ở Rome và đã đóng cửa lại và đã không còn nghe bên ngoài nói chuyện nữa.
Phạm Công Thiện (Trời tháng tư)
Tôi là Bêtô. Tôi chưa bao giờ tự gọi tên tôi. Hôm nay là lần đầu và tôi ngạc nhiên nhận ra mình tự gọi tên mình rồi lim dim mắt lắng nghe cái âm thanh vừa thân thiết vừa bổng nhiên lạ lẫm đó ngân nga trong tai là một điều vô cùng thú vị. Nếu không tin bạn hãy thử gọi tên bạn một lần đi, bạn sẽ thấy lòng bạn nẩy mầm một cảm xúc gì đó như là sự trìu mến, nỗi hân hoan và niềm kiêu hãnh – cùng một lúc. Đó cũng là một trong vô vàn những điều thú vị mà cuộc sống cố tình giấu kín ở ngóc ngách nào đó trong tâm hồn của mỗi chúng ta theo cái cách các bậc cha mẹ vẫn giấu quà tặng con cái ở những nơi bất ngờ nhất trong nhà. Khám phá những điều thú vị đó, hay tìm thấy những món quà đó, chính là làm giàu thêm ý nghĩa của cuộc sống và bổ sung thêm lý do để cuộc sống trở nên đáng sống.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
After a while you learn…” Dịch vài đoạn trong bài thơ “After a while you learn…” của Veronica A. Shoffstall Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Sự khác nhau tinh tế giữa hai điều Một thứ là cái nắm tay thật chặt Và gông xiềng mà ngỡ đó là yêu. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Yêu không hề là dựa dẫm hoàn toàn Và nếu có một đồng hành dai dẳng Thì cũng chưa ai chắc sẽ bình an. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Hôn nhau không có nghĩa ký hợp đồng Những món quà không hề là tín vật Hôn và quà đâu có nghĩa là xong. Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận “Mình đã thua” theo cách một quý bà Mắt thẳng nhìn, đầu ngẩng cao đĩnh đạc Chứ không như một đứa trẻ lu loa. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Chọn ngay cho mình những nẻo yên vui Ai biết được lỡ ngày mai bất trắc Chuyện tương lai thì quá dễ thay dời. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Nắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vui Rồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rát Lỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời. Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình. Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được Dù lòng ta có tha thiết thế nào Người cứ vẫn lạnh lùng không cảm động Vậy thì thôi, chứ còn biết làm sao. Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt Một người kia dù có tốt cách gì Cũng có lúc sẽ làm mình đau đớn Và mình cần phải học cách quên đi. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Một lần sai ôi mất cả thành trì Mối giao tình xây nhiều năm khó nhọc Chút sai lầm là có thể tan đi. Rồi sẽ có một ngày ta thấu rõ Bạn bè kia không máu mủ ruột rà Nhưng họ là anh em mình có được Mà chả cần xin xỏ ở mẹ cha. Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận Bạn đổi thay là một chuyện rất thường Ai mà chẳng có khi này khi khác Chả lẽ rồi mình đổi bạn mình luôn. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Chính ta nên là bạn tốt của mình Vì những người trên đời ta yêu nhất Chẳng bên ta trong mọi nẻo hành trình. Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Đời sống kia dẫu cay đắng thế nào Thì mình cũng chả nên hùa theo nó Mà quên đem gieo xuống chút ngọt ngào… Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được Qua đớn đau, mình mạnh mẽ chừng nào Ta sẽ hiểu, và rồi ta sẽ hiểu Mọi chuyện đời qua những cuộc ly tao.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
…I have a feeling of being at home when I am with Sien, a feeling that she gives me my own hearth, that our lives are interwoven. This is a heartfelt, deep feeling, serious, and not without a dark shadow of her gloomy past and mine, as if some evil threatened us, against which we should have to struggle all our lives. At the same time, I feel a great calm and brightness and cheerfulness at the thought of her, and the straight path that is lying before me.
Vincent van Gogh (Dear Theo)
...Linh hồn của độc thần giáo ảnh hưởng mạnh mẽ đến tính cách và văn hóa gốc của Trung Đông và phương Tây: miệt mài đi tìm một sự-thật-duy-nhất, không chấp nhận sự mập mờ, nước đôi vì trên đời chỉ có một Thượng Đế, kinh thánh chỉ có một bản mà tôn giáo của họ giữ là linh thiêng và để sống tốt thì chỉ có một cách là noi theo một hệ thống thực hành đạo đức nhất định [...] Quá trình đi tìm cái sự-thật-duy-nhất ấy khiến khoa học và triết học của họ phát triển rực rỡ, nhưng cũng khiến sự khoan dung với nhau trở thành một điều xa xỉ. Ai cũng tự cho mình và đúng và duy nhất [...] đó là mầm mống của cực đoan". "...tôi thầm cảm ơn đa thàn giáo đã sinh sôi nảy nở trên đất này, đã trở thành một triết lý sống (philosophy of life) hơn là một tôn giáo, đã thấm vào hệ thống logic tinh thần của xứ sở này từ khi nảy mầm đến khi kết hạt, đã dạy cho con dân phương Đông cả sự tôn kính với thánh thần của mình và cả sự khoan dung với thánh thần của kẻ khác, thậm chí không những khoan dung mà còn rộng cửa chào mời một sự giao thoa giáo lý và đức tin đến mức kết quả của quá trình kết hợp ấy là một hỗn thể không còn phân biệt được biên giới
Nguyễn Phương Mai (Con đường Hồi giáo)
Khi ta mỉm cười và nói – không sao là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con… Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương những giọt nước mắt rơi không thành tiếng những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết mãi đến tận cuối đời… Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm biết đến bao giờ mới mở ra? Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa? là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào ! Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối ta có thật lòng yêu? Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt ta kiệt sức vì lo toan… Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơn là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ sao ta không chọn lựa để quên? Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất? Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau? Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đau là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại… ” - Khi ta mỉm cười và nói...
Nguyễn Phong Việt
KẾT LUẬN Người học thức, tức là người thà biết ít mà thật biết những gì mình biết, còn những gì mình không biết, thì cũng biết rõ là mình không biết. “Không có sự dốt nát nhục nhã bằng tin tưởng rằng mình đã biết trong khi mình chưa biết”. Văn hóa là một vấn đề thuộc phẩm chứ không phải thuộc lượng. Tuy nhiên, càng biết rộng càng hay, càng biết sâu càng quý. Một cái học về bề rộng mà kém về bề sâu, là một cái học nông nổi phù phiếm. Một cái học về bề sâu nhưng kém về bề rộng, là một cái học câu chấp hẹp hòi. Cả hai đều là thiếu sót cả. Có được một cái học rộng rãi thì tránh được nạn thiên kiến chấp nhất. Có được một cái học chuyên môn thì cái học của mình mới biến thành thực dụng. Điều hòa được cả hai lối học ấy là thực hiện được mức cao nhất của công trình văn hóa của mình. Đọc sách và biết đọc sách rất cần, nhưng chính mắt thấy tai nghe, biết nhìn xem và quan sát, biết suy nghĩ và phê bình những sự việc chung quanh ta hằng ngày lại càng cần hơn. Cái lợi của sách là giúp cho mình suy nghĩ, chứ không phải suy nghĩ thế cho mình. Học khoa học và triết học rất cần, nhưng đào tạo cho mình một tinh thần khoa học và triết học lại càng cần hơn. Mỗi người, tùy khả năng, tùy phương tiện, tùy tính khí, tùy khuynh hướng… phải biết tự mình tìm thấy một phương pháp thích ứng cho riêng mình. Thật vậy, sở dĩ “không ai giúp ai được là vì không ai giống ai cả” như Jules Payot đã nói. Và cũng vì tin tưởng như thế nên tôi chỉ nêu lên những nguyên tắc mà không dám đưa ra những thí nghiệm của bản thân. Tôi lại còn muốn nói thêm: “Không ai bắt chước ai được, vì không ai giống ai cả”. Socrate nói rất chí lí : “Tôi không dạy ai được cả, tôi chỉ khêu gợi mà thôi”. Học cũng như ăn. Tuy là cần thiết cho tất cả mọi người, nhưng không phải món ăn nào cũng hợp cho tất cả mọi người. Có kẻ ăn mau tiêu, có người ăn lâu tiêu: sức tiêu hóa của mỗi người mỗi khác. Lớn ăn khác, nhỏ ăn khác; mạnh ăn khác, đau ăn khác; ở xứ nóng ăn khác, ở xứ lạnh ăn khác. Có phương pháp học, lợi cho người này, nhưng không lợi cho người kia. Ai đã từng đi dạy học đều biết rằng phương pháp dạy phải tùy từng cá nhân mà áp dụng. Nhà giáo dục phải như người trồng cây. Cho nên người Tây phương đã dùng chữ “culture" (*có nghĩa đen là trồng trọt*) để chỉ về văn hóa. Mỗi loại cây đều có những nhu cầu khác nhau, cần sự chăm nom săn sóc khác nhau. * * Nói thì dễ… nhưng làm được bấy nhiêu thôi, đâu phải là dễ. “Tri dị, hành nan” hay “tri nan, hành dị”? Theo tôi, cả hai đều khó cả. Học đâu phải là công việc của một thời kì cắp sách và trường, “thập niên đăng hỏa” mà thực ra, phải là công phu thực hiện của suốt một đời người. “Học là một vấn đề không biết lúc nào là cùng. Còn sống giờ nào, còn phải học giờ nấy”. Nhưng, học mà không hóa có hại cho tinh thần, cũng như ăn mà không tiêu, có hại cho sức khỏe. Người có học thức là người đã “thần hóa” cái học của mình. Bởi vậy, học mà đến mức gần như quên hết cả sách vở của mình đã học ấy mới gọi được là cái học “tinh nghĩa nhập thần”. Văn hóa không là quyền sở hữu của bất cứ một dân tộc nào : những quyển Bible, Koran, Bhagavad Gita, Đạo Đức Kinh, Dịch Kinh, Hoa Nghiêm Kinh không phải là của riêng của một màu da, một dân tộc, một thế hệ nào cả. Nó là kho tàng chung của nhân loại. Và người văn hóa cao cũng không phải là người riêng của một màu da, của một dân tộc hay của một thế hệ nào cả, mà là một người đã hoàn thành sứ mạng con người của mình, trong nhân loại.
Thu Giang Nguyễn Duy Cần (Tôi Tự Học)
...Quả thật vậy, khuya, sau khi tắt đèn, vừa nhắm mắt lại chú đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Mọi thứ đều sáng choang. “Chào anh, anh đến rồi à!” Ai gọi mình thế nhỉ? Chú quay lưng lại. Ồ, một cô gái xinh đẹp. Nụ cười của nàng tươi như hoa. “Vâng, chào cô. Cô ơi, đây là đâu?” “Còn ở đâu nữa, anh!” Chú nhìn quanh quất một hồi mới đập vào mắt tấm biển to đùng trên cao đề mấy chữ: “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”. A ha! Chú reo lên. Đúng như mình nghĩ. Nhưng chú cứ vờ vĩnh: “Hôm nay chưa phải là chủ nhật mà…” “Đã gọi là đồng điệu thì không cần “đến hẹn lại lên”, anh ạ!” Ôi tuyệt vời! Trúng y boong ý chú! Cơ mặt chú dãn duỗi hẳn ra, thoải mái như ở nhà. “Đúng đúng! Thế những người khác đâu rồi cô nhỉ?” Nàng lại nở nụ cười, ánh mắt hướng vào bên trong. Khung cảnh sáng đến lóa mắt dần dịu đi, nhường chỗ cho nào bàn nào ghế. Và vô số con người có mặt ở đây tự lúc nào. Chú bước chậm rãi qua cánh cửa lớn, ôi chao bầu không khí gì thế này? Ập vào chú là cảm giác hết sức vui vẻ gần gũi. Bên tai phảng phất điệu nhạc du dương cùng những tiếng trò chuyện nói cười hoan hỉ khoan thai. “Chào người anh em!” Một anh chàng vừa trông thấy chú đã vội chạy ra tay bắt mặt mừng. “Xin chào! Ở đây đông vui quá. Thế mà tôi không biết.” “Tất nhiên rồi. Chắc chắn anh sẽ rất vui khi tham gia câu lạc bộ này.” Anh ta kéo chú vào một bàn có ba bốn người đang bàn luận sôi nổi vấn đề gì đấy. Mấy người kia trông thấy chú liền reo lên: “Ôi lâu quá không gặp, ngồi xuống đi bạn hiền của tôi!” Bạn hiền của tôi? Lâu quá không gặp? Quái, chú đã gặp họ bao giờ đâu mà bảo lâu với chẳng nhanh. Đang nghĩ nghĩ ngợi ngợi thì anh chàng kia đã lên tiếng: “Anh không phải băn khoăn. Ở đây chúng tôi đón tiếp người mới đều như thế cả.” Thích thật, chú cười toe toét, ngồi vào bàn cùng với họ. “Anh có thích hát không?” “Không!” – Chú lắc đầu quầy quậy. “Vậy anh thích nhảy không?” “Cũng không!” – Chú nhún vai. Mấy người trong bàn hết nhìn chú lại quay sang nhìn nhau. Nhưng rất nhanh để một người nữa nêu thêm câu hỏi: “Thế ắt hẳn anh rất mê đọc sách, và tất nhiên là văn chương?” “Không!” “A thôi tôi biết rồi! Anh rất đam mê hội họa!” – Tiếng nói khác vang lên. “Thưa, không đâu…” Mất chú ít thời giờ nữa trước khi họ đồng thanh reo to: “Lần này đảm bảo chính xác! Anh tôn thờ sắc đẹp, anh thích phụ nữ, trúng phóc rồi chứ gì!” Ý họ nói chú mê gái. Chú cũng chẳng rõ nữa. Có thể có hoặc có thể không. Chỉ biết từ lâu lắm rồi chú ở mãi một mình. Không hẹn hò, không cặp bồ cặp bịch, không yêu ai, quen ai, gặp ai… Sắc mặt chú xụ xuống trông thấy, mấy người kia hoảng quá vội vã trấn an. “Ôi ông anh ơi, đã đến đây là phải vui vẻ chứ. Vui lên đi nào, đời có là bao nhiêu. Tôi dắt anh sang chỗ đám các cô trẻ đẹp nhé!” Lặng lẽ bước theo người dẫn đường, đầu óc chú mông lung, mắt chắm chúi theo từng bước chân mình. Chú chẳng nghĩ được lâu hơn khi giọng nói ngọt ngào thân quen từ đâu rót tuột vào tai, vội vã ngẩng đầu lên. “Anh không thoải mái à?” Chính là cô gái ban nãy ở ngoài cửa. Lạ thật, hẳn là chú đã từng gặp nàng đâu đó rồi, đoan chắc nhưng vắt óc mãi không nhớ ra. “Không! Tôi thích lắm…” - Chú lúng túng. “Vậy anh ngồi xuống đây, thư giãn nào…” Nàng kéo chú ngồi xuống ghế, nháy mắt với anh chàng kia. Anh ta vẫy tay rồi nhanh chóng mất hút vào đám đông chộn rộn. “Thế nhé. Tôi giao ma mới này cho cô đấy.” Còn lại chú và nàng. Không gian bây giờ cảm tưởng như chỉ có hai người. Thật lạ lùng, đám đông dường như đang dạt đi, ra xa, xa mãi, xa tít. Nàng tiếp tục nở nụ cười tươi như hoa: “Sao anh lại muốn tham gia câu lạc bộ này?” Câu hỏi đến với chú bất ngờ. Tại sao? Ừ nhỉ, tại sao thế? Tại sao chú không mảy may chút xíu đắn đo tức tốc gọi điện đăng ký tham gia vào chốn đây. Chú còn nhớ tâm trạng mình đã hết sức mừng rỡ như vớ được vàng khi biết được trên đời tồn tại một nơi tuyệt vời thế này. “Bởi vì… từ lâu tôi cứ ngỡ… chẳng bao giờ có cái gọi là câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu…” – Giọng chú chùng hẳn xuống, cổ họng thấy nghèn nghẹn...
Lưu Quang Minh (Những Tâm Hồn Đồng Điệu)