“
To reap a return in ten years, plant trees. To reap a return in 100, cultivate the people.
”
”
Hồ Chí Minh
“
You know, I met a wise man centuries ago in China who said to me, ‘He who lets fear rule him, has fear for a master. (Acheron)
Confucius? (Talon)
No, Minh-Quan. He was a fisherman who used to sell what I’m told was the best zong zi ever made. (Acheron)
”
”
Sherrilyn Kenyon (Night Embrace (Dark-Hunter, #2))
“
Âm nhạc không nằm ở những nốt nhạc mà ở cái khoảng không ở giữa những nốt nhạc. Giữa những nốt nhạc là âm nhạc. Giữa những con người là tình yêu. Những nốt nhạc và những con người không có ý nghĩa. Ý nghĩa nằm ở giữa chúng, ở giữa họ
”
”
Đoàn Minh Phượng (Và Khi Tro Bụi)
“
Osho nói, chữ viết làm người ta văn minh hơn nhưng cũng độc ác hơn
”
”
Nguyễn Ngọc Tư (Khói trời lộng lẫy)
“
It was patriotism, not communism, that inspired me.
”
”
Hồ Chí Minh
“
You will kill ten of us, we will kill one of you, but in the end, you will tire of it first.
”
”
Hồ Chí Minh
“
Bạn đang buồn. Bạn nghĩ rằng nếu gặp được một người có lý tưởng lớn, một người đã đọc nhiều sách triết, hoặc đã đi tu, một người viết nhạc giỏi, hoặc làm thơ hay: sự hiểu đời, sự tinh tế của họ sẽ giúp bạn bớt buồn.
Tôi đoán là họ còn buồn hơn chúng ta
”
”
Đoàn Minh Phượng
“
Robert Conquest once suggested that 'a curious little volume might be made of the poems of Stalin, Castro, Mao and Ho Chi Minh, with illustrations by A. Hitler.
”
”
Martin Amis (Koba the Dread: Laughter and the Twenty Million)
“
I read to be alone. I read so as not to be alone.
”
”
Bich Minh Nguyen (Stealing Buddha's Dinner)
“
As well, they used their B-52 bombers to drop thousands of tons of bombs which included napalm and cluster bombs. In a particularly vile attack, they used poisonous chemicals on our base regions of Xuyen Moc, the Minh Dam and the Nui Thi Vai mountains. They sprayed their defoliants over jungle, and productive farmland alike. They even bull-dozed bare, both sides along the communication routes and more than a kilometre into the jungle adjacent to our base areas.
This caused the Ba Ria-Long Khanh Province Unit to send out a directive to D445 and D440 Battalions that as of 01/November/1969, the rations of both battalions would be set at 27 litres of rice per man per month when on operations. And 25 litres when in base or training.
So it was that as the American forces withdrew, their arms and lavish base facilities were transferred across to the RVN. The the forces of the South Vietnamese Government were with thereby more resources but this also created any severe maintenance, logistic and training problems.
The Australian Army felt that a complete Australian withdrawal was desirable with the departure of the Task Force (1ATF), but the conservative government of Australia thought that there were political advantages in keeping a small force in south Vietnam.
Before his election, in 1964, Johnston used a line which promised peace, but also had a policy of war. The very same tactic was used by Nixon. Nixon had as early as 1950 called for direction intervention by American Forces which were to be on the side of the French colonialists.
The defoliants were sprayed upon several millions of hectares, and it can best be described as virtual biocide. According to the figure from the Americans themselves, between the years of 1965 to 1973, ten million Vietnamese people were forced to leave their villages ad move to cities because of what the Americans and their allies had done.
The Americans intensified the bombing of whole regions of Laos which were controlled by Lao patriotic forces. They used up to six hundred sorties per day with many types of aircraft including B52s.
On 07/January/1979, the Vietnamese Army using Russian built T-54 and T-59 tanks, assisted by some Cambodian patriots liberated Phnom Penh while the Pol Pot Government and its agencies fled into the jungle. A new government under Hun Sen was installed and the Khmer Rouge’s navy was sunk nine days later in a battle with the Vietnamese Navy which resulted in twenty-two Kampuchean ships being sunk.
”
”
Michael G. Kramer (A Gracious Enemy)
“
Thế giới không phải là thế giới mà chỉ là cảm nhận của chúng ta về nó mà thôi.
”
”
Đoàn Minh Phượng (Và Khi Tro Bụi)
“
Cái chết là một dấu chấm hết. Dấu chấm hết nào cũng muốn mang ý nghĩa của cái câu đi trước nó. Tôi muốn biết mình là ai để ngày tôi chết tôi biết rằng ai đã chết
”
”
Đoàn Minh Phượng (Và Khi Tro Bụi)
“
Remember, the storm is a good opportunity for the pine and the cypress to show their strength and their stability.
”
”
Hồ Chí Minh
“
You can kill ten of our men for every one we kill of yours. But even at those odds, you will lose and we will win.
”
”
Hồ Chí Minh
“
despite all our desperate, eternal attempts to separate, contain and mend, categories always leak.
”
”
Trinh T. Minh-ha (Woman, Native, Other: Writing Postcoloniality and Feminism)
“
you and I are close, we intertwine; you may stand on the other side of the hill once in awhile, but you may also be me while remaining what you are and what I am not.
”
”
Trinh T. Minh-ha (Woman, Native, Other: Writing Postcoloniality and Feminism)
“
Speaking, writing, and discoursing are not mere acts of communication; they are above all acts of compulsion. Please follow me. Trust me, for deep feeling and understanding require total committment.
”
”
Trinh T. Minh-ha (Woman, Native, Other: Writing Postcoloniality and Feminism)
“
She was promised to Father at five. They married at sixteen, earlier than expected. Everyone’s future changed upon learning the name H Chí Minh.
”
”
Thanhhà Lại (Inside Out & Back Again)
“
nếu cuộc đời sai thì tự nó phải đúng trở lại chứ tại sao chờ con làm cho nó đúng? Không phải ý nghĩa của cuộc đời lúc nào cũng tự điều chỉnh nó để hợp với thực tế hay sao? Mẹ không còn đủ sức khỏe để đi chợ nữa, con sẽ bỏ học để thay mẹ kiếm ăn. Chỉ có điều đó là đúng, mọi thứ khác đều vô nghĩa. Cuộc đời xảy ra trước, rồi đúng sai mới đến sau
”
”
Đoàn Minh Phượng
“
A lembrança dos teus beijos
Inda na minh’alma existe,
Como um perfume perdido,
Nas folhas dum livro triste.
Perfume tão esquisito
E de tal suavidade,
Que mesmo desaparecido
Revive numa saudade!
”
”
Florbela Espanca (Poesia Completa)
“
Đừng quá lo lắng cho con đường mình đã chọn hay phải chọn, vì thái độ bước đi trên con đường ấy mới thực sự là quan trọng.
”
”
Minh Niệm (Hiểu về trái tim : nghệ thuật sống hạnh phúc)
“
Đặc điểm lớn nhất của xứ sở này là nhược tiểu. Đây là một cô gái đồng trinh bị nền văn minh Trung Hoa cưỡng hiếp. Cô gái ấy vừa thích thú, vừa nhục nhã, vừa căm thù nó. Vua Gia Long hiểu điều ấy và đấy là nỗi cay đắng lớn nhất mà ông cùng cộng đồng phải chịu đựng. Nguyễn Du thì khác, ông không hiểu điều ấy. Nguyễn Du là con của cô gái đồng trinh kia, dòng máu chứa đầy điển tích của tên đàn ông khốn nạn đã cưỡng hiếp mẹ mình.
”
”
Nguyễn Huy Thiệp (Hạc vừa bay vừa kêu thảng thốt)
“
I follow only one party: the Vietnamese party
”
”
Hồ Chí Minh
“
After the rain, good weather.
In the wink of an eye,
the universe throws off its muddy clothes.
”
”
Hồ Chí Minh
“
On Ho Chi Minh's desk in Hanoi on the day he died lay a biography of John Brown.
”
”
James W. Loewen (Lies My Teacher Told Me: Everything Your American History Textbook Got Wrong)
“
Tôi vẫn nhớ những thời khi tình yêu vẫn còn đó. Khi tôi nghe tiếng chim gọi nhau những chiều tối, hay tiếng còi của những con tàu chở than trên sông Rhein đi ngang qua thành phố, tôi tìm được chút ý nghĩa trong những âm thanh quen thuộc buồn buồn của một ngày. Hoặc khi tôi đi làm về nhà vào một chiều thu, bước vào một căn phòng chưa thắp đèn, nhìn thấy chút nắng cuối ngày hắt qua cửa sổ và rọi qua cái ly nước bằng thủy tinh uống dở còn để trên bàn, tôi tìm được cái đẹp trong cái ánh sáng mong manh đó. Những đồ vật và những khoảnh khắc của cuộc đời được gắn lại với nhau bằng một thứ keo, nối lại với nhau bằng chút ý nghĩa, một chút tình yêu, khẽ khàng và ít đam mê, nhưng bàng bạc đủ để cho cuộc đời được nguyên vẹn.
”
”
Đoàn Minh Phượng (Và Khi Tro Bụi)
“
Mr. Schoenbrun, we have a secret weapon ... don't smile when I tell you this. Our secret weapon is nationalism. To have nationhood, which is a sign of maturity, is greater than any weapons in the world.
”
”
Hồ Chí Minh
“
Viết điên lên. Viết bất cứ cái gì; viết về gió, nước mắt, mây đen, tàn thuốc, bình minh, tiếng xe cộ, vệt mây đỏ, tiếng va chạm của kim khí, chậu hoa héo, chim, áo phơi, hang xóm, máu, bàn tay. Viết cho mệt nhoài thân thể, rã rời trí óc, tê chết ngòi bút, lạnh buốt hơi thở. Viết như chưa từng viết bao giờ. Viết cho hoang phí hết sức khoẻ, tiêu tán hết những con đường, mòn nát hết những trang giấy trắng trên đời. Viết cho chết lẵng hồn tất cả những hi vọng của trái đất. Viết như giã biệt đời sống, tuyệt bút gửi lại miền Bắc Cực và Nam Cực. Tôi ôm cả địa cầu trong đại dương chưa khám phá của Mực và Máu.
”
”
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
“
I'm very moved to be here today, ... Our lives are now much better, but Vietnam remains a very poor country. We need to work much harder.
”
”
Hồ Chí Minh
“
Có khi tôi nghĩ tôi không còn nhớ anh. Nhưng có khi tự nhiên, một khoảnh khắc kỳ lạ chợt trở về. Không phải là một câu chuyện, mà chỉ là một khoảnh khắc ngắn và rõ ràng. Anh ấy hay hút một điếu thuốc đến nửa rồi dụi tắt và bỏ nó vào túi áo để dành lúc khác hút tiếp. Rồi anh quên mất những nửa điếu thuốc ấy. Ngày xưa tôi thường thò tay vào túi những chiếc áo anh thay ra để lấy chúng đem vất đi. Nhiều năm sau khi anh chết, tay tôi chợt chạm lại những mẩu thuốc ấy trong tâm tưởng, có khi vẫn còn một chút ẩm ở đầu lọc đã nằm trong miệng anh khi anh hút nó. Nỗi nhớ chỉ là sự trở lại của một khoảnh khắc. Không hề có một năm tháng nào ở giữa khoảnh khắc ấy và hiện tại. Nó là hiện tại.
”
”
Đoàn Minh Phượng (Và Khi Tro Bụi)
“
If we forgot our resentment, if we forgot revenge, if we acknowledged that we are all puppets in someone else's play, if we had not fought a war against each other, if some of us had not called ourselves nationalists or communists or capitalists or realists, if our bonzes had not incinerated themselves, if the Americans hadn't come to save us from ourselves, if we had not bought what they sold, if the Soviets had never called us comrades, if Mao had not sought to do the same, if the Japanese hadn't taught us the superiority of the yellow race, if the French had never sought to civilize us, if Ho Chi Minh had not been dialectical and Karl Marx not analytical, if the invisible hand of the market did not hold us by the scruffs of our necks, if the British had defeated the rebels of the new world, if the natives had simply said , Hell no, on first seeing the white man, if our emperors and mandarins had not clashed among themselves, if the Chinese had never ruled us for a thousand year, if they had used gunpowder for more than fireworks, if the Buddha had never lived, if the Bible had never been written and Jesus Christ never sacrificed, if you needed no more revisions, and if I saw no more of these visions, please, could you please just let me sleep?
”
”
Viet Thanh Nguyen (The Sympathizer (The Sympathizer, #1))
“
đô đốc Byrd đã nói: “Chúng ta không cô độc trên thế giới này đâu, có cả vật vô tri như mặt trăng, mặt trời, cũng cứ đều đều, đúng ngày, đúng giờ lại chiếu sáng chúng ta, lại cho ta cảnh rực rỡ của bình minh hoặc cảnh êm đềm của đêm lặng”.
”
”
Nguyễn Hiến Lê (8 bài tựa đắc ý)
“
Estavas a menos na minha vida e deixaste-me a mais na tua.
”
”
Raul Minh'alma (Larga Quem Não Te Agarra)
“
Minh'alma chove
frio, tristinho.
Não te comove
este versinho?
”
”
Carlos Drummond de Andrade
“
Đơn giản chỉ vì có còn rừng đâu để cho người Xơ Đăng hiền minh trở về tắm gội hàng năm...Có một người Xơ Đăng ở núi Ngok Linh nói với tôi, rất buồn: Bây giờ mình bẩn hơn, ngày càng bẩn...
”
”
Nguyên Ngọc (Các bạn tôi ở trên ấy)
“
The morning sun
shines over the prison wall,
And drives away the shadows
and miasma of hopelessness.
A life-giving breeze
blows across the earth.
A hundred imprisoned faces
smile once more.
”
”
Hồ Chí Minh (Poems from the Prison Diary of Ho Chi Minh)
“
Neither black/red/yellow nor woman but poet or writer. For many of us, the question of priorities remains a crucial issue. Being merely "a writer" without a doubt ensures one a status of far greater weight than being "a woman of color who writes" ever does. Imputing race or sex to the creative act has long been a means by which the literary establishment cheapens and discredits the achievements of non-mainstream women writers. She who "happens to be" a (non-white) Third World member, a woman, and a writer is bound to go through the ordeal of exposing her work to the abuse and praises and criticisms that either ignore, dispense with, or overemphasize her racial and sexual attributes. Yet the time has passed when she can confidently identify herself with a profession or artistic vocation without questioning and relating it to her color-woman condition.
”
”
Trinh T. Minh-ha (Woman, Native, Other: Writing Postcoloniality and Feminism)
“
The great victory of April 30 represents the triumph of the entire nation, of justice over brutality and of humanity over tyranny.
”
”
Hồ Chí Minh
“
I’ve never cared for humming verse
But what to do inside a jail?
I’ll hum some verse to pass long days
I’ll hum and wait till freedom comes.
”
”
Hồ Chí Minh (Poems from the Prison Diary of Ho Chi Minh)
“
Não poupes no amor só porque um dia alguém desperdiçou o teu (...)
”
”
Raul Minh'alma (Larga Quem Não Te Agarra)
“
When the prison doors are opened, the real dragon will fly out.
”
”
Hồ Chí Minh (On Revolution: Selected Writings, 1920-1966)
“
It is well known that the black race is the most oppressed and most exploited of the human family. It is well known that the spread of capitalism and the discovery of the New World had as an immediate result the rebirth of slavery which was, for centuries, a scourge for the Negroes and a bitter disgrace for mankind. What everyone does not perhaps know, is that after sixty-five years of so-called emancipation, American Negroes still endure atrocious moral and material sufferings, of which the most cruel and horrible is the custom of lynching.
”
”
Hồ Chí Minh
“
Người ta chưa thể quả quyết rằng dân tộc này thông minh hơn dân tộc khác.
Người ta chỉ biết rằng cha mẹ mà làm nghề tự do thì thường sinh ra con thông minh ( ở Mỹ non phần ba những trẻ thông minh có cha mẹ làm nghề tự do, mà số người làm nghề tự do chỉ bằng một phần ba mươi dân số toàn quốc ); cha mẹ mà chịu khó đọc sách, có một tủ sách trong nhà thì con cũng dễ thông minh.
”
”
Nguyễn Hiến Lê (Tìm hiểu con chúng ta)
“
Anh mong rằng một ngày nào đó con người sẽ căng nọc mình ra trước một tòa án công minh của trời đất để thú tội để trả lời với sự sáng suốt trước mặt... - Sau đó - sau đó sẽ không còn gì hay nếu còn con người thì những con người đó yêu thương nhau, yêu chân lý, yêu sự thật, không dối lừa, không gạt gẫm mình, không sống bằng phù phép ảo tưởng. - Mọi người bây giờ đang đánh lừa mình bằng ảo tượng. Không ai biết sống thực. Chưa ai biết sống cả Ánh ạ. Trên sân khấu rộng lớn vĩ đại của cuộc đời này anh đã bắt gặp được đủ loại người: già, trẻ, giàu, sang, hèn, ngu, giỏi. Tất cả đều chạy tìm ảo tượng. Từ đó đâm ra phỉnh phờ bởi vì phỉnh phờ là yếu tố chính của những cuộc bán buôn. Nhưng rồi anh nghĩ rằng mọi người đều đáng thương, đều là những tội nhân đáng được ân huệ, tha bổng.
”
”
Trịnh Công Sơn (Thư tình gửi một người)
“
It may take three years, it may take five, it may take ten, but that will be the war of Indo-china.
”
”
Hồ Chí Minh
“
Vì chúng ta không biết phía trước sẽ ra sao nên cuộc đời mới thật thú vị…
”
”
Yasushi Kitagawa (Cuộc Hẹn Bình Minh)
“
Dei-me, dei-me de tal forma, que fiquei quase sem mim em mim.
”
”
Raul Minh'alma (Larga Quem Não Te Agarra)
“
Freedom for my people, independence for my country, this is all I want, all what I understand.
”
”
Hồ Chí Minh
“
Một xã hội văn minh là xã hội kiềm chế được khao khát trả thù của các cá nhân.
”
”
Đặng Hoàng Giang (Thiện, ác và Smart phone)
“
We are convinced that the Allied nations which ... have acknowledged the principles of self-determination and equality of nations, will not refuse to acknowledge the independence of Vietnam.
”
”
Hồ Chí Minh
“
The U.S. imperialists are expanding their war against national independence and peace in Vietnam. They are committing monstrous atrocities and crimes more odious than the Hitlerite fascists.
”
”
Hồ Chí Minh (Against US Aggression For National Salvation)
“
...Nguyệt không muốn xử tệ với bản thân mà ấm ức nhiều điều. Lâu nay, trong tất cả các câu chuyện cổ tích người lớn kể cho trẻ con nghe, kể cả trên phim ảnh, tại sao luôn là những cô nàng kiều diễm. Từ Lọ Lem, Bạch Tuyết, công chúa ngủ trong rừng... tất cả đều xinh đẹp. Chỉ những người như họ mới hạnh phúc, mới tìm được bạch mã hoàng tử thôi sao? Còn những ai lỡ chẳng được vậy thường đóng vai phản diện, làm điều độc ác, hãm hại người lành và kết cục là gánh chịu đau khổ...
Tivi vẫn đang tường thuật chung kết thi hoa hậu.
Nàng về, mặc Hương cố giữ. Không hiểu sao hôm nay nàng nghĩ nhiều vậy. Nàng vẫn thường suy tư nhưng không giống đêm nay. Phải chăng vì đêm nay đã thêm một tuổi mới. Trên đường về, khi mở cổng, nàng nhớ cái gia tài tuổi 20 Hương đã nói. Gia tài tuổi 20...
Có những đêm khuya khoắt nàng rưng rức một mình. Nước mắt ơi, phải chăng mày cũng là một phần của gia tài?...
”
”
Lưu Quang Minh (Gia Tài Tuổi 20)
“
Em chỉ là ảo. EM không có gì chung với thiên thần. EM là người đàn bà hư hỏng, tội lỗi. Nhưng anh là con người đặt biệt và xứng đáng với tất cả những tội lỗi ấy tuyệt đốt không thể biện minh cho em được
”
”
Janusz Leon Wiśniewski (Одиночество в сети)
“
Eyes must look far ahead, and thoughts be deeply pondered.
Be bold and unremitting in attack.
Give the wrong command, and two chariots are rendered useless.
Come the right moment, a pawn can bring you victory.
”
”
Hồ Chí Minh (On Revolution: Selected Writings, 1920-1966)
“
Vào thời kỳ mà chúng ta đang nói tới ấy thì các thành phố bị bao phủ bởi một thứ mùi hôi mà con người văn minh ngày nay không thể hình dung nổi. Ðường sá hôi mùi phân, sân sau hôi mùi nước tiểu, cầu thang hôi mùi gỗ mủn và phân chuột, bếp hôi mùi bắp cải thối và mỡ cừu; những căn phòng đọng khí hôi mùi bụi lưu cữu, buồng ngủ hôi mùi khăn giường nhơn nhớt, mùi nệm nhồi lông ẩm ướt và mùi ngọt hăng của bô nước tiểu. Ống khói hôi mùi lưu huỳnh, lò thuộc da hôi mùi dung dịch kiềm, lò mổ hôi mùi máu đông. Người hôi mùi mồ hôi và áo quần lâu không giặt; miệng hôi mùi răng sâu; từ bao tử tỏa ra mùi hành và khi cơ thể không còn trẻ trung nữa thì hôi mùi pho mát ôi, mùi sữa chua và mùi ung nhọt. Sông hôi, quảng trường hôi, nhà thờ hôi, gầm cầu hôi mà cung điện cũng hôi. Người nông dân cũng hôi như vị linh mục; gã học việc cũng hôi như vợ người thợ cả; toàn giới quý tộc hôi; phải, ngay cả đức vua cũng hôi như một con thú dữ còn hoàng hậu hôi như một con dê già, mùa hè cũng như mùa đông...
”
”
Patrick Süskind (Perfume: The Story of a Murderer)
“
I only have one desire, the ultimate desire is to make our country completely independent, our people completely free, all compatriots have food to eat, clothes to wear, anyone can study.
”
”
Hồ Chí Minh
“
Khi ta mỉm cười và nói – không sao
là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít
Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt
ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con…
Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương
những giọt nước mắt rơi không thành tiếng
những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt
những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết
mãi đến tận cuối đời…
Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời
tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm
xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp
rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm
biết đến bao giờ mới mở ra?
Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa?
là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát
Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt
ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào !
Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau
trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi
trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi
trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối
ta có thật lòng yêu?
Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu
thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng
ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến
lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt
ta kiệt sức vì lo toan…
Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơn
là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế
Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ
sao ta không chọn lựa để quên?
Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm
chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?
Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút
chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau?
Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đau
là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…
”
- Khi ta mỉm cười và nói...
”
”
Nguyễn Phong Việt
“
In your schoolbooks, you won't find anything about the Land Reform nor about the internal fighting of the Viet Minh. A part of our country's history has been erased, together with the lives of countless people. We're forbidden to talk about events that relate to past mistakes or the wrongdoing of those in power, for they give themselves the right to rewrite history. But you're old enough to know that history will write itself in people's memories, and as long as those memories live on, we can have faith that we can do better.
”
”
Nguyễn Phan Quế Mai (The Mountains Sing)
“
Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí , lần này tôi cho mình thản. Không phải là rứt tung. Mà thản bởi vì lòng cần thản. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì . Chóng chết. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Cũng như những cơn đau ứ dồn trong ngực, trong họng, trong mắt, trên lưng, nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, chúng cũng quen với mình rồi.
”
”
Nguyễn Thế Hoàng Linh (Chuyện của thiên tài)
“
Tôi muốn đốt lên một điếu thuốc để thay hương khói cầu linh, nhưng diêm quẹt không còn nữa. Tôi chờ đêm đến và đêm đã đến, tôi chờ một cơn mưa lũ và sau cơn mưa sẽ có mặt trời đỏ lửa và bình minh sẽ là bức rèm thoáng mở nghê thường của mây và gió. Một con kiến nhỏ sợ hãi bò nhanh trên cổ tay tôi. Bình minh không đến vào lúc mười một giờ khuya và mưa cũng đã dứt từ chiều, nghĩa là không biết bao giờ trở lại.
”
”
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
“
Ngày hôm qua có thể ta còn nhiều vụng về trong khi nói năng, hành động hay suy tư, nên đã khiến cho ta và người ta thương đều không có hạnh phúc. May mắn thay có thêm một ngày nữa để sửa chữa những lỗi lầm đó.
”
”
Minh Niệm (Hiểu về trái tim : nghệ thuật sống hạnh phúc)
“
...Khoa học đã chứng minh: nỗi đau kích thích tính sáng tạo, và hầu hết các tác phẩm vĩ đại đều ra đời trong giai đoạn trầm cảm, đau đớn, buồn bã nhất của tác giả. Hậu quả: những kẻ thất bại hay kém may mắn trong tình cảm thường trở thành hình mẫu đầy lí tưởng để chúng ta noi theo.Còn những người hạnh phúc thật sự lại không có nhu cầu giải tỏa tâm trạng bằng ngòi viết, bởi họ dành thời gian để quan tâm, chăm sóc và tận hưởng sự bình yêu của tình yêu mang lại...
”
”
Noname
“
Uma tarde de abril suave e pura
Visitava eu somente ao derradeiro
Lar; tinha ido ver a sepultura
De um ente caro, amigo verdadeiro.
Lá encontrei um pálido coveiro
Com a cabeça para o chão pendida;
Eu senti a minh'alma entristecida
E interroguei-o: "Eterno companheiro
Da morte, quem matou-te o coração?"
Ele apontou para uma cruz no chão,
Ali jazia o seu amor primeiro!
Depois, tomando a enxada, gravemente,
Balbuciou, sorrindo tristemente:
- "Ai, foi por isso que me fiz coveiro!
”
”
Augusto dos Anjos (Eu e Outras Poesias)
“
McNamara’s electronic fence, which the Jasons called an “anti-infiltration barrier,” was constructed along the Ho Chi Minh Trail, at a cost of $1.8 billion, roughly $12 billion in 2015. It had very little effect on the outcome of the Vietnam War and did not help the United States achieve its aim of cutting off enemy supplies.
”
”
Annie Jacobsen (The Pentagon's Brain: An Uncensored History of DARPA, America's Top-Secret Military Research Agency)
“
The Marxist constituency has remained as narrow as the conception behind it. The Communist Manifesto, written by two bright and articulate young men without responsibility even for their own livelihoods—much less for the social consequences of their vision—has had a special appeal for successive generations of the same kinds of people. The offspring of privilege have dominated the leadership of Marxist movements from the days of Marx and Engels through Lenin, Mao, Castro, Ho Chi Minh, and their lesser counterparts around the world and down through history. The sheer reiteration of the "working class" theme in Marxism has drowned out this plain fact.
”
”
Thomas Sowell (Marxism: Philosophy and Economics)
“
Ngoài chuyện đọc sách, giáo dục trẻ con là cái mà người Việt luôn tầm sư học đạo. Tình hình rối như canh hẹ. Lúc thì người ta khuyên nhau nên nuôi con thành nhẫn nại, khiêm nhường “như người Nhật”. Lúc khác thì lại phải biến chúng thành quyết đoán, phá cách “như người Mỹ”. Buổi sáng thì tới khóa học “Bí quyết nuôi con thông minh của người Do Thái”, buổi tối lại nghiền ngẫm triết lý được cho là của Nhật rằng “trẻ em không cần phải quá thông minh; thông minh, học giỏi không hẳn là một điều tốt.
”
”
Đặng Hoàng Giang (Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can)
“
The U.S. imperialists supply armaments to their henchmen to massacre the Indochinese peoples. They dump their goods in Indochina to prevent the development of local handicrafts. Their pornographic culture depraves the youth in areas placed under their control. They follow the policy of buying up, deluding and dividing our people. They strive to turn some bad elements into U.S. agents that they use for the conquest of our country.
”
”
Hồ Chí Minh (Against US Aggression For National Salvation)
“
The Ho Chi Minh Trail was not as most folk imagined it to be for the use of the term “trail” conjures in the mind a winding at times narrow path something like the Appaloosa Trail, whereas the “Ho Trail “covered 10,000 miles and was in fact a network made up of roads, paths, and at times rivers. Thousands of “pioneers” that made up the North’s Group 559 maintained it. To us it was the “Ho trail”; but to the VC and the North’s Communists it was “Hanoi’s Road to Victory”.
Sergeant Walker, author of Southlands Snuffys.
”
”
Sergeant Walker (Southlands Snuffys)
“
Ngày xưa người ta yêu làm sao anh?
Ngày nay hình như tình hơi mong manh.
Như mây bay, như hoa trôi, như hoàng hôn thanh thanh,
Vội vàng, vội vàng, có phải thời gian qua nhanh?
”
”
Minh Đức Hoài Trinh
“
All I’ve ever wanted to be was useful. I can’t stop talking about desire.
”
”
Hieu Minh Nguyen (Not Here)
“
I won't tell you how I survived the wreckage. This story doesn't leave the ocean floor.
”
”
Hieu Minh Nguyen (This Way to the Sugar)
“
Among the collection of crimes of American "civilization," lynching has a special place of honor.
”
”
Hồ Chí Minh
“
I looked back all the time, too much, too often. Like Rose, I would be circling my mother the rest of my life.
”
”
Bich Minh Nguyen (Pioneer Girl)
“
Perhaps the most that can be said is that HCM had become a prisoner of his own creation, a fly in amber, unable in his state of declining influence to escape the inexorable logic of a system that sacrificed the fate of individuals to the "higher morality" of the master plan.
”
”
William J. Duiker (Ho Chi Minh: A Life)
“
Tôi còn nhớ một thí nghiệm bạn tôi đã làm ở đại học 45 năm về trước: một con chó bị nhốt lại trong chuồng và bịt miệng không cho sủa trong 7 ngày. Dù vẫn được cho ăn uống đầy đủ, sau khi thả ra, con chó bị những triệu chứng biến thái về tâm lý: trở nên hung dữ, thích cắn và sủa, bị táo bón, sức đề kháng yếu hẳn và không còn trung thành với chủ như trước.
Xã hội nào cũng có những bức xúc giận dữ của người dân khi nhìn những cảnh trái tai gai mắt hàng ngày. Ở các xã hội được cơ hội bày tỏ sự bức xúc này bằng lá phiếu hay tự do ngôn luận, người dân thường thoải mái và hành xử văn minh hơn trong các giao tiếp. Có lẽ vì nhu cầu phải 'sủa' là một đòi hỏi của tự nhiên cho tất cả mọi sinh vật, không chỉ riêng cho loài chó?
- Một tư duy khác về kinh tế và xã hội Việt Nam
”
”
Alan Phan (A new perspective on Vietnam's economy and society)
“
Everyone is always leaving each other, chasing down the next seeming opportunity—home or body. Where does it stop? Does it ever? I want to believe it all leads to something grander than the imagination, grander than the end-stop of the Pacific. Or is that it: You get to the place where you land; you are tired now; you settle. You settle. You build a home and raise a family. There are years of eating and arguing, working and waking. There are years of dying. No one knows what the last image will be.
”
”
Bich Minh Nguyen (Pioneer Girl)
“
Tại sao mỗi ngày tôi phải sống khổ sở như vầy? Vừa mở cửa sổ ra để thấy mặt trời và thở không khí phải gặp một bộ mặt nào đó chìa ra. Tôi tránh tất cả khách; tôi tránh gặp tất cả bạn bè; tôi tránh tất cả người quen; tôi tránh gặp tất cả những người trong gia đình. Không muốn gặp ai hết và không muốn nói chuyện với hết ai hết. Tôi muốn được im lặng và sống một mình suốt ngày và suốt đêm. Thế mà mọi người đều đến tìm tôi; họ đeo vào tôi như đeo vào chiếc phao; họ là những con đỉa đói, họ hút máu tôi bằng những câu chuyện bàn tán nhảm nhí của họ, bằng kiến thức thối tha của họ, bằng những ý kiến, tin tức, khuyên răn, thăm dò, miệng lưỡi, tóc, tay, tim, bao tử, gan, mật, thận, phổi v.v… Tôi hoàn toàn lạnh lùng. Dù mười trái bom H nổ tại thành phố này, tôi vẫn thản nhiên lạnh lùng. Dù động đất, hoả diệm sơn nổ, đại hồng thủy, dịch hạch, một tỷ người chết, dù gì đi nữa, tôi vẫn lạnh lùng. Dù là ngày tận thế, dù nhân loại, văn minh, văn hóa bị tiêu diệt trước mắt tôi, tôi vẫn lạnh lùng, hoàn toàn lạnh lùng.
”
”
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
“
These crimes were all motivated by economic jealousy. Either the Negroes in the area were more prosperous than the Whites, or the black workers would not let themselves be exploited thoroughly. In all cases, the principal culprits were never troubled, for the simple reason that they were always incited, encouraged, spurred on, then protected, by the politicians, financiers, and authorities, and above all, by the reactionary press.
”
”
Hồ Chí Minh
“
Đôi khi, những người "thầy lớn" hay "thầy khai minh" mang đến cho chúng ta một cảm giác... khó chịu, thậm chí cảm thấy "đau". Khó chịu, bởi chúng ta cứ tưởng rằng mình đã biết rất nhiều, tưởng là không cần học nữa nhưng người thầy ấy lại khiến chúng ta nhận ra sự tăm tối của mình, vỡ òa và nhận chân ra con người thật của mình. Cảm giác ấy không dễ chịu chút nào, nhiều khi nó còn làm ta tổn thương, nhưng đó chính là bản chất của giáo dục khai phóng.
”
”
Giản Tư Trung (Đúng việc - Một góc nhìn về câu chuyện khai minh)
“
The Left’s great fight is with material inequality, not with evil as normally understood. Thus, the Left has always been less interested in fighting tyranny than in fighting inequality. That is why Leftist dictators—from Lenin to Mao to Pol Pot to Ho Chi Minh to Fidel Castro and Hugo Chavez—have had so much support from Leftists around the world. Many of these dictators were mass murderers, but to much of the world’s Left it was more important that they opposed material inequality (and America).
”
”
Dennis Prager (Still the Best Hope: Why the World Needs American Values to Triumph)
“
Văn minh không phải là một thứ hàng chợ. Nó không được mua cả lô bán cả đống và rải đều cho những xứ sở được mặc định là văn minh. Bao nhiêu năm lăn lê trên đường, tôi học được rằng văn minh và mông muội luôn tồn tại ngay sát sạt bên nhau, trong bất kể xã hội nào, bất kỳ đất nước nào. Là một kẻ du hành văn minh, chính vì thế cũng đồng thời phải là kẻ có con mắt soi mói và khó tính, không vơ đũa cả nắm, biết chắt lọc và tinh gạn. Bởi trong đống rác có vàng thau và trong lấp lánh xa hoa có khi đầy xú uế.
”
”
Nguyễn Phương Mai (Tôi Là Một Con Lừa)
“
Có thể rằng người tu hành vì chưa thấy được lợi ích của phước báu vô lậu nên vẫn còn luyến tiếc những phước báu hữu lậu, vẫn chưa từ bỏ được sự hấp dẫn, khả hỷ, khả lạc, khả ý của phước báu hữu lậu, vẫn còn tật đố đối với những người có phước báu hữu lậu.
”
”
Viên Minh (Tuyển tập thư thầy)
“
I saw no unity of purpose, no consensus on matters of philosophy or history or law. The very facts were shrouded in uncertainty: Was it a civil war? A war of national liberation or simple aggression? Who started it, and when, and why? What really happened to the USS Maddox on that dark night in the Gulf of Tonkin? Was Ho Chi Minh a Communist stooge, or a nationalist savior, or both, or neither? What about the Geneva Accords? What about SEATO and the Cold War? What about dominoes? America was divided on these and a thousand other issues, and the debate had spilled out across the floor of the United States Senate and into the streets, and smart men in pinstripes could not agree on even the most fundamental matters of public policy. The only certainty that summer was moral confusion.
”
”
Tim O'Brien (The Things They Carried)
“
This place where she worked certainly didn't make it look as if she continued to believe her calling was to change the course of American history. The building's rusted fire escape would just come down, just come loose from its moorings and crash onto the street, if anyone stepped on it - a fire escape whose function was not to save lives in the event of a fire but to uselessly hang there testifying to the immense loneliness inherent to living. For him it was stripped of any other meaning - no meaning could make better use of that building. Yes, alone we are, deeply alone, and always, in store for us, a layer of loneliness even deeper. There is nothing we can do to dispose of that. No, loneliness shouldn't surprise us, as astonishing to experience it as it may be. You can try turning yourself inside out, but all you are then is inside out and lonely instead of inside in and lonely. My stupid, stupid Merry dear, stupider even than your stupid father, not even blowing up buildings helps. It's lonely if there are buildings and it's lonely if there are no buildings. There is no protest to be lodged against loneliness - not all the bombing campaigns in history have made a dent in it. The most lethat of manmade explosives can't touch it. Stand in awe not of Communism, my idiot child, but of ordinary, everyday loneliness. On May Day go out and march with your friends to its greater glory, the superpower of superpowers, the force that overwhelms all. Put your money on it, bet on it, worship it - bow down in submission not to Karl Marx, my stuttering, angry, idiot child, not to Ho Chi-Minh and Mao Tse-tung - bow down to the great god of Loneliness!
”
”
Philip Roth (American Pastoral)
“
Mình đã đứng một lúc lâu bên cạnh đoạn đường ray gấp khúc của một trò chơi, và nhận thấy hầu hết mọi người đều trèo lên đường ray đó để kiếm tìm sự vui vẻ, phấn khích, nhưng khi trò chơi bắt đầu thì họ lại sợ hãi và muốn dừng chiếc xe lại.
Họ mong muốn cái gì chứ? Khi đã lựa chọn phiêu lưu, chẳng lẽ họ không chuẩn bị tinh thần cho hành trình đó sao? Hay có phải họ nghĩ rằng điều thông minh nhất nên làm là tránh những đoạn đường lên lên rồi lại xuống xuống đó và dành thời gian để chơi trò ngựa gỗ cho an toàn vì nó chỉ chạy vòng quanh trên một vòng tròn mà thôi?
”
”
Paulo Coelho (Eleven Minutes)
“
Ngày nọ có một người Phật tử lật đật dựng xe đạp để vào chùa nghe giảng siêu lý (Abhidhamma) đã không biết rằng chiếc xe đạp của anh ta đè gãy một cành hoa bên tường chùa! Anh ta tưởng có cái gì siêu lý ngoài việc dựng chiếc xe đạp sao cho đàng hoàng, trầm tĩnh, sao cho đừng hại tới ai.
”
”
Viên Minh (Tuyển tập thư thầy)
“
...Bộ dạng nằm trước mặt kia đột nhiên trở người. Nàng định choàng người bước khỏi giường thật nhanh. Đã lâu lắm rồi, chẳng bao giờ giữa nàng và anh có cái ôm siết chặt, nụ hôn ngọt ngào, những gần gũi yêu thương. Cùng nằm trên một chiếc giường mà đối diện nàng luôn là tấm lưng băng giá. Trời sáng cũng là lúc anh rời khỏi.
Tại sao lại thế? Nàng nào có lỗi gì. Không yêu, anh vẫn lấy nàng làm vợ được sao? Chỉ để mà chăm sóc, lo lắng cho anh? Nước mắt nuốt ngược vào trong, nàng chọn sự im lặng. Vợ của một người đàn ông trên con đường thành đạt liệu còn mong chờ điều gì nữa? Biết bao nhiêu người hằng ao ước được như nàng cơ mà. Đúng rồi. Đúng vậy rồi.
Anh đang quay người lại. Nàng rùng mình. Mắt nàng nhắm chặt. Thiếp đi nào. Chỗ của nàng không phải ở đây. Nàng phải quay về gặp chàng. Nếu không, hẳn chàng sẽ cô đơn lắm!
- Anh đây em!
Giọng của chàng. Nàng mừng rỡ, mở mắt ra. Đúng là gương mặt chàng cùng nụ cười trìu mến, thân yêu.
- Em đang mơ?
- Không. Đây là thực!
Nhìn quanh quất, nàng nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường. Phòng ngủ với bao nhiêu đồ đạc, cách bài trí không lẫn vào đâu được. Chỉ duy nhất một điều lạ lùng đang hiển hiện.
- Tại… tại sao anh lại ở đây? Vậy thì... chồng em... chồng em đâu?
Bàn tay chàng dịu dàng vuốt lên mái tóc dài mượt mà của nàng.
- Đừng lo. Bây giờ em không cần mơ để gặp được anh nữa. Cũng không sợ chỉ mình em già đi, xấu xí. Anh sẽ trải qua tất cả, cùng với em, ở đây.
- Thật không anh? Thật vậy không anh?
Chàng mỉm cười, đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào nhất nàng từng biết tới. Đó hẳn là một nụ hôn thực sự, không thể là mơ...
”
”
Lưu Quang Minh (Thực Hay Mơ)
“
Bất kì ai khi thích một người khác cũng đều suy nghĩ tính thiệt hơn. Nhưng cho dù là người thông minh như thế nào đi chăng nữa trong đời cũng có ít nhất một lần yêu không tính toán, không vụ lợi, nguyện hi sinh bản thân mình để giúp đỡ người khác. Không có cách nào làm cho đối phương yêu thương mình, vậy thì việc làm duy nhất của bạn dành cho người đó chính là rút lui. Cho dù tình cảm của bạn dành cho người đó là chân thành, bạn yêu tha thiết người ấy, sau đó một mình chấp nhận và đối diện với sự trống trải, cô đơn và tiếc nuối, nhớ nhung. Tình yêu đơn phương của bạn lại hòa thành hạnh phúc của đối phương thì cũng thật xứng đáng.
”
”
Jiu Ye Hui
“
Never does one open the discussion by coming right to the heart of the matter. For the heart of the matter is always somewhere else than where it is supposed to be. To allow it to emerge, people approach it indirectly by postponing until it matures, by letting it come when it is ready to come. There is no catching, no pushing, no directing, no breaking through, no need for a linear progression which gives the comforting illusion that one knows where one goes. Time and space are not something entirely exterior to oneself, something that one has, keeps, saves, wastes, or loses.
”
”
Trinh T. Minh-ha
“
Đêm qua mưa ào ào tuôn chảy hơn thác nước; trời xuất tinh sau những ngày nóng dữ dội. Mưa đổ ào ào suốt buổi chiều, suốt buổi tối và suốt đêm. Tôi ngủ sớm, vì lâu lắm tôi mới được ngủ trong tiếng ru thơ mộng của cơn mưa lũ; tôi đắp mền kín cả người, thức giấc thì thấy thành phố đẹp lạ thường vào lúc bình minh; những mái nhà đen xanh, màu huyền lam, ửng lên một chút đỏ phượng trên chân trời mây xám. Tôi tưởng đang sống trong thế giới của nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn mà tôi đã sống lúc còn bé nhỏ. Tách cà phê sữa và vài điếu thuốc bastos đưa tôi trở lại thế giới người đời. Mặt trời hừng sáng, tràn ngập vào phòng tôi; tôi nghe một trăm con chim đang nhảy trong tim.
Lâu lắm rồi, tôi mới được nghe tiếng chổi quét bên hàng xóm. Tim tôi nhói lên vì bao nhiêu hình bóng thơ mộng bay về lào rào theo tiếng chổi sau cơn mưa. À ơi, mẹ ru con ngủ...
Tôi hạnh phúc quá sức, còn đòi hỏi gì hơn? Chỉ nằm trên giường, mở rộng ba cánh cửa sổ, nằm kê gối đầu giường ngước nhìn ra chân trời cây mọc đàng xa, dở vài ba trang sách, mắt ve vuốt mực in màu đen, ngửi mùi giấy thơm của trang sách in ở Paris, của một tác giả xa lạ; mộng và thực xoắn vào nhau như lá bí và bông bụt, lòng tôi tràn trề như sữa chảy bất tận từ lòng trời. Cơ thể tôi run run như khi giao hợp; ồ ồ, tôi sung sướng ngất ngư tắm trong mật ngọt của những đài hoa, của hương phấn bông rừng. Hơi thở tôi nhẹ quá, tôi không còn nghe được hơi thở tôi nữa. Tôi cũng không còn là tôi nữa. Cái tôi quá nhỏ bé và cạn cợt; tôi bay lên trên nóc nhà ướt mưa đêm qua. Tôi bay lên tiếng kêu của trẻ con bên xóm. Tôi không còn mang tên, mang tuổi; một tiếng chim con vừa kêu, tôi sụp lạy.
”
”
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
“
Laos is the most heavily bombed country in the history of the world. From 1964 to 1973, the United States dropped more than two million tons of ordnance on Laos to disrupt the Ho Chi Minh Trail and try to stanch a Communist insurgency—more than was dropped on all of Germany and Japan during World War II. There were 580,000 bombing missions, which averages out to one every eight minutes for nine years. Sometimes, U.S. planes returning to Thailand from missions over Vietnam indiscriminately dropped their remaining bombs on Laos. More than 270 million cluster munitions—“bombies”—were used, and 80 million of them failed to detonate. In the four decades since the end of the war, only 1 percent have been cleared. More than fifty thousand people have been killed or injured in UXO accidents; over the last decade, nearly half of those casualties have been children.
”
”
Ben Rhodes (The World As It Is: Inside the Obama White House)
“
Theo Segaller, Timlinson chính là người sáng tạo chữ @ [a còng] để phân biệt người viết mail và nơi làm việc hay địa chỉ của người này. Khi những nhà nghiên cứu thấy được công dụng của email thì việc sử dụng chúng bùng cháy ngay, các mạng xuất hiện và hàng loạt thể loại thông số khác nhau được truyền qua lại giữa các trường đại học, cơ quan chính phủ, công ty và các hãng nghiên cứu. Nhiều mạng điện toán ra đời, nhưng như Segaller cho biết, chúng chỉ cho phép các khách hàng liên hệ trong nội bộ mỗi mạng mà thôi, vì các mạng này không "nói chuyện được với nhau". Cho đến khi hai nhà nghiên cứu Vint Cerf và Bob Kahn phát minh ra một thể thức, một loại ngôn ngữ lập trình, có thể làm các mạng "nói chuyện được với nhau", khiến cho một "gói dữ liệu" rời khỏi một mạng, di chuyển và vào qua cổng một mạng khác, mà theo Segaller, được giới thiệu hồi năm 1973 là một thứ "mạng của mạng", gọi tắt là Internet
”
”
Thomas L. Friedman (The Lexus and the Olive Tree)
“
Tôi quá say sưa chìm đắm trong mối tình với London, đến mức bao âu sầu và cô đơn cũng chỉ là tâm trạng “thứ cấp” phù phiếm. Đến nỗi, một hôm trong bữa tối với một người bạn Anh, tôi đã thốt lên rằng: “Tôi quá yêu cuộc sống này, đến mức tôi có thể tiếp tục sống mà có hoặc không có tình yêu.” Nhớ lại chính mình lúc đó, tôi không khỏi muốn bật cười: hẳn là tôi đã đỏ mặt và tỏ ra phấn khích y như cách một cô bé mười lăm tuổi nói về chàng trai mình thầm yêu.
”
”
Minh Thi (Tôi Bỏ Quên Tôi Ở Nước Anh)
“
...Quả thật vậy, khuya, sau khi tắt đèn, vừa nhắm mắt lại chú đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Mọi thứ đều sáng choang.
“Chào anh, anh đến rồi à!”
Ai gọi mình thế nhỉ? Chú quay lưng lại. Ồ, một cô gái xinh đẹp. Nụ cười của nàng tươi như hoa.
“Vâng, chào cô. Cô ơi, đây là đâu?”
“Còn ở đâu nữa, anh!”
Chú nhìn quanh quất một hồi mới đập vào mắt tấm biển to đùng trên cao đề mấy chữ: “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”.
A ha! Chú reo lên. Đúng như mình nghĩ. Nhưng chú cứ vờ vĩnh:
“Hôm nay chưa phải là chủ nhật mà…”
“Đã gọi là đồng điệu thì không cần “đến hẹn lại lên”, anh ạ!”
Ôi tuyệt vời! Trúng y boong ý chú! Cơ mặt chú dãn duỗi hẳn ra, thoải mái như ở nhà.
“Đúng đúng! Thế những người khác đâu rồi cô nhỉ?”
Nàng lại nở nụ cười, ánh mắt hướng vào bên trong. Khung cảnh sáng đến lóa mắt dần dịu đi, nhường chỗ cho nào bàn nào ghế. Và vô số con người có mặt ở đây tự lúc nào.
Chú bước chậm rãi qua cánh cửa lớn, ôi chao bầu không khí gì thế này? Ập vào chú là cảm giác hết sức vui vẻ gần gũi. Bên tai phảng phất điệu nhạc du dương cùng những tiếng trò chuyện nói cười hoan hỉ khoan thai.
“Chào người anh em!”
Một anh chàng vừa trông thấy chú đã vội chạy ra tay bắt mặt mừng.
“Xin chào! Ở đây đông vui quá. Thế mà tôi không biết.”
“Tất nhiên rồi. Chắc chắn anh sẽ rất vui khi tham gia câu lạc bộ này.”
Anh ta kéo chú vào một bàn có ba bốn người đang bàn luận sôi nổi vấn đề gì đấy. Mấy người kia trông thấy chú liền reo lên:
“Ôi lâu quá không gặp, ngồi xuống đi bạn hiền của tôi!”
Bạn hiền của tôi? Lâu quá không gặp? Quái, chú đã gặp họ bao giờ đâu mà bảo lâu với chẳng nhanh. Đang nghĩ nghĩ ngợi ngợi thì anh chàng kia đã lên tiếng:
“Anh không phải băn khoăn. Ở đây chúng tôi đón tiếp người mới đều như thế cả.”
Thích thật, chú cười toe toét, ngồi vào bàn cùng với họ.
“Anh có thích hát không?”
“Không!” – Chú lắc đầu quầy quậy.
“Vậy anh thích nhảy không?”
“Cũng không!” – Chú nhún vai.
Mấy người trong bàn hết nhìn chú lại quay sang nhìn nhau. Nhưng rất nhanh để một người nữa nêu thêm câu hỏi:
“Thế ắt hẳn anh rất mê đọc sách, và tất nhiên là văn chương?”
“Không!”
“A thôi tôi biết rồi! Anh rất đam mê hội họa!” – Tiếng nói khác vang lên.
“Thưa, không đâu…”
Mất chú ít thời giờ nữa trước khi họ đồng thanh reo to:
“Lần này đảm bảo chính xác! Anh tôn thờ sắc đẹp, anh thích phụ nữ, trúng phóc rồi chứ gì!”
Ý họ nói chú mê gái. Chú cũng chẳng rõ nữa. Có thể có hoặc có thể không. Chỉ biết từ lâu lắm rồi chú ở mãi một mình. Không hẹn hò, không cặp bồ cặp bịch, không yêu ai, quen ai, gặp ai…
Sắc mặt chú xụ xuống trông thấy, mấy người kia hoảng quá vội vã trấn an.
“Ôi ông anh ơi, đã đến đây là phải vui vẻ chứ. Vui lên đi nào, đời có là bao nhiêu. Tôi dắt anh sang chỗ đám các cô trẻ đẹp nhé!”
Lặng lẽ bước theo người dẫn đường, đầu óc chú mông lung, mắt chắm chúi theo từng bước chân mình.
Chú chẳng nghĩ được lâu hơn khi giọng nói ngọt ngào thân quen từ đâu rót tuột vào tai, vội vã ngẩng đầu lên.
“Anh không thoải mái à?”
Chính là cô gái ban nãy ở ngoài cửa. Lạ thật, hẳn là chú đã từng gặp nàng đâu đó rồi, đoan chắc nhưng vắt óc mãi không nhớ ra.
“Không! Tôi thích lắm…” - Chú lúng túng.
“Vậy anh ngồi xuống đây, thư giãn nào…”
Nàng kéo chú ngồi xuống ghế, nháy mắt với anh chàng kia. Anh ta vẫy tay rồi nhanh chóng mất hút vào đám đông chộn rộn.
“Thế nhé. Tôi giao ma mới này cho cô đấy.”
Còn lại chú và nàng. Không gian bây giờ cảm tưởng như chỉ có hai người. Thật lạ lùng, đám đông dường như đang dạt đi, ra xa, xa mãi, xa tít.
Nàng tiếp tục nở nụ cười tươi như hoa:
“Sao anh lại muốn tham gia câu lạc bộ này?”
Câu hỏi đến với chú bất ngờ. Tại sao? Ừ nhỉ, tại sao thế? Tại sao chú không mảy may chút xíu đắn đo tức tốc gọi điện đăng ký tham gia vào chốn đây. Chú còn nhớ tâm trạng mình đã hết sức mừng rỡ như vớ được vàng khi biết được trên đời tồn tại một nơi tuyệt vời thế này.
“Bởi vì… từ lâu tôi cứ ngỡ… chẳng bao giờ có cái gọi là câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu…” – Giọng chú chùng hẳn xuống, cổ họng thấy nghèn nghẹn...
”
”
Lưu Quang Minh (Những Tâm Hồn Đồng Điệu)
“
In June of 1968, a month after graduating from Macalester College, I was drafted to fight a war I hated. I was twenty-one years old. Young, yes, and politically naive, but even so the American war in Vietnam seemed to me wrong. Certain blood was being shed for uncertain reasons. I saw no unity of purpose, no consensus on matters of philosophy or history or law. The very facts were shrouded in uncertainty: Was it a civil war? A war of national liberation or simple aggression? Who started it, and when, and why? What really happened to the USS Maddox on that dark night in the Gulf of Tonkin? Was Ho Chi Minh a Communist stooge, or a nationalist savior, or both, or neither? What about the Geneva Accords? What about SEATO and the Cold War? What about dominoes? America was divided on these and a thousand other issues, and the debate had spilled out across the floor of the United States Senate and into the streets, and smart men in pinstripes could not agree on even the most fundamental matters of public policy. The only certainty that summer was moral confusion. It was my view then, and still is, that you don’t make war without knowing why. Knowledge, of course, is always imperfect, but it seemed to me that when a nation goes to war it must have reasonable confidence in the justice and imperative of its cause. You can’t fix your mistakes. Once people are dead, you can’t make them undead.
”
”
Tim O'Brien (The Things They Carried)
“
The whole scene put the unpleasantness of the last few weeks into some perspective, but it also fed a sense of anger at the story I was caught up in back in Washington. The notion that there is no room for complexity: Ho Chi Minh was a Communist, not a nationalist. We could not have dropped the atomic bomb on something other than a large city. There are no Iranian moderates. It was as if simply recognizing complexities and context was tantamount to pulling a thread that could cause some American narrative to unravel. The faces of the people lining these streets told a different story. Surely what made America great to them was not the fact that we’d dropped the bomb; it was the ideal associated with who we were, the fact that we had a president who was willing to acknowledge difficult histories and show respect for different people. Our constant struggle to improve ourselves and our country while seeking guidance from the story of our founding values—that is what makes America great.
”
”
Ben Rhodes (The World As It Is: Inside the Obama White House)
“
Kinh Từ Bi
Karaṇīyamettasutta
Hiền nhân cầu an lạc
Nên huân tu pháp lành
Có nghị lực chơn chất
Ngay thẳng và nhu thuận
Hiền hoà không kiêu mạn
Sống dễ dàng tri túc
Thanh đạm không rộn ràng
Lục căn luôn trong sáng
Trí tuệ càng hiển minh
Tự trọng không quyến niệm
Không làm việc ác nhỏ
Mà bậc trí hiền chê
Nguyện thái bình an lạc
Nguyện tất cả sanh linh
Tràn đầy muôn hạnh phúc
Với muôn loài chúng sanh
Không phân phàm hay thánh
Lớn nhỏ hoặc trung bình
Thấp cao hay dài ngắn
Tế thô không đồng đẳng
Hữu hình hoặc vô hình
Ðã sanh hoặc chưa sanh
Gần xa không kể xiết
Nguyện tất cả sanh linh
Tràn đầy muôn hạnh phúc
Ðừng làm hại lẫn nhau
Chớ khinh rẻ người nào
Ở bất cứ nơi đâu
Ðừng vì niệm sân si
Hoặc hiềm hận trong lòng
Mà mong người đau khổ
Hãy mở rộng tình thương
Hy sinh như từ mẫu
Suốt đời lo che chở
Ðứa con một của mình
Hãy phát tâm vô lượng
Ðến tất cả sanh linh
Từ bi gieo cùng khắp
Cả thế gian khổ hải
Trên dưới và quanh mình
Không hẹp hòi oan trái
Không hờn giận căm thù
Khi đi đứng ngồi nằm
Bao giờ còn tỉnh thức
An trú chánh niệm nầy
Phạm hạnh chính là đây
Ai từ bỏ kiến chấp
Khéo nghiêm trì giới hạnh
Thành tựu được chánh trí
Không ái nhiễm dục trần
Không còn thai sanh nữa.
”
”
Gautama Buddha
“
Chúng ta hãy bàn tiếp về sự sáng suốt, bởi dường như nó đã trở thành phẩm chất tối cao, giá trị tột cùng của thế hệ tôi. Trên thực tế, những người anh em thân mến của tôi ạ, sự sáng suốt không bảo vệ được ta khỏi thực tế. Việc lý thuyết hóa nỗi bất hạnh của nó không ngăn được nó xảy ra. Người sành sỏi bao giờ cũng đáng giá hơn những người khác. Chẳng hạn, sự bi quan tình ái của tôi không giúp tôi bớt sợ đau khổ đi là bao. Biết được tại sao ta buồn khiến ta bớt ngu ngốc hơn, nhưng lại chẳng khiến ta bớt buồn đi chút nào. Chúng ta tiến lên trong cuộc đời này bằng chính cách ấy, mang trên mình toàn bộ các vấn đề chưa được giải quyết. Chúng ta ngỡ mình là thiên tài bởi chúng ta biết rằng mình không hề thiên tài. Chưa bao giờ có thế hệ nào lại tự hào phô ra sự ngu xuẩn của mình, lại khoe khoang những thất bại và sự phù phiếm của mình, lại, rốt cuộc, hài lòng về chính mình như thế này. Việc tôn thờ sự sáng suốt luôn dẫn đến tình trạng bất lực; đó là một thứ thông minh vô ích. Chưa bao giờ trên trái đất lại mang trên mình một thế hệ thanh niên nhẫn nhục như vậy. Tôi dành thời gian lý thuyết hóa các thảm họa chính trị và tình cảm của tôi. Nhận biết sự bất lực của bản thân thì giúp ta tiến bộ được gì chứ? Sự sáng suốt không làm tôi thay đổi.
”
”
Frédéric Beigbeder (L'Égoïste romantique)
“
The Black is roasted, browned, burned. But he deserves to die twice instead of once. He is therefore hanged, or more exactly, what is left of the corpse is hanged. And all those who were not able to help with the cooking applaud now.
Hurrah!
When everybody has had enough, the corpse is brought down. The rope is cut into small pieces which will be sold for three or five dollars each, souvenirs and lucky charms to be quarreled over by the ladies.
"Popular justice," as they say over there, has been done. Calmed down, the crowd congratulate the "organizers," then stream away slowly and cheerfully, as if after a feast…
While on the ground, stinking of fat and smoke, a black head, mutilated, roasted, deformed, grins horribly and seems to ask the setting sun, "Is this civilization?
”
”
Hồ Chí Minh (On Revolution: Selected Writings, 1920-1966)
“
Con ạ, Thầy không bi quan tiêu cực khi khuyên con nên sống giản dị, thanh thản và trong sáng với lòng mình, với cuộc đời, vì cho đến khi đó con mới thấy rằng mình có đầy sinh lực và nhiệt tình để có thể thực sự tích cực yêu thương và phục vụ con người.
Kiến thức, tài năng, tiền của, sắc đẹp có thể không cần thiết là bao cho tình yêu thương và phục vụ. Trái lại, có khi nó còn là trở ngại nữa. Con hãy tưởng tượng một người tầm thường nhất, một cô giúp việc không có tài năng, kiến thức, của cải, sắc đẹp và địa vị gì ráo, nhưng nếu cô ta chất phác, thật thà, trong lành, giản dị, giàu tình yêu thương và sẵn sàng giúp đỡ thì mọi người sẽ chọn cô ta hơn là chọn một triết gia, có phải thế không? Không biết Thầy có cổ hủ không khi nhận xét rằng trí thức không bằng trong sáng, tài năng không bằng chân tình, tiền của không bằng thanh bạch, sắc đẹp không bằng hiền thục, lo tính không bằng sẵn lòng v.v... Những điều trước phải vất vả mới tạo được nhưng đôi khi không giải quyết được gì mà còn tai hại nữa. Trái lại những điều sau ai cũng sẵn có, chỉ cần biết khai thác là nó trở nên phong phú ngay.
Kiến thức, tài năng bao giờ cũng chỉ là những sở đắc phiến diện, tương đối và dễ lỗi thời. Nhưng trong sáng và cởi mở (sẵn sàng thông cảm, thương yêu, tha thứ và phục vụ...) thì lại là một kho tàng vô tận sẵn có nơi con. Trong sáng là cha đẻ của mọi kiến thức và sẵn sàng là mẹ sinh của tất cả tài năng, đức hạnh. Vì vậy con không nên chạy theo những gì phù phiếm mà bỏ quên căn cội mạch nguồn.
Con ạ, theo Thầy thì trong một xã hội càng phức tạp bao nhiêu ta lại càng phải giản dị trong sáng bấy nhiêu mới có thể ứng phó kịp thời những thế sự đa đoan. Đừng trù bị cho mình quá nhiều để rồi chỉ thêm luống cuống trước những biến chuyển khó lường của cuộc sống vô thường ảo hóa. Cũng như một người sống quá tiện nghi sẽ không còn khả năng thích ứng với những biến đổi thiên nhiên nữa. Hoặc như một người đánh vợt chuẩn bị quá kỹ để không còn đỡ kịp những cú bất ngờ không sao liệu trước.
”
”
Viên Minh (Tuyển tập thư thầy)