“
Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất...
”
”
Nam Cao
“
Xưa nay chiến tranh nổ ra cũng chỉ vì miếng ăn. Mặc dù người ta luôn tìm cách che lấp đi bằng những điều cao cả.
”
”
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
“
Sự cẩu thả trong bất cứ nghề gì cũng là một sự bất lương rồi. Nhưng sự cẩu thả trong văn chương thì thật là đê tiện.
”
”
Nam Cao
“
Nghệ thuật không là ánh trăng lừa dối, không nên là ánh trăng lừa dối! Nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp người lầm than.
~ 'Trăng Sáng
”
”
Nam Cao
“
The cunning waste their pains;
The wise men vex their brains;
But the simpleton, who seeks no gains,
With belly full, he wanders free
As drifting boat upon the sea.
”
”
Cao Xueqin (The Story of the Stone, or The Dream of the Red Chamber, Vol. 1: The Golden Days)
“
Truth becomes fiction when the fiction's true;
Real becomes not-real where the unreal's real.
”
”
Cao Xueqin (The Story of the Stone, or The Dream of the Red Chamber, Vol. 1: The Golden Days)
“
Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai kẻ khác để thỏa mãn lòng ích kỉ. Kẻ mạnh chính là kẻ giúp đỡ kẻ khác trên đôi vai mình.
”
”
Nam Cao (Sống mòn)
“
Ta với người ừ tri kỷ tạm
Đàn ca một chuyến, vậy rồi đi
Kẻ trú non cao nhìn gió thẳm
Người xuôi sông lớn mộng kinh kỳ.
”
”
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
“
La vida es caos. El amor también lo debe
de ser, de lo contrario, sería falso.
”
”
Lena Valenti (El libro de la alquimista (Saga Vanir #6))
“
I'd rather betray the world than let the world betray me.
”
”
Cao Cao
“
Một tác phẩm thật giá trị, phải vượt lên bên trên tất cả bờ cõi và giới hạn, phải là một tác phẩm chung cho cả loài người. Nó phải chứa đựng một cái gì lớn lao, mạnh mẽ, vừa đau đớn lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng thương, tình bác ái, sự công bình...Nó làm cho người gần người hơn.''
("Đời thừa")
”
”
Nam Cao
“
Chao ôi! Ðối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ối... toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương
”
”
Nam Cao
“
To kill deliberately is very wrong,” said Chen Gong. “I would rather betray the world than let the world betray me,” was Cao Cao’s reply. Chen Gong could say nothing.
”
”
Luo Guanzhong (Romance of the Three Kingdoms, Vol. 1 of 2 (chapter 1-60))
“
For a writer, life is always too short to write. I will just try my best during what remains of my life.
”
”
Cao Yu
“
Đối với tôi văn chương không phải là một cách đem đến cho người đọc sự thoát ly hay sự quên, trái lại văn chương là một thứ khí giới thanh cao và đắc lực mà chúng ta có, để vừa tố cáo và thay đổi một cái thế giới giả dối và tàn ác, làm cho lòng người được thêm trong sạch và phong phú hơn".
”
”
Thạch Lam
“
El caos es aquello que te hace diferente, aquello que la gente no comprende de ti y que desea que cambies. Pero uno es su caos.
Por ello, cuando alguien no te entienda, dile: AMA MI CAOS.
”
”
Albert Espinosa (El mundo azul: Ama tu caos)
“
Nhiều người không biết gì là tự trọng chỉ vì không được ai trọng cả. Làm nhục là một cách rất diệu để khiến người sinh đê tiện
”
”
Nam Cao
“
Siempre he creído que los problemas no existen, se crean pensando. Un problema es tan solo la diferencia entre lo esperado y lo obtenido de las personas o de la vida.
”
”
Albert Espinosa (El mundo azul: Ama tu caos)
“
Truth becomes fiction when the fiction's true. Real becomes Not-Real when the Unreal's Real.
”
”
Cao Xueqin
“
La clase más fuerte de amor, por lo general nace del caos.
”
”
Madeline Sheehan
“
En el medio del odio me pareció que había dentro de mí un amor invencible.
El medio de las lágrimas me pareció que había dentro de mí una sonrisa invencible.
En medio del caos me pareció que había dentro de mí una calma invencible.
Me di cuenta, a pesar de todo, que en medio del invierno había dentro de mí un verano invencible. Y eso me hace feliz.
Porque no importa lo duro que el mundo empuje en mi contra, dentro de mí hay algo mejor empujando de vuelta.
”
”
Albert Camus
“
The only heroes in the world are you and I.
”
”
Cao Cao
“
Người ta chỉ xấu xa, hư hỏng trước đôi mắt ráo hoảnh của phường ích kỷ. Và nước mắt là tấm kính làm biến hình vũ trụ
”
”
Nam Cao (Chi Pheo, Paria Casse-Cou)
“
When grief for fiction’s idle words More real than human life appears, Reflect that life itself’s a dream And do not mock the reader’s tears.
”
”
Cao Xueqin (The Story of the Stone: The Dreamer Wakes (Volume V))
“
El mundo no se pone patas arriba tan fácilmente. Las que están patas arribas son las personas.
”
”
Haruki Murakami (色彩を持たない多崎つくると、彼の巡礼の年)
“
—Siempre que te acercas a una respuesta, el Universo juega contigo para que olvides la pregunta.
”
”
Albert Espinosa (El mundo azul. Ama tu caos (Spanish Edition))
“
Una vita senza VIZIO è come un libro senza inizio
”
”
Irene Cao
“
太虚幻境”。两边又有一副对联,道是:“假作真时真亦假,无为有处有还无。
”
”
Cao Xueqin (红楼梦)
“
«Sí, arriésgate». Esa debería ser siempre la respuesta a cualquier pregunta.
”
”
Albert Espinosa (El mundo azul. Ama tu caos (Spanish Edition))
“
Một con én chỉ biết đưa thoi, mùa xuân có đến hay không, én không đặt vấn đề.
”
”
Cao Huy Thuần
“
Ai cũng có thể bị huyễn hoặc vì vàng son, ai cũng có thể mê say nhất thời những cái lông nheo giả uốn cong lên như đào chiếu bóng, những cái vú nhân tạo bằng cao su bơm, những cái điệu bộ nhân tạo đi vắt va vắt vẻo, những mái tóc "mượn" của các mỹ viện, những mùi thơm vương giả... Nhưng rồi có một lúc người xế bóng sẽ thấy rằng cái đẹp của quê hương ta là cái đẹp của cỏ biếc, xoan đào, hương thơm của ta là hương thơm của cau xanh, lúa vàng chứ đâu phải cái đẹp của con mắt xếch vẽ xanh, của tấm mini mời mọc "tí ti thôi nhé'', của đôi môi tô theo kiểu Mỹ trông như môi người chết trôi; mà cũng đâu có phải là hương thơm của dầu thơm "Santalia", "Kiss Me" hoà với hơi người tạo thành một mùi thú vật đang kì "con nước".
”
”
Vũ Bằng (Thương Nhớ Mười Hai)
“
Potresti essere la mia perdita di equilibrio. L'equazione del mio caos.
”
”
Fabio Volo (Il giorno in più)
“
Las dudas no resueltas son los miedos no aceptados.
”
”
Albert Espinosa (El mundo azul: Ama tu caos)
“
El único consuelo es entrar en el caos, volverse caótico también
”
”
Mario Benedetti (Quién de nosotros)
“
Um leitor vive mil vidas antes de morrer
”
”
George R.R. Martin (Os Reinos do Caos, Volume II de II (As Crónicas de Gelo e Fogo, #20))
“
America, amor mío, eres la luz del sol que se abre paso entre los árboles. Eres la risa que acaba con la tristeza. Eres la brisa en un día de calor. Eres la claridad en medio del caos.
”
”
Kiera Cass (The One (The Selection, #3))
“
O caos é uma ordem por decifrar
”
”
José Saramago (The Double)
“
Was ist gut? – Alles, was das Gefühl der Macht, den Willen zur Macht, die Macht selbst im Menschen erhöht.
Was ist schlecht? – Alles, was aus der Schwäche stammt.
Was ist Glück? – Das Gefühl davon, daß die Macht wächst, – daß ein Widerstand überwunden wird.
---
What is good? Everything that heightens the feeling of power in man, the will to power, power itself.
What is bad? Everything that is born of weakness.
What is happiness? The feeling that power is growing, that resistance is overcome.
---
Thiện là gì? Mọi cái nâng cao cảm xúc quyền lực trong con người, ý chí quyền lực, quyền tự thân.
Ác là gì? Mọi cái sinh ra từ sự nhu nhược.
Hạnh phúc là gì? Cảm giác quyền lực đang tăng trưởng và cảm giác trở lực được khắc phục.
”
”
Friedrich Nietzsche (The Antichrist)
“
Hỡi ơi! Thì ra lòng khinh, trọng của chúng ta có ảnh hưởng đến cái nhân cách của người khác nhiều lắm; nhiều người không biết gì là tự trọng, chỉ vì không được ai trọng cả; làm nhục người là một cách rất điệu để khiến người sinh ra đê tiện.
”
”
Nam Cao (Truyện Ngắn)
“
La razón posee una naturaleza pulcra y hacendosa y siempre se esfuerza por llenar de causas y efectos todos los misterios con los que se topa, al contrario de la imaginación (la loca de la casa, como la llamaba Santa Teresa de Jesús), que es pura desmesura y deslumbrante caos.
”
”
Rosa Montero (La loca de la casa)
“
Members of his crew knew dialects from further up the African coast, but they had never heard words like those spoken by these river people. Cao heard the name Kongo being repeated. Following the pattern of other African groups, they explained they were the BaKongo people and called their language KiKongo. Inland, they said, was the capital of their tribe, MbanzaKongo, where there lived a powerful leader or king, the ManiKongo.
”
”
Tim Butcher (Blood River: A Journey to Africa's Broken Heart)
“
诗云:一局输赢料不真,香销茶尽尚逡巡。欲知目下兴衰兆,须问旁观冷眼人。
”
”
Cao Xueqin (红楼梦)
“
Y es que uno tiene una vida que lo arrastra, que lo lleva, que lo mueve, como una marea que es imposible de controlar.
”
”
Albert Espinosa (El mundo azul. Ama tu caos (Spanish Edition))
“
No remedy but love Can make the lovesick well; Only the hand that tied the knot Can loose the tiger’s bell.
”
”
Cao Xueqin (The Story of the Stone: The Debt of Tears)
“
Ai đánh thức, không cho xã hội ngủ, người ấy là trí thức, bất kể họ là ai. Bởi vì trí thức không có vai trò nào khác:họ là, và chỉ là, lương tâm của thời đại.
”
”
Cao Huy Thuần
“
Aquello era el caos, pero de un modo perfecto. ¿O era perfección de un modo caótico?
”
”
David Safier (Mieses Karma (Mieses Karma, #1))
“
Nếu anh thấy yêu em quá khó khăn
Em sẵn sàng nhường anh cho kẻ khác
Người nào đó, dễ yêu hơn một chút
Để anh sống cuộc đời anh thỏa thích
Chả cần lo hay gắng gỏi gì nhiều.
Anh đừng tin những kẻ không biết nhường nhịn ngồi phán về tình yêu
Em vẫn nghĩ trên đời này Chẳng thứ gì là sẵn.
Để có ga tàu, cần phải chặt hàng cây
Để có ngôi nhà, cần phải biết đắp xây
Để có tình yêu, cần phải biết quên mình nhiều lúc.
Đâu có trái tim nào tự run
Đâu có hạnh phúc nào tự mọc
Tìm đâu ra một tình yêu không đòi ta phải thay đổi chút gì?
Đâu có đỉnh cao nào không đánh đổi bằng gian khổ khó nguy
Đâu có con tàu nào không ra khơi
Mà biết yêu sự yên bình trong hải cảng.
Nên nếu anh thấy yêu em là quá khó,
Biển kìa anh!
Em sẽ đợi anh về.
”
”
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
“
Đứa bé chọn một mảnh giấy từ một đống rác, và nó bắt đầu đọc một câu chuyện. Thế là cuối cùng các em hiểu ra ý nghĩa của sách vở và sau đó, sách trở thành món có nhu cầu cao. Tuy nhiên nhiều đứa trẻ, khi thấy cái gì lý thú trong sách, chúng bèn xé trang đó ra và mang đi.
”
”
Maria Montessori (The Secret of Childhood)
“
Al observar el cielo nocturno, había algo que tiraba de ella, algo que la empujaba a ver más que estrellas, a encontrar un sentido en el caos del firmamento , a extraer de él una imagen precisa.
”
”
Maggie Stiefvater (The Raven Boys (The Raven Cycle, #1))
“
After a while you learn…”
Dịch vài đoạn trong bài thơ “After a while you learn…” của Veronica A. Shoffstall
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Sự khác nhau tinh tế giữa hai điều
Một thứ là cái nắm tay thật chặt
Và gông xiềng mà ngỡ đó là yêu.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Yêu không hề là dựa dẫm hoàn toàn
Và nếu có một đồng hành dai dẳng
Thì cũng chưa ai chắc sẽ bình an.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Hôn nhau không có nghĩa ký hợp đồng
Những món quà không hề là tín vật
Hôn và quà đâu có nghĩa là xong.
Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận
“Mình đã thua” theo cách một quý bà
Mắt thẳng nhìn, đầu ngẩng cao đĩnh đạc
Chứ không như một đứa trẻ lu loa.
Rồi sẽ có một ngày ta biết cách
Chọn ngay cho mình những nẻo yên vui
Ai biết được lỡ ngày mai bất trắc
Chuyện tương lai thì quá dễ thay dời.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Nắng ngoài kia dù lấp lánh niềm vui
Rồi nó cũng sẽ làm mình bỏng rát
Lỡ khi ta say ngủ dưới mặt trời.
Rồi sẽ có một ngày ta biết cách
Tự trồng nên cả một mảnh vườn xinh
Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó
Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình.
Rồi sẽ đến một ngày ta hiểu được
Dù lòng ta có tha thiết thế nào
Người cứ vẫn lạnh lùng không cảm động
Vậy thì thôi, chứ còn biết làm sao.
Rồi sẽ đến một ngày ta thấu suốt
Một người kia dù có tốt cách gì
Cũng có lúc sẽ làm mình đau đớn
Và mình cần phải học cách quên đi.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Một lần sai ôi mất cả thành trì
Mối giao tình xây nhiều năm khó nhọc
Chút sai lầm là có thể tan đi.
Rồi sẽ có một ngày ta thấu rõ
Bạn bè kia không máu mủ ruột rà
Nhưng họ là anh em mình có được
Mà chả cần xin xỏ ở mẹ cha.
Rồi sẽ có một ngày ta chấp nhận
Bạn đổi thay là một chuyện rất thường
Ai mà chẳng có khi này khi khác
Chả lẽ rồi mình đổi bạn mình luôn.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Chính ta nên là bạn tốt của mình
Vì những người trên đời ta yêu nhất
Chẳng bên ta trong mọi nẻo hành trình.
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Đời sống kia dẫu cay đắng thế nào
Thì mình cũng chả nên hùa theo nó
Mà quên đem gieo xuống chút ngọt ngào…
Rồi sẽ có một ngày ta hiểu được
Qua đớn đau, mình mạnh mẽ chừng nào
Ta sẽ hiểu, và rồi ta sẽ hiểu
Mọi chuyện đời qua những cuộc ly tao.
”
”
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
“
El culpable del caos de nuestras vidas, si es que hay alguno, tan solo somos nosotros,
”
”
Joël Dicker (El libro de los Baltimore)
“
Coltivava ancora il sogno di dare un ordine al caos. E invece, il gioco esigeva che si facesse l'opposto: dare un caos all'ordine
”
”
Giancarlo De Cataldo (Romanzo criminale)
“
If you work hard enough at something, it begins to make itself part of you, even though you do not really like it and know that part isn't real.
”
”
Qiu Xiaolong (Death of a Red Heroine (Inspector Chen Cao #1))
“
Se ha de latir fuerte para que el mundo sepa que existes.
”
”
Albert Espinosa (El mundo azul: Ama tu caos)
“
Better by far the destiny of plant or stone, bereft of knowledge and consciousness, but blessed at least with purity and peace of mind!
”
”
Cao Xueqin (The Story of the Stone: The Dreamer Wakes (Volume V))
“
Prefiero siempre el eterno caos de la verdad a la ilusión rosa de la vida.
”
”
Teresa Wilms Montt (En la quietud del mármol)
“
Y Sadie... todo sirve a un propósito. Nos lo enseñaste tú. Nosotros elegimos creer en la Maat. Creamos orden a partir del caos, belleza y sentido a partir del feo azar. En eso consiste Egipto. Por eso su nombre, su ren, sobrevive a los milenios. Si nos desesperamos, triunfa el caos.
”
”
Rick Riordan (The Red Pyramid (The Kane Chronicles, #1))
“
The poor dragon is trapped, alone and cold;
He cannot leap out of the depths;
He cannot rise to the heavens;
He cannot even descend onto fields.
The poor dragon fell into the deep well;
Even catfish dance before him;
He hides his teeth and claws and sighs;
And I am this depressed as well?
”
”
Cao Cao
“
Nhưng mỗi người trong chúng tôi bị chiến tranh chà nát theo một kiểu riêng, mỗi người ngay từ ngày đó đã mang trong lòng một cuộc chiến tranh của riêng mình nhiều khi hoàn toàn khác với cuộc chiến đấu chung, những nhìn nhận mà sâu trong lòng cực kỳ khác nhau về con người, về thời đại chiến trận, và đương nhiên mỗi người một số phận hậu chiến. Có thể nói chúng tôi giống nhau ở chỗ là hoàn toàn khác nhau trong cái vẻ hoàn toàn giống nhau trong quá trình nặng nề đeo đuổi cuộc chiến. Nhưng chúng tôi còn có chung một nỗi buồn, nỗi buồn chiến tranh mênh mang, nỗi buồn cao cả, cao hơn hạnh phúc và vượt trên đau khổ. Chính nhờ nỗi buồn mà chúng tôi đã thoát khỏi chiến tranh, thoát khỏi bị chôn vùi trong cảnh chém giết triền miên, trong cảnh khốn khổ của những tay súng, những đầu lê, những ám ảnh bạo lực và bạo hành, để bước trở lại con đường riêng của mỗi cuộc đời có lẽ chẳng sung sướng gì và cũng đầy tội lỗi, nhưng vẫn là cuộc đời đẹp đẽ nhất mà chúng tôi có thể hy vọng, bởi vì đấy là đời sống hòa bình.
”
”
Bảo Ninh (The Sorrow of War)
“
Uma biblioteca não é só um lugar de ordem e caos; também é o reino do acaso. mesmo depois de lhes atribuirmos uma prateleira e um número, os livros retêm uma mobilidade própria. Entregues a si mesmos, formam grupos inesperados; seguem regras secretas de semelhança, genealogias que nenhuma crónica regista, interesses e temas comuns.
”
”
Alberto Manguel
“
Todo lo inanimado se desintegraba, todo lo viviente moría. Cada vez que pensaba en esto notaba latidos en la cabeza al imaginar los furiosos y acelrados movimientos de las moléculas, las incesantes explosiones de la materia, el hirviente caos oculto bajo la superficie de todas las cosas.
”
”
Paul Auster (Moon Palace)
“
Ấy, bài thứ 9 của kinh 42 chương đấy. Học cho lắm, đọc sách đắm say, có khi thành ra tối, Phật sờ sờ trước mắt cũng không thấy. Tâm bình dị, dạ chân chất, nhìn đâu cũng thấy Phật." (Thấy Phật - Tặng người quét chùa trên núi Túy Vân
”
”
Cao Huy Thuần
“
Mas quando você tem ordem, você não precisa dos Deuses. Quando tudo está bem ordenado e disciplinado, nada é inesperado. Se você entende tudo, não resta espaço para a magia. Só quando está perdido, apavorado e no escuro é que você chama os Deuses, e eles gostam de ser chamados. Isso os torna poderosos, e é por isso que gostam de que vivamos no caos.
”
”
Bernard Cornwell (Enemy of God (The Warlord Chronicles, #2))
“
Al fin y al cabo, un hombre es sólo lo que ha decidido hacer o no hacer.
”
”
Qiu Xiaolong (Death of a Red Heroine (Inspector Chen Cao #1))
“
Quería decir a voz de grito que el orden no tenía mucha mejor pinta que el caos, si había que dejarse matar en su nombre.
”
”
Rick Riordan (The Red Pyramid (The Kane Chronicles, #1))
“
Any doctor will do in an emergency.
”
”
Cao Xueqin (The Story of the Stone, or The Dream of the Red Chamber, Vol. 3: The Warning Voice)
“
Per alcuni il caos è bellezza.
”
”
Tera Lynn Childs (Forgive My Fins (Fins, #1))
“
Người Việt Nam đẻ ra là tự động biết sợ ma, sợ mơ thấy lửa, sợ gò má cao, sợ nốt ruồi ở tuyến lệ, sợ ăn thịt chó đầu tháng, sợ ăn thịt vịt đầu năm, sợ hương không uốn, sợ pháo không nổ, sợ năm hạn, sợ tuổi xung, sợ sao Thái Bạch, vân vân và vân vân.
Người Pháp không sợ vu vơ như vậy. Người Pháp gọi đó là mê tín dị đoan. Nhưng người Pháp học cấp một đã sử dụng trôi chảy các thuật ngữ: thất nghiệp, trợ cấp xã hội, lương tối thiểu, tiền thuê nhà, tiền trả góp, tiền bảo hiểm ô tô, hợp đồng làm việc ngắn hạn, dài hạn, thời gian thử thách, thuế thu nhập, thuế thổ trạch, thuế ngự cư, thuế vô tuyến truyền hình, thuế giá trị gia tăng...Người nước ngoài ở Pháp còn sử dụng trôi chảy thêm một số thuật ngữ khác: thẻ cư trú tạm thời, thẻ cư trú vĩnh viễn, thẻ lao động, hồ sơ tị nạn, hồ sơ quốc tịch, hồ sơ đoàn tụ gia đình, hồ sơ xin trợ cấp...
”
”
Thuận (Paris 11 tháng 8)
“
Ấy trước khi bước chân xuống đất Huế, cái tư tưởng tôi triền miên như vậy. Tôi chưa biết Huế tôi đã yêu Huế rồi, yêu vì cái nghĩa cao thượng nó ngụ ở trong cái tên ấy, yêu vì cái cảm tình vô hạn nó chan chứa trong lòng tôi. Bình sinh tôi học vấn được đến đâu, cảm giác được đến đâu, tư tưởng được đến đâu, hy vọng được đến đâu, bấy giờ tựa hồ như con sông vỡ đê mà tràn ngập cả trong tâm giới tôi vậy.
”
”
Phạm Quỳnh (Mười ngày ở Huế)
“
- Cậu có bạn trai chưa? Đột nhiên cô hỏi tôi, vừa soi mình trước tấm kính dưới ánh đèn
- Chưa. Còn cậu?
- Từng có, chưa muốn dừng lại. Có lúc cảm thấy tình cảm rất giống một gói đồ, vác trên lưng, rất nhiều năm nhưng tìm mãi vẫn chưa được ai để dỡ xuống.
- Có thể đợi tới thời gian và địa điểm để trao cái gói đó cho một người phù hợp.
- Phải chờ bao lâu?
- Không biết. Có thể vừa đi vừa đợi. Không nên chờ một chỗ. Hơn nữa khi tìm được người đó, phải cho anh ta cảm thấy món quà tặng đó thật cao quý, để anh ta biết rằng cậu không tùy tiện cho ai.
”
”
Annie Baobei (Hoa bên bờ)
“
A volte desidereresti fuggire in un'altra parte del libro. Smetti di leggere e sfogli le pagine in avanti, scorgendo di sfuggita la storia che corre, non al di sopra del mondo ma attraverso di esso, attraverso foreste e complicazioni, attraverso il caos delle intenzioni e delle città. A mano a mano che ti avvicini alle ultime pagine, affretti sempre più il ritmo della lettura, finché non ti ritrovi immerso in un groviglio di inquietudine. Poi, all'improvviso, il pollice perde la presa e fluttui fuori dalla storia tornando in te stesso. Il libro è di nuovo una fragile nave fatta di tessuto e di carta. Sei stato ovunque e in nessun posto
”
”
Thomas Wharton (Salamander)
“
Trong tất cả những thứ được viết ra, ta chỉ yêu những gì được tác giả viết bằng máu của mình. Ngươi viết bằng máu đi, rồi ngươi sẽ biết được rằng máu chính là tinh thần.
Hiểu một dòng máu xa lạ không phải là điều dễ: ta thù ghét tất cả những kẻ vô công rồi nghề ngồi đọc sách.
Kẻ nào đã biết rõ độc giả thì sẽ chẳng làm gì cho người độc giả nữa. Hãy còn cả một thế kỉ độc giả nữa,- và chính tinh thần cũng sẽ bốc mùi hôi thối.
Dành cho mọi người quyền học đọc, rốt cuộc lại làm hại đến những văn tự, nhưng cả tư tưởng nữa.
Xưa kia tinh thần là thượng đế, rồi tinh thần trở thành người, rồi bây giờ nó hóa thành đám tiện dân.
Kẻ nào dùng máu mình để viết những châm ngôn đều không muốn được đọc đến, nhưng muốn được học thuộc lòng.
Trên miền núi cao, con đường ngắn nhất là con đường dẫn từ đỉnh này sang đỉnh kia; nhưng muốn theo con đường ấy, ngươi phải có đôi chân vạn dặm. Những châm ngôn phải là những đỉnh cao, vì những kẻ mà ta ngỏ lời phải là những con người cao đại tráng kiện.
”
”
Friedrich Nietzsche (Thus Spoke Zarathustra)
“
—La chica cabreada compartía con su novio la pasión por el ajedrez. Ellos siempre decían que el amor era como el ajedrez. Que hay gente que ama con movimientos rápidos, como los alfiles o las torres. Otros quieren de forma extraña, como los caballos. Y finalmente hay otros que son como peones, que no saben amar, sólo saben dar un paso corto, pero esos pueden llegar al final del tablero y conseguir encontrar otra forma de querer.
”
”
Albert Espinosa (El mundo azul. Ama tu caos (Spanish Edition))
“
Con ella aprendí que un obsesivo no es forzosamente alguien con las uñas pulcras y un peinado impecable, cuya casa se asemeja a una vitrina sino un ser tenso y casi siempre temeroso de que el caos tome por completo el control de su vida y la de sus seres queridos.
”
”
Guadalupe Nettel (The Body Where I Was Born)
“
Người ta hỏi một nhà thông thái rằng, trong số nhiều cây nổi tiếng mà Chúa toàn năng đã tạo thành những cây cao bóng cả, không có cây nào được gọi là azad, hay tự do, ngoài cây bách là cây không quả, có bí mật gì trong chuyện này không?
Nhà thông thái trả lời, mỗi cây có một sản phẩm thích hợp và có mùa thích hợp với nó, đúng mùa thì nó tươi tốt và ra hoa, trái mùa thì nó khô vàng và héo tàn, cây bách không ở trong hai trạng thái này, vì nó lúc nào cũng xanh tươi, và bản chất của nó là azad, hay tự do tín ngưỡng.
Đừng gắn trái tim bạn với cái gì nhất thời; vì con sông Dijlah, hay Tigris, sẽ tiếp tục chảy qua Bagdad sau khi nòi giống các vua Hồi đã tuyệt diệt; nếu bạn giàu có, hãy hào phóng; nhưng nếu không có gì để cho, hãy là 1 azad, hay 1 người tự do, giống như cây bách.
”
”
Henry David Thoreau (Walden)
“
«Antes no había más que dos caminos para la mujer: el del matrimonio o el de la prostitución; ahora ante la mujer se abre un nuevo camino, más ancho, más noble: ese camino nuevo de que os hablo, dentro del hambre y del caos actuales, es la lucha consciente por la emancipación proletaria mundial.»
”
”
Luisa Carnés (Tea Rooms: Mujeres obreras)
“
No creo que tu vida no tenga sentido. He cambiado de opinión. Los milagros termodinámicos… son unos sucesos con unas probabilidades tan remotas de que lleguen a producirse que prácticamente resulta imposible que acaben dándose. Por ejemplo: que el oxígeno se transforme de manera espontánea en oro. Tengo muchas ganas de ver algo así. Y aún así, en cada apareamiento humano, mil millones de espermatozoides compiten para llegar a un solo óvulo. Multiplica esas posibilidades por las innumerables generaciones que ha habido de seres humanos, por las posibilidades de que tus antepasados vivieran, se conocieran, engendraran a ese hijo en concreto, a esa hija exactamente… hasta llegar a tu madre, que se enamorará de un hombre al que tiene todas las razones del mundo para odiar y de esa unión, de los miles de millones de niños que compiten para lograr fecundar el óvulo, fuiste tú, sólo tú, la que surgió. Destilar una forma tan específica a partir de tal caos de improbabilidades resulta tan difícil como que el aire se transforme en oro… El cenit de lo imposible. Un milagro termodinámico. Se podría decir eso de cualquier persona del mundo. Pero el planeta está tan lleno de gente, tan repleto de milagros, que acabamos considerándolos algo normal y olvidamos lo que son… Yo lo olvidé. Contemplamos la Tierra día tras día hasta que acaba convirtiéndose en un lugar al que consideramos monótono. Pero visto desde otro punto de vista, como si fuera algo nuevo, aún es capaz de asombrarnos. Ven, seca tus lágrimas, porque eres vida, algo más excepcional que un quark y más impredecible que lo que Heisenberg soñó jamás: la arcilla en la que las fuerzas que dan forma a todas las cosas dejan sus huellas de un modo más claro. Seca tus lágrimas… y volvamos a casa." Dr. Manhattan, WATCHMEN, Alan Moore
”
”
Alan Moore (Watchmen)
“
Esto es, después de todo, el punto. No sabes qué va a pasar si derribas los muros, no puedes ver a través del otro lado, no sabes si va a llevar a la libertad o a la ruina, la resolución o el caos. Podría ser un paraíso o la destrucción.
Derriba los muros.
De lo contrario, debes vivir de cerca, en el miedo, construyendo vallas contra lo desconocido, diciendo oraciones contra la oscuridad, hablando versos de terror y opresión.
De lo contrario quizás nunca conozcas el infierno, pero no vas a encontrar el cielo, tampoco. No vas a saber sobre el aire fresco y volar.
Todos ustedes, donde quiera que estén: en sus ciudades espinosas, o sus pueblos de un solo bulto. Encuéntrala, la cosa sólida, los lazos de metal y la grieta, los fragmentos de piedra llenando tu estómago. Y tira, y tira, y tira.
Haré un pacto contigo: yo lo haré si tú lo haces, siempre y para siempre.
Derriba los muros.
”
”
Lauren Oliver (Requiem (Delirium, #3))
“
KẾT LUẬN
Người học thức, tức là người thà biết ít mà thật biết những gì mình biết, còn những gì mình không biết, thì cũng biết rõ là mình không biết. “Không có sự dốt nát nhục nhã bằng tin tưởng rằng mình đã biết trong khi mình chưa biết”. Văn hóa là một vấn đề thuộc phẩm chứ không phải thuộc lượng.
Tuy nhiên, càng biết rộng càng hay, càng biết sâu càng quý. Một cái học về bề rộng mà kém về bề sâu, là một cái học nông nổi phù phiếm. Một cái học về bề sâu nhưng kém về bề rộng, là một cái học câu chấp hẹp hòi. Cả hai đều là thiếu sót cả. Có được một cái học rộng rãi thì tránh được nạn thiên kiến chấp nhất. Có được một cái học chuyên môn thì cái học của mình mới biến thành thực dụng. Điều hòa được cả hai lối học ấy là thực hiện được mức cao nhất của công trình văn hóa của mình.
Đọc sách và biết đọc sách rất cần, nhưng chính mắt thấy tai nghe, biết nhìn xem và quan sát, biết suy nghĩ và phê bình những sự việc chung quanh ta hằng ngày lại càng cần hơn. Cái lợi của sách là giúp cho mình suy nghĩ, chứ không phải suy nghĩ thế cho mình.
Học khoa học và triết học rất cần, nhưng đào tạo cho mình một tinh thần khoa học và triết học lại càng cần hơn.
Mỗi người, tùy khả năng, tùy phương tiện, tùy tính khí, tùy khuynh hướng… phải biết tự mình tìm thấy một phương pháp thích ứng cho riêng mình.
Thật vậy, sở dĩ “không ai giúp ai được là vì không ai giống ai cả” như Jules Payot đã nói. Và cũng vì tin tưởng như thế nên tôi chỉ nêu lên những nguyên tắc mà không dám đưa ra những thí nghiệm của bản thân. Tôi lại còn muốn nói thêm: “Không ai bắt chước ai được, vì không ai giống ai cả”. Socrate nói rất chí lí : “Tôi không dạy ai được cả, tôi chỉ khêu gợi mà thôi”.
Học cũng như ăn. Tuy là cần thiết cho tất cả mọi người, nhưng không phải món ăn nào cũng hợp cho tất cả mọi người. Có kẻ ăn mau tiêu, có người ăn lâu tiêu: sức tiêu hóa của mỗi người mỗi khác. Lớn ăn khác, nhỏ ăn khác; mạnh ăn khác, đau ăn khác; ở xứ nóng ăn khác, ở xứ lạnh ăn khác. Có phương pháp học, lợi cho người này, nhưng không lợi cho người kia. Ai đã từng đi dạy học đều biết rằng phương pháp dạy phải tùy từng cá nhân mà áp dụng. Nhà giáo dục phải như người trồng cây. Cho nên người Tây phương đã dùng chữ “culture" (*có nghĩa đen là trồng trọt*) để chỉ về văn hóa. Mỗi loại cây đều có những nhu cầu khác nhau, cần sự chăm nom săn sóc khác nhau.
* *
Nói thì dễ… nhưng làm được bấy nhiêu thôi, đâu phải là dễ. “Tri dị, hành nan” hay “tri nan, hành dị”? Theo tôi, cả hai đều khó cả.
Học đâu phải là công việc của một thời kì cắp sách và trường, “thập niên đăng hỏa” mà thực ra, phải là công phu thực hiện của suốt một đời người. “Học là một vấn đề không biết lúc nào là cùng. Còn sống giờ nào, còn phải học giờ nấy”.
Nhưng, học mà không hóa có hại cho tinh thần, cũng như ăn mà không tiêu, có hại cho sức khỏe. Người có học thức là người đã “thần hóa” cái học của mình. Bởi vậy, học mà đến mức gần như quên hết cả sách vở của mình đã học ấy mới gọi được là cái học “tinh nghĩa nhập thần”.
Văn hóa không là quyền sở hữu của bất cứ một dân tộc nào : những quyển Bible, Koran, Bhagavad Gita, Đạo Đức Kinh, Dịch Kinh, Hoa Nghiêm Kinh không phải là của riêng của một màu da, một dân tộc, một thế hệ nào cả. Nó là kho tàng chung của nhân loại. Và người văn hóa cao cũng không phải là người riêng của một màu da, của một dân tộc hay của một thế hệ nào cả, mà là một người đã hoàn thành sứ mạng con người của mình, trong nhân loại.
”
”
Thu Giang Nguyễn Duy Cần (Tôi Tự Học)
“
...Quả thật vậy, khuya, sau khi tắt đèn, vừa nhắm mắt lại chú đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Mọi thứ đều sáng choang.
“Chào anh, anh đến rồi à!”
Ai gọi mình thế nhỉ? Chú quay lưng lại. Ồ, một cô gái xinh đẹp. Nụ cười của nàng tươi như hoa.
“Vâng, chào cô. Cô ơi, đây là đâu?”
“Còn ở đâu nữa, anh!”
Chú nhìn quanh quất một hồi mới đập vào mắt tấm biển to đùng trên cao đề mấy chữ: “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”.
A ha! Chú reo lên. Đúng như mình nghĩ. Nhưng chú cứ vờ vĩnh:
“Hôm nay chưa phải là chủ nhật mà…”
“Đã gọi là đồng điệu thì không cần “đến hẹn lại lên”, anh ạ!”
Ôi tuyệt vời! Trúng y boong ý chú! Cơ mặt chú dãn duỗi hẳn ra, thoải mái như ở nhà.
“Đúng đúng! Thế những người khác đâu rồi cô nhỉ?”
Nàng lại nở nụ cười, ánh mắt hướng vào bên trong. Khung cảnh sáng đến lóa mắt dần dịu đi, nhường chỗ cho nào bàn nào ghế. Và vô số con người có mặt ở đây tự lúc nào.
Chú bước chậm rãi qua cánh cửa lớn, ôi chao bầu không khí gì thế này? Ập vào chú là cảm giác hết sức vui vẻ gần gũi. Bên tai phảng phất điệu nhạc du dương cùng những tiếng trò chuyện nói cười hoan hỉ khoan thai.
“Chào người anh em!”
Một anh chàng vừa trông thấy chú đã vội chạy ra tay bắt mặt mừng.
“Xin chào! Ở đây đông vui quá. Thế mà tôi không biết.”
“Tất nhiên rồi. Chắc chắn anh sẽ rất vui khi tham gia câu lạc bộ này.”
Anh ta kéo chú vào một bàn có ba bốn người đang bàn luận sôi nổi vấn đề gì đấy. Mấy người kia trông thấy chú liền reo lên:
“Ôi lâu quá không gặp, ngồi xuống đi bạn hiền của tôi!”
Bạn hiền của tôi? Lâu quá không gặp? Quái, chú đã gặp họ bao giờ đâu mà bảo lâu với chẳng nhanh. Đang nghĩ nghĩ ngợi ngợi thì anh chàng kia đã lên tiếng:
“Anh không phải băn khoăn. Ở đây chúng tôi đón tiếp người mới đều như thế cả.”
Thích thật, chú cười toe toét, ngồi vào bàn cùng với họ.
“Anh có thích hát không?”
“Không!” – Chú lắc đầu quầy quậy.
“Vậy anh thích nhảy không?”
“Cũng không!” – Chú nhún vai.
Mấy người trong bàn hết nhìn chú lại quay sang nhìn nhau. Nhưng rất nhanh để một người nữa nêu thêm câu hỏi:
“Thế ắt hẳn anh rất mê đọc sách, và tất nhiên là văn chương?”
“Không!”
“A thôi tôi biết rồi! Anh rất đam mê hội họa!” – Tiếng nói khác vang lên.
“Thưa, không đâu…”
Mất chú ít thời giờ nữa trước khi họ đồng thanh reo to:
“Lần này đảm bảo chính xác! Anh tôn thờ sắc đẹp, anh thích phụ nữ, trúng phóc rồi chứ gì!”
Ý họ nói chú mê gái. Chú cũng chẳng rõ nữa. Có thể có hoặc có thể không. Chỉ biết từ lâu lắm rồi chú ở mãi một mình. Không hẹn hò, không cặp bồ cặp bịch, không yêu ai, quen ai, gặp ai…
Sắc mặt chú xụ xuống trông thấy, mấy người kia hoảng quá vội vã trấn an.
“Ôi ông anh ơi, đã đến đây là phải vui vẻ chứ. Vui lên đi nào, đời có là bao nhiêu. Tôi dắt anh sang chỗ đám các cô trẻ đẹp nhé!”
Lặng lẽ bước theo người dẫn đường, đầu óc chú mông lung, mắt chắm chúi theo từng bước chân mình.
Chú chẳng nghĩ được lâu hơn khi giọng nói ngọt ngào thân quen từ đâu rót tuột vào tai, vội vã ngẩng đầu lên.
“Anh không thoải mái à?”
Chính là cô gái ban nãy ở ngoài cửa. Lạ thật, hẳn là chú đã từng gặp nàng đâu đó rồi, đoan chắc nhưng vắt óc mãi không nhớ ra.
“Không! Tôi thích lắm…” - Chú lúng túng.
“Vậy anh ngồi xuống đây, thư giãn nào…”
Nàng kéo chú ngồi xuống ghế, nháy mắt với anh chàng kia. Anh ta vẫy tay rồi nhanh chóng mất hút vào đám đông chộn rộn.
“Thế nhé. Tôi giao ma mới này cho cô đấy.”
Còn lại chú và nàng. Không gian bây giờ cảm tưởng như chỉ có hai người. Thật lạ lùng, đám đông dường như đang dạt đi, ra xa, xa mãi, xa tít.
Nàng tiếp tục nở nụ cười tươi như hoa:
“Sao anh lại muốn tham gia câu lạc bộ này?”
Câu hỏi đến với chú bất ngờ. Tại sao? Ừ nhỉ, tại sao thế? Tại sao chú không mảy may chút xíu đắn đo tức tốc gọi điện đăng ký tham gia vào chốn đây. Chú còn nhớ tâm trạng mình đã hết sức mừng rỡ như vớ được vàng khi biết được trên đời tồn tại một nơi tuyệt vời thế này.
“Bởi vì… từ lâu tôi cứ ngỡ… chẳng bao giờ có cái gọi là câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu…” – Giọng chú chùng hẳn xuống, cổ họng thấy nghèn nghẹn...
”
”
Lưu Quang Minh (Những Tâm Hồn Đồng Điệu)
“
Molto, molto tempo prima, in un tempo di cui la breve memoria del genere umano non conservava tracce, la Luce aveva trionfato, e ora regnava suprema nel Sole. Ma nel corso degli infiniti cicli temporali – e questo lo ammettevano perfino i Sacerdoti della Luce – il regno del Sole era destinato a finire; Dyaus, il Dio Occulto, il Dormiente, avrebbe riassorbito la Luce... e, in una smisurata Notte del Caos, avrebbe spezzato le sue catene e instaurato il suo dominio.
”
”
Marion Zimmer Bradley
“
Convénzanse, uno no triunfa, uno nace en el triunfo y allí se consolida, quien en estos años quiere triunfar, será siempre un fracasado, el triunfo es cada vez más herencia genética: destreza en las finanzas, la política, el cultivo de las relaciones. Es ridículo andar por la calle musitando consejas y máximas ("el éxito es una convicción íntima"), ésas son andaderas mentales, puras pendejadas.
”
”
Carlos Monsiváis (Los rituales del caos)
“
- ¡Abuela, vamos a por coques!
Das órdenes como si el mundo te perteneciese, como si el mundo terminase en la cancela de la entrada. ¿Y no te pertenece, acaso? ¿Hay algo más? Hay algo más. Lo sabes porque a veces se cuela por la tele. Hoy, por ejemplo. Estás desayunando en el taburete alto un Cola Cao con muchos grumos y tostadas blanditas. No hay tostador en el Huerto y la abuela te las hace en la sartén. El salón es tuyo; te gusta levantarte pronto porque el salón es tuyo. Solo estás con la abuela, que hace gazpacho en la cocina. Aún no lo sabes, ahora solo miras fijamente a Oliver y Benji mientras masticas. Pero un día vas a creer que el amor es eso: compartir un espacio haciendo cosas distintas. Cómo vas a saberlo ahora, si eres puro pelo despeinado y esa camiseta que te queda grande y las bragas contra la madera del taburete. Pero un día lo creerás: dos soledades en un mismo espacio. Ella corta tomates y tú ves los dibujos y al cabo de un rato llega tu prima. ¿Te gusta esa ruptura de la soledad? No lo vas a saber nunca. Te lo digo con ternura, no es una amenaza. Nunca lo vas a saber.
”
”
Marta Jiménez Serrano (Los nombres propios)
“
Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi...toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương...Vợ tôi không ác, nhưng thị khổ quá rồi. Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau, ích kỉ che lấp mất. Tôi biết vậy, nên tôi chỉ buồn không nỡ giận.
”
”
Nam Cao
“
Tôi nhớ diễn viên X đứng trên thảm đỏ ở Cannes, trang phục bảnh bao, tay đút túi quần. Báo chí vây quanh chụp hình quay phim. Một diễn viên khác đến, X rút tay ra khỏi túi để bắt thì bất ngờ rớt ra một vật, một cái bao cao su. Ôi chao ôi, dù chẳng phải là tổng biên tập tôi cũng có thể hình dung ra sự sống động của báo chí như thế nào vào sáng hôm sau. Những tờ nhật báo sống dở chết dở vội vã chĩa ống kính vào. Diễn viên X tái mặt, anh cúi xuống nhặt nhanh cái vật chết tiệt, nhét vào túi, mỉm cười rồi lờ đi thẳng. Nhiều phóng viên muốn X trả lời đó là cái gì? Hẳn là một câu chuyện dài. Thế giới này luôn đói những câu chuyện. Nhưng X không muốn kể. Trước đó X luôn được mô tả như một anh chàng thư sinh hiền lành nhưng khả nghi. Cái bao cao su không thể đánh giá X, tất nhiên rồi. Nhưng bạn thấy đó, sự hợp lí về X đã bị phá vỡ. Bạn nghĩ gì khi một cái bao cao su thay vì trên dương vật bạn, nó lại được tìm thấy trên thảm đỏ của liên hoan phim. Đó là vì nó được quy định như vậy trong trật tự suy nghĩ, trong nhận thức, trong cách chúng ta hiểu bao cao su và công dụng của nó.
Cuộc sống chẳng bao giờ có thể khoa học được. Không bao giờ như công dụng của nó.
”
”
Nguyễn Ngọc Thuần (Sinh ra là thế)
“
If with the water’s rosy hue comparison be made,
Carmine tears and dewy flowers seem of the self-same shade.
Yet lady’s tears and flowers in this unalike I find,
That the flowers are still and smiling, but the tears flow unallayed.
As she gazes on the smiling flowers, her tears at last grow dry;
But as they dry, the springtime ends and the flowers fade. The flowers fade, and an equal blight the lady’s fair cheek palls.
The petals drift; she is weary; and soon the darkness falls.
A nightingale is singing a dirge for the death of spring,
And moonlight steals through the casement and dapples the silent walls.
”
”
Cao Xueqin (The Warning Voice)
“
Soy todo el hombre
El hombre herido por quién sabe quién
Por una flecha perdida del caos
Humano terreno desmesurado
Sí desmesurado y lo proclamo sin miedo
Desmesurado porque no soy burgués ni raza fatigada
Soy bárbaro tal vez
Desmesurado enfermo
Bárbaro limpio de rutinas y caminos marcados
No acepto vuestras sillas de seguridades cómodas
Soy el ángel salvaje que cayó una mañana
En vuestras plantaciones de preceptor
Poeta
Antipoeta
Culto
Anticulto
Animal metafísico cargado de congojas
Animal espontáneo directo sangrando sus problemas
Solitario como una paradoja
Paradoja fatal
Flor de contradicciones bailando un fox-trot
Sobre el sepulcro de Dios
Sobre el bien y el mal
Soy un pecho que grita y un cerebro que sangra
Soy un temblor de tierra
Los sismógrafos señalan mi paso por el mundo.
”
”
Vicente Huidobro (Altazor)
“
Chao ôi! Đối với những người ở quanh ta, nếu ta không tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ổi... Toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương, không bao giờ ta thương... Vợ tôi không ác, nhưng thị khổ quá rồi. Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỉ che lấp.
”
”
Nam Cao (Tuyển tập Nam Cao)
“
I would do anything – absolutely anything,’ he was thinking, ‘if only you would be nice to me. If you would be nice to me, I would gladly die for you this moment. It doesn’t really matter whether you know what I feel for you or not. Just be nice to me, then at least we shall be a little closer to each other, instead of so horribly far apart.’ At the same time Dai-yu was thinking: ‘Never mind me. Just be your own natural self. If you were all right, I should be all right too. All these manoeuvrings to try and anticipate my feelings don’t bring us any closer together; they merely draw us farther apart.’ The percipient reader will no doubt observe that these two young people were already of one mind, but that the complicated procedures by which they sought to draw together were in fact having precisely the opposite effect. Complacent reader! Permit us to remind you that your correct understanding of the situation is due solely to the fact that we have been revealing to you the secret, innermost thoughts of those two young persons, which neither of them had so far ever felt able to express.
”
”
Cao Xueqin (The Crab-Flower Club (The Story of the Stone #2))
“
¿Pero para qué predicar a estos miles de millones de sonámbulos que caminan hacia el caos con igual paso, bajo la batuta de sus seductores espirituales y bajo el garrote de sus amos? Son culpables porque son innumerables, las masas de perdición deben morir para que una restauración del hombre sea posible. Mi prójimo no es un insecto ciego y sordo, mi prójimo no es más un autómata espermático, mi prójimo no será jamás un anónimo presa de ideas oscuras y confusas, éstos son los diversos fracasos del hombre y nosotros los dejaremos confundir en la noche su alegría y su dolor igualmente absurdos. ¿Qué nos importa la nulidad de estos esclavos? Nadie los salva ni de ellos mismos ni de la evidencia, todo se dispone a precipitarlos en las tinieblas, ellos fueron engendrados por el azar de los apareamientos, luego nacieron igual que ladrillos saliendo de su molde y aquí están formando hileras paralelas cuyas pilas se elevan hasta las nubes. ¿Son hombres? No. La masa de perdición no se compone jamás de hombres, pues el hombre no comienza más que a partir del momento en el que la muchedumbre sea la tumba de lo humano.
”
”
Albert Caraco (Breviario del caos)
“
most common people oft he market-place much prefer light literature to improving books. The problem is, that so many romances contain slanderous anecdotes about sovereigns and ministers or cast aspersions upon man’s wives and daughters so that they are packed with sex and violence. Even worse are those writers of the breeze-and-moonlight school, who corrupt the young with pornography and filth. As for books of the beauty-and-talented-scholar type, a thousand are written to a single pattern and none escapes bordering on indecency. They are filled with allusions to handsome, talented young men and beautiful, refined girls in history; but in order to insert a couple of his own love poems, the author invents stereotyped heroes and heroines with the inevitable low character to make trouble between them like a clown in a play, and makes even the slave girls talk pedantic nonsense. So all these novels are full of contradictions and absurdly unnatural.
”
”
Cao Xueqin (The Story of the Stone, or The Dream of the Red Chamber, Vol. 1: The Golden Days)
“
La masa de perdición no tiene conciencia y no la tendrá jamás, lo propio de la conciencia es aislar a los seres y para huir de su conciencia se juntan los humanos, la masa de perdición es su camino de huida, es la encrucijada de las soledades frustradas, es siempre culpable y su condenación eterna estará siempre en el orden, envuelve en su pérdida al montón de engendros que la componen. El número es el instrumento del mal, el mal quiere que los hombres se multipliquen, pues mientras más superabunden los hombres, menos vale el hombre, para ser humano el hombre no será nunca suficientemente escaso. En realidad, moriremos por las masas, las masas nos arrastrarán a los abismos de la desmesura y de la incoherencia, la salvación y las masas se sitúan en las antípodas, no podemos ser salvados, pase lo que pase, somos legión.
”
”
Albert Caraco (Breviario del caos)
“
Posso acreditar em coisas que são verdade e posso acreditar em coisas que não são verdade. E posso acreditar em coisas que ninguém sabe se são verdade ou não. Posso acreditar no Papai Noel, no coelhinho da Páscoa, na Marilyn Monroe, nos Beatles, no Elvis e no Mister Ed. Ouça bem... Eu acredito que as pessoas evoluem, que o saber é infinito, que o mundo é comandado por cartéis secretos de banqueiros e que é visitado por alienígenas regularmente -uns legais, que se parecem com lêmures enrugados, e uns maldosos, que mutilam gado e querem nossa água e nossas mulheres. Acredito que o futuro é um saco e que é demais, e acredito que um dia a Mulher Búfalo Branco vai ficar preta e chutar o traseiro de todo mundo. Também acho que todos homens não passam de meninos crescidos com profundos problemas de comunicação e que o declínio da qualidade do sexo nos Estados Unidos coincide com o declínio dos cinemas drive-in de um Estado ao outro. Acredito que todos os políticos são canalhas sem princípios, mas ainda assim melhores do que as outras alternativas. Acho que a Califórnia vai afundar no mar quando o grande terremoto vier, ao mesmo tempo em que a Flórida vai se dissolver em loucura, em jacarés, em lixo tóxico. Acredito que sabonetes antibactericidas estão destruindo nossa resistência à sujeira e às doenças, de modo que algum dia todos seremos dizimados por uma gripe comum, como aconteceu com os marcianos em Guerra dos Mundos. Acredito que os melhores poetas do século passado foram Edith Sitwell e Don Marquis, que o jade é esperma de dragão seco, e que há milhares de anos em uma vida passada eu era uma xamã siberiana de um braço só. Acho que o destino da humanidade está escrito nas estrelas, que o gosto dos doces era mesmo melhor quando eu era criança, que aerodinamicamente é impossível pra uma abelha grande voar, que a luz é uma onda e uma partícula, que tem um gato em uma caixa em algum lugar que está vivo e que está morto ao mesmo tempo (apesar de que, se não abrirem a caixa algum dia e alimentarem o bicho, ele no fim vai ficar só morto de dois jeitos), e que existem estrelas no universo bilhões de anos mais velhas do que o próprio universo. Acredito em um deus pessoal que cuida de mim e se preocupa comigo e que supervisiona tudo que eu faço, em uma deusa impessoal que botou o universo em movimento e saiu fora pra ficar com as amigas dela e nem sabe que estou viva. Eu acredito em um universo vazio e sem deus, um universo com caos causal, um passado tumultuado e pura sorte cega. Acredito que qualquer pessoa que diz que o sexo é supervalorizado nunca fez direito, que qualquer um que diz saber o que está acontecendo pode mentir a respeito de coisas pequenas. Acredito na honestidade absoluta e em mentiras sociais sensatas. Acredito no direito das mulheres à escolha, no direito dos bebês de viver, que, ao mesmo tempo em que toda vida humana é sagrada, não tem nada de errado com a pena de morte se for possível confiar no sistema legal sem restrições, e que ninguém, a não ser um imbecil, confiaria no sistema legal. Acredito que a vida é um jogo, uma piada cruel e que a vida é o que acontece quando se está vivo e o melhor é relaxar e aproveitar.
”
”
Neil Gaiman (American Gods (American Gods, #1))
“
Mas creio que é preciso evitar ver, nessas leis necessárias que nos permitem viver juntos, uma necessidade fundamental, primordial. Parece-me, na realidade, que não é necessário que este mundo exista, que não é necessário que estejamos aqui vivendo e morrendo. Já que somos apenas os filhos do acaso, a terra e o universo poderiam ter continuado sem nós, até à consumação dos séculos. Imagem inimaginável, a de um universo vazio e infinito, teoricamente inútil, que nenhuma inteligência poderia contemplar, que existiria sozinho, caos duradouro, abismo inexplicavelmente privado de vida. Talvez outros mundos, que não conhecemos, sigam assim seu curso inconcebível. Atração pelo caos que às vezes sentimos profundamente em nós mesmos.
”
”
Luis Buñuel (My Last Sigh)
“
V'è uno spettacolo più grande del mare, ed è il cielo;
v'è uno spettacolo più grande del cielo, ed è l'interno dell'anima.
Far il poema della coscienza umana, foss'anco d'un sol uomo, del più infimo fra gli uomini, sarebbe come fondere tutte le epopee in un'epopea superiore e definitiva. La coscienza è il caos delle chimere, delle cupidigie e dei tentativi, la fornace dei sogni, l'antro delle idee di cui si ha vergogna; è il pandemonio dei sofismi, è il campo di battaglia delle passioni. Penetrate, in certe ore, attraverso la faccia livida d'un uomo che sta riflettendo, guardate in quell'anima, in quell'oscurità; sotto il silenzio esteriore, vi sono combattimenti di giganti come in Omero, mischie di dragoni ed idre e nugoli di fantasmi, come in Milton, visioni ultraterrene come in Dante. Oh, qual abisso è mai quest'infinito che ogni uomo porta in sé e col quale confronta disperatamente la volontà del cervello e gli atti della vita!
”
”
Victor Hugo (Les Misérables)
“
Your rival has ten weak points, whereas you have ten strong ones. Although his army is large, it is not irresistible.
“Yuan Shao is too caught up in ceremony and show while you, on the other hand, are more practical. He is often antagonistic and tends to force things, whereas you are more conciliatory and try to guide things to their proper courses, giving you the advantage of popular support. His extravagance hinders his administrative ability while your better efficiency is a great contribution to the government, granting you the edge of a well-structured and stable administration. On the outside he is very kind and giving but on the inside he is grudging and suspicious. You are just the opposite, appearing very exacting but actually very understanding of your followers’ strengths and weaknesses. This grants you the benefit of tolerance. He lacks commitment where you are unfaltering in your decisions, promptly acting on your plans with full faith that they will succeed. This shows an advantage in strategy and decisiveness. He believes a man is only as good as his reputation, which contrasts with you, who looks beyond this to see what kind of person they really are. This demonstrates that you are a better judge of moral character. He only pays attention to those followers close to him, while your vision is all-encompassing. This shows your superior supervision. He is easily misled by poor advice, whereas you maintain sound judgment even if beset by evil council. This is a sign of your independence of thought. He does not always know what is right and wrong but you have an unwavering sense of justice. This shows how you excel in discipline. He has a massive army, but the men are poorly trained and not ready for war. Your army, though much smaller, is far superior and well provisioned, giving you the edge in planning and logistics, allowing you to execute effectively. With your ten superiorities you will have no difficulty in subduing Yuan Shao.
”
”
Luo Guanzhong (Romance of the Three Kingdoms, Vol. 1 of 2 (chapter 1-60))
“
Questo ucciderà quello. Il libro ucciderà l’edificio.
L’invenzione della stampa è il più grande avvenimento della storia. E’ la rivoluzione madre. E’ il completo rinnovarsi del modo di espressione dell’umanità, è il pensiero umano che si spoglia di una forma e ne assume un’altra, è il completo e definitivo mutamento di pelle di quel serpente simbolico che, da Adamo in poi, rappresenta l’intelligenza.
Sotto forma di stampa, il pensiero è più che mai imperituro. E’ volatile, inafferrabile, indistruttibile. Si fonde con l’aria. Al tempo dell’architettura, diveniva montagna e si impadroniva con forza di un secolo e di un luogo. Ora diviene stormo di uccelli, si sparpaglia ai quattro venti e occupa contemporaneamente tutti i punti dell’aria e dello spazio..
Da solido che era, diventa vivo. Passa dalla durata all’ immortalità. Si può distruggere una mole, ma come estirpare l’ubiquità? Venga pure un diluvio, e anche quando la montagna sarà sparita sotto i flutti da molto tempo, gli uccelli voleranno ancora; e basterà che solo un’arca galleggi alla superficie del cataclisma, ed essi vi poseranno, sopravvivranno con quella, con quella assisteranno al decrescere delle acque, e il nuovo mondo che emergerà da questo caos svegliandosi vedrà planare su di sé, alato e vivente, il pensiero del mondo sommerso.
Bisogna ammirare e sfogliare incessantemente il libro scritto dall'architettura, ma non bisogna negare la grandezza dell'edificio che la stampa erige a sua volta.
Questo edificio è colossale. E’ il formicaio delle intelligenze. E’ l’alveare in cui tutte le immaginazioni, queste api dorate, arrivano con il loro miele. L’edificio ha mille piani. Sulle sue rampe si vedono sbucare qua e là delle caverne tenebrose della scienza intrecciantisi nelle sue viscere. Per tutta la sua superficie l’arte fa lussureggiare davanti allo sguardo arabeschi, rosoni, merletti. La stampa, questa macchina gigante che pompa senza tregua tutta la linfa intellettuale della società, vomita incessantemente nuovi materiali per l’opera sua. Tutto il genere umano è sull’ impalcatura. Ogni spirito è muratore. Il più umile tura il suo buco o posa la sua pietra. Certo, è anche questa una costruzione che cresce e si ammucchia in spirali senza fine, anche qui c’è confusione di lingue, attività incessante, lavoro infaticabile, concorso accanito dell’umanità intera, rifugio promesso all’ intelligenza contro un nuovo diluvio, contro un’invasione di barbari. E’ la seconda torre di Babele del genere umano."
- Notre-Dame de Paris, V. Hugo
”
”
Victor Hugo (The Hunchback of Notre-Dame)
“
«Che bel quadretto,» commentò. «I tre evangelisti aggrappati gli uni agli altri si apprestano all'ascensione impossibile.»
«Accidenti,» disse Mathias sollevando Lucien, «perché gli abbiamo dato il terzo piano?»
«Mica sapevamo che beveva come una spugna,» disse Marc. «E poi ti ricordo che non si poteva fare diversamente. L'ordine cronologico prima di tutto: al piano terra l'ignoto, il mistero originale, il disordine generale, il magma primordiale, insomma, le stanze comuni. Al primo piano, vago superamento del caos, qualche modesto tentativo, l'uomo nudo si raddrizza in silenzio, insomma, tu, Mathias. Risalendo la scala del tempo...»
«Cosa c'è da gridare?» domandò Vandoosler il Vecchio.
«Sta declamando,» disse Mathias. «È pur sempre un suo diritto. Non ci sono orari per gli oratori.»
«Risalendo la scala del tempo,» continuò Marc, «scavalcata l'antichità, l'agevole ingresso nel glorioso secondo millennio, i contrasti, gli ardimenti e gli stenti medievali, insomma, io, al secondo piano. Dopodiché, al piano superiore, il degrado, la decadenza, il contemporaneo. Insomma, lui,» pro- seguì Marc scuotendo Lucien per un braccio. «Lui, al terzo piano, che con la sua vergognosa Grande Guerra chiude la stratigrafia della Storia e della Scala. Ancora più su il padrino, che in un modo tutto suo porta avanti lo scardinamento del presente.»
Marc si fermò e tirò un sospiro.
«Capisci che, anche se sarebbe più pratico sistemare questo qui al primo piano, non possiamo mica permetterci di sconvolgere la cronologia rovesciando la stratigrafia della scala. La scala del tempo è tutto quel che ci resta, Mathias! Vuoi buttare all'aria la tromba delle scale, che è l'unica cosa che abbiamo messo in ordine? L'unica, caro mio! Non possiamo permettercelo.»
”
”
Fred Vargas (I tre evangelisti: Chi è morto alzi la mano - Un po' più in là sulla destra - Io sono il Tenebroso)
“
habiendo algunos fanáticos en el valle de Shah-i-Kot, en la provincia de Paktia. Una vez más la información era inexacta: no eran un puñado, sino centenares. Al ser afganos los talibanes derrotados, tenían a donde ir: sus aldeas y pueblos natales. Allí podían escabullirse sin dejar rastro. Pero los miembros de Al Qaeda eran árabes, uzbekos y, los más feroces de todos, chechenos. No hablaban pastún y la gente del pueblo afgano los odiaba, de manera que solo podían rendirse o morir peleando. Casi todos eligieron esto último. El mando estadounidense reaccionó al chivatazo con un plan a pequeña escala, la operación Anaconda, que fue asignada a los SEAL de la Armada. Tres enormes Chinook repletos de efectivos despegaron rumbo al valle, que se suponía vacío de combatientes. El helicóptero que iba en cabeza se disponía a tomar tierra, con el morro levantado y la cola baja, la rampa abierta por detrás y a solo un par de metros del suelo, cuando los emboscados de Al Qaeda dieron el primer aviso. Un lanzagranadas hizo fuego. Estaba tan cerca que el proyectil atravesó el fuselaje del helicóptero sin explotar. No había tenido tiempo de cargarse, así que lo único que hizo fue entrar por un costado y salir por el otro sin tocar a nadie, dejando un par de boquetes simétricos. Pero lo que sí hizo daño fue el incesante fuego de ametralladora desde el nido situado entre las rocas salpicadas de nieve. Tampoco hirió a nadie de a bordo, pero destrozó los controles del aparato al horadar la cubierta de vuelo. Gracias a la habilidad y la genialidad del piloto, pocos minutos después el moribundo Chinook ganaba altura y recorría cuatro kilómetros hasta encontrar un sitio más seguro donde proceder a un aterrizaje forzoso. Los otros dos helicópteros se retiraron también. Pero un SEAL, el suboficial Neil Roberts, que se había desenganchado de su cable de amarre, resbaló en un charquito de fluido hidráulico y cayó a tierra. Resultó ileso, pero inmediatamente fue rodeado por miembros de Al Qaeda. Los SEAL jamás abandonan a uno de los suyos, esté vivo o muerto. Poco después de aterrizar regresaron en busca de Roberts, al tiempo que pedían refuerzos por radio. Había empezado la batalla de Shah-i-Kot. Duró cuatro días, y se saldó con la muerte del suboficial Neil Roberts y otros seis estadounidenses. Había tres unidades lo bastante cerca como para acudir a la llamada: un pelotón de SBS británicos por un lado y la unidad de la SAD por el otro; pero el grupo más numeroso era un batallón del 75 Regimiento de Rangers. Hacía un frío endemoniado, estaban a muchos grados bajo cero. La nieve, empujada por el viento incesante, se clavaba en los ojos. Nadie entendía cómo los árabes habían podido sobrevivir en aquellas montañas; pero el caso era que allí estaban, y dispuestos a morir hasta el último hombre. Ellos no hacían prisioneros ni esperaban serlo tampoco. Según testigos presenciales, salieron de hendiduras en las rocas, de grutas invisibles y nidos de ametralladoras ocultos. Cualquier veterano puede confirmar que toda batalla degenera rápidamente en un caos, y en Shah-i-Kot eso sucedió más rápido que nunca. Las unidades se separaron de su contingente, los soldados de sus unidades. Kit Carson se encontró de repente a solas en medio de la ventisca. Vio a otro estadounidense (pudo identificarlo por lo que llevaba en la cabeza: casco, no turbante) también solo, a unos cuarenta metros. Un hombre vestido con túnica surgió del suelo y disparó contra el soldado con su lanzagranadas. Esa vez la granada sí estalló; no dio en el blanco sino que explotó a los pies del soldado.
”
”
Frederick Forsyth (La lista)
“
Comprendí al punto: era la lucha entre los hombres y las máquinas, preparada, esperada y temida desde hace mucho tiempo, la que por fin había estallado. Por todas partes yacían muertos y mutilados, por todas partes también automóviles apedreados, retorcidos, medio quemados; sobre la espantosa confusión volaban aeroplanos, y también a éstos se les tiraba desde muchos tejados y ventanas con fusiles y con ametralladoras. En todas las paredes anuncios fieros y magníficamente llamativos invitaban a toda la nación, en letras gigantescas que ardían como antorchas, a ponerse al fin al lado de los hombres contra las máquinas, a asesinar por fin a los ricos opulentos, bien vestidos y perfumados, que con ayuda de las máquinas sacaban el jugo a los demás y hacer polvo a la vez sus grandes automóviles, que no cesaban de toser, de gruñir con mala intención y de hacer un ruido infernal, a incendiar por último las fábricas y barrer y despoblar un poco la tierra profanada, para que pudiera volver a salir la hierba y surgir otra vez del polvoriento mundo de cemento algo así como bosques, praderas, pastos, arroyos y marismas. Otros anuncios, en cambio, en colores más finos y menos infantiles, redactados en una forma muy inteligente y espiritual, prevenían con afán a todos los propietarios y a todos los circunspectos contra el caos amenazador de la anarquía, cantaban con verdadera emoción la bendición del orden, del trabajo, de la propiedad, de la cultura, del derecho, y ensalzaban las máquinas como la más alta y última conquista del hombre, con cuya ayuda habríamos de convertirnos en dioses.
Pensativo y admirado leí los anuncios, los rojos y los verdes; de un modo extraño me impresionó su inflamada oratoria, su lógica aplastante; tenían razón, y, hondamente convencido, me quedé parado ya ante uno, ya ante el otro, y, sin embargo, un tanto inquieto por el tiroteo bastante vivo. El caso es que lo principal estaba claro: había guerra, una guerra violenta, racial y altamente simpática, en donde no se trataba de emperadores, repúblicas, fronteras, ni de banderas y colores y otras cosas por el estilo, más bien decorativas y teatrales, de fruslerías en el fondo, sino en donde todo aquel a quien le faltaba aire para respirar y a quien ya no le sabia bien la vida, daba persuasiva expresión a su malestar y trataba de preparar la destrucción general del mundo civilizado de hojalata. Vi cómo a todos les salía risueño a los ojos, claro y sincero, el afán de destrucción y de exterminio, y dentro de mí mismo florecían estas salvajes flores rojas, grandes y lozanas, y no reían menos. Con alegría me incorporé a la lucha.
”
”
Hermann Hesse (Der Steppenwolf.)