Bao Quotes

We've searched our database for all the quotes and captions related to Bao. Here they are! All 100 of them:

After all, Bao Bomu says, what is the past but what we choose to remember?
Amy Tan (The Bonesetter's Daughter)
Xét cho cùng, ở đời ai cũng khổ. Người khổ cách này, người cách khác. Bí quyết là biết tìm cái vui trong cái khổ. Vì chỉ sống thôi cũng đã quý lắm rồi. Người ta không bao giờ nên phí phạm cái sống, coi thường sự sống.
Thạch Lam
Những ngày tuổi trẻ tưởng dài rộng mênh mông nhưng kỳ thực lại rất hữu hạn ngắn ngủi. Nên nếu bạn còn trẻ, hãy học cách để biến tuổi trẻ của bạn thành vô giá.
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
Cái mất không bao giờ mất hẳn. Cái còn không hẳn mãi là còn.
Trịnh Công Sơn
Có bao giờ bạn ở trong trạng thái này: một giai điệu nào đó gắn liền với một đoạn đời nào đó của bạn. Và nó cứ mãi mãi như thế, dính cứng ngắc như bị dán bằng keo con voi. Bạn nghe giai điệu đó, lập tức đoạn đời đó sẽ trở về bên bạn, nguyên vẹn. Cảnh vật quanh bạn như rùng mình biến đổi. Mùi hương quanh bạn như chuyển mình. Ngay cả chính bạn cũng gần như choáng váng, như xẹt điện, như sụp đổ, như bất cứ một hiệu ứng chuyển cảnh mạnh mẽ nào đó trong phim ảnh mà chúng ta có thể hình dung. Có bao giờ như thế không?
Nguyễn Thiên Ngân
...Người đã mê nhạc Trịnh thì số phận không bao giờ suôn sẻ cả
Nguyễn Bình Phương (Xe lên xe xuống)
Tôi vẫn nhớ mẹ thường nay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chú không có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một con người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không....
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
Tôi đủ lớn để hiểu rằng, mỗi năm thế giới mỗi đổi thay và lòng người cũng khác. Tuổi ấu thơ chỉ có một con đường để cùng nhau chung bước. Khi lớn lên, trước mắt ta có lắm nẻo đường đời, bao nhiêu số phận là bấy nhiêu ngã rẽ, làm sao người chẳng quên người.
Nguyễn Nhật Ánh (Mắt Biếc)
Người năm ngoái còn mới tinh Nay đã thành người xưa Nhìn nhau bắt đầu ngán lên tới cổ Bài hát mùa xưa vẫn còn run rẩy Sao bây giờ chỉ làm mình nhớ đến khôn khuây cái người mình chưa hề mất bao giờ
Nguyễn Thiên Ngân (Mình Phải Sống Như Mùa Hè Năm Ấy)
Chao ôi! Ðối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ối... toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương
Nam Cao
Acquaintances, in sort, represent a source of social power, and the more acquaintances you have the more powerful you are.
Malcolm Gladwell (引爆趨勢 : 小改變如何引發大流行 [Yin bao qu shi: xiao gai bian ru he yin fa da liu xing])
Có bao giờ em thấy thanh thản hoàn toàn khi ở bên cạnh một ai đó không? Tức là những điều khác thật ra cũng chẳng còn quan trọng nữa. Quán cà phê ồn ào và xấu xí, trời nắng hay mưa, đi bộ hay đi xe, bên hồ nước hay trên rừng, thế nào cũng được. Em có thể im lặng cả ngày dài, và người ấy vẫn nghe được. Nếu có lúc nào em đã cảm thấy như thế, thì đừng bao giờ rời xa người đó, vì bất kỳ lý do gì. Đừng rời xa - có nghĩa là đừng quên lãng, đừng phai nhạt, có mặt khi cần, và chờ đợi nếu phải thế.
Nguyễn Thiên Ngân
Mỗi lần nghe câu hát" Gió đưa cây cải về trời. Rau răm ở lại ..." tôi hơi quạu, ông bà mình quá hiền lành đi, thí dụ có bị phụ phàng, thì cũng cố chanh chua, hằn học một tí, "Gió đưa thằng quỷ sứ về thành. Để tui ở lại chành ành... đắng cay". Đau, tức vậy mà trách cứ nhẹ hều... Dường như người ta vẫn yêu, đến mức không thể giận dỗi, nặng lời.Và mình thì chưa bao giờ yêu ai đến như vậy?!!!
Nguyễn Ngọc Tư
I stole a bit of a chopped vegetable and was about to put it in my mouth when Jae’s long fingers closed over my wrist. “What? You can’t eat this raw?” “It’s bitter melon. You won’t like it.” He went into the fridge and came out with something that looked halfway familiar. “Here, leftover bao. There’s char siu inside.” “The red pork stuff? Yeah, I like that. I thought it was Chinese.” “It is. We also eat hamburgers and spaghetti.
Rhys Ford (Dirty Kiss (Cole McGinnis, #1))
Two lifetimes, they belong to you. No regrets.
Rou Bao Bu Chi Rou (二哈和他的白猫师尊)
Chỉ khi đã ở những năm gần cuối của lứa tuổi đôi mươi, tôi mới nhận ra rằng cách tốt nhất để trải qua tuổi trẻ của mình là học thật nhiều, làm thật nhiều, đi thật nhiều, gặp gỡ thật nhiều người và chứng kiến nhiều điều. Phấn đấu dấn thân xông pha trải nghiệm là cách rất tốt để xây dựng nền tảng tiền đề cho tương lai
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
Mẹ kiếp, hòa-bình chẳng qua là thứ cây mọc lên từ máu thịt bao anh em mình, để chừa lại chút xương. Mà những người được phân công nằm lại gác rừng le là những người đáng sống nhất.
Bảo Ninh (The Sorrow of War)
Chưa bao giờ tôi mệt như chiều hôm nay, tất cả trôi lềnh bềnh, tôi ngạt thở, tôi nằm dài trên giường trong cơn hấp hối tuyệt vọng. Sống, sống lên, tôi mệt quá rồi, mây trắng vẫn còn bay?
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
I pledge allegiance to the frog of the United States of America and to the wee public for witches hands one Asian, under God, in the vestibule with little tea and just rice for all.
Bette Bao Lord (In The Year of the Boar and Jackie Robinson)
Tình yêu, nếu không đi kèm hiểu biết, như tiền sư Thích Nhất Hạnh nhấn mạnh, có thể tra tấn và gây ra sự ngạt thở.... Yêu thương không bao giờ được trở thành gánh nặng cho người yêu thương lẫn người được yêu thương.
Đặng Hoàng Giang (Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ)
Thời gian trong toa lét bao giờ cũng hữu ích hơn ở nơi khác vì nó cho cảm giác đang làm nhiều việc cùng một lúc.
Nguyễn Bình Phương (Xe lên xe xuống)
Tôi vẫn thường ngẫm nghĩ lý do những người có tài như thế lại thất bại. Có lẽ tài năng là chưa đủ. Đam mê là chưa đủ. Yêu thích là chưa đủ. Trên con đường đó vẫn nhiều cạm bẫy, vẫn nhiều ngã rẽ, vẫn nhiều thử thách chông gai. Biết được đam mê, vẫn không hết lòng, kiên trì, nhiệt tình theo đuổi nó. Vẫn không có tính kỷ luật, ép mình vào khuôn khổ. Để cuộc sống trôi đi với những thứ nhỏ nhặt vụn vặt. Thì tương lai vẫn mờ mịt như cũ.
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
Nên hào sảng là phải có, phải có nếu muốn thành đạt, các bạn trẻ tin lời Tony đi. Mà sự hào sảng chỉ có khi mình phải biết cho đi, biết làm từ thiện, đừng đợi giàu có mới làm. Vì giàu là bao nhiêu ? Bao nhiêu mới là giàu ?
Tony Buổi Sáng (Trên đường băng)
Bạn sẽ muốn ôm lấy ai đó khi đứng trước một dãy núi tuyết, một cái hồ nơi tận cùng thế giới, hay nắm tay người đó khi thấy hai con bò Yak con đùa với nhau. Nhưng đó phải là một người rất thân yêu của mình. Tôi có một kinh nghiệm rất quan trọng: đừng bao giờ chia sẻ những chặng đường với một người mà bạn không hết lòng yêu thương. Bởi vì khi trên đường, ta mới chính là ta nhất, và họ mới chính là họ nhất. Nên nếu đi cùng nhau mà không đủ yêu thương để chịu đựng nhau và cảm nhận cái đáng yêu của nhau, thì thà đi một mình còn hơn. Nếu không cả chuyến đi sẽ là một thảm họa.
Nguyễn Thiên Ngân
Cái gì làm tôi không hiểu, cái ấy làm tôi say sưa yêu dấu.
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
It wasn't that he didn't care for those around him, only that he did it quietly. Such solitude, day after day, without anyone to see or notice, was also a kind of torment.
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 2)
Our eyes met. We had so very many shared memories between us, Bao and I. Some were wonderous, and some were terrible. Some were both.
Jacqueline Carey (Naamah's Blessing (Naamah Trilogy, #3))
Một món quà bao giờ cũng đẹp. Khi ta nhận hay cho một món quà, ta cũng đẹp lây vì món quà đó.
Nguyễn Ngọc Thuần
- Tao nghĩ một đứa không dám leo xuống cầu thang sẽ không bao giờ dám nhảy qua vòng lửa. Có lẽ bạn cũng từng phạm những sai lầm tương tự nhất là khi bạn còn quá trẻ. Quá trẻ thì không hiểu được rằng ước mơ đôi khi không phải là điều nhất định phải thực hiện cho bằng được hơn nữa có thể là điều người ta không có khả năng thực hiện trong suốt cuộc đời mình. Gặp một chú lùn ước mơ lớn lên sẽ chơi bóng rổ hay một chú bé dị tật ở chân nuôi mộng sau này trở thành ngôi sao bóng đá thì đó không phải là điều mà bạn nên chế nhạo. Một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ý nghĩa của ước mơ không phải ở chỗ nó có phù hợp với khả năng thực tế hay không. Điều quan trọng là nó cho phép bạn sống thêm một cuộc đời nữa với cảm xúc của riêng bạn, trong một thế giới mà bạn có thể hóa thân một cách hồn nhiên nhất vào đấng toàn năng. Như vậy, ước mơ không chỉ là chiếc bàn là tinh thần giúp bạn ủi phẳng những nếp nhăn của số phận mà còn là cách để bạn bắt gặp hình ảnh của Thượng Đế trong bản thân mình.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
Người con giai nói với em Hắn không phải là tấm hình đẹp trong sách Hắn chỉ là dãy phố nghèo lấm đất Không giấu che sự thật của lòng mình Chỉ là bờ đê nhiều khói và than Là con thuyền Luôn luôn kiếm tìm, luôn luôn từ bỏ Với cuộc đời thường em còn bao mối dây gắn bó Em đi được với hắn không?
Lưu Quang Vũ (Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi)
Hãy sống theo cách bạn muốn. Vì sau tất cả, chẳng ai quan tâm
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
I love you too, bao bei, with everything I am, and I’ll do it until the sun falls from the sky.
Kristen Ashley (Wild and Free (The Three, #3))
Hạnh phúc chưa bao giờ trọn vẹn khi ở giữa lưng chừng.
Anh Khang (Ngày trôi về phía cũ)
Không phải ai đọc sách cũng thành công. Nhưng lại có một sự thực rõ ràng khác là những người thành công đọc rất nhiều sách.
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
Có những cái sai không thể sửa được. Chắp vá gượng ép chỉ càng làm sai thêm. Chỉ có cách là đừng bao giờ sai nữa, hoặc phải bù lại bằng một việc đúng khác.
Lưu Quang Vũ (Hồn Trương Ba, da hàng thịt: tuyển kịch)
Tình yêu thương không bao giờ nên trở thành gánh nặng cho người khác và cho chính bản thân mình
Đặng Hoàng Giang (Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ)
Bao giờ mà chẳng thấy buồn khi nhìn lại những gì mình đã quá quen thuộc bằng một con mắt khác.
F. Scott Fitzgerald
Nước mắt/có bao giờ/khuây khỏa được/người ta...?
Trần Dần (Đi! Đây Việt Bắc!)
Bao nhiêu người chết Tiếng súng đóng đinh lên ngực cuộc đời Trên nền cũ tay ta phá nát Chưa xây xong được gì Những ước mơ tuổi mười tám của ta Tất cả còn đang dang dở Nụ cười trên môi thật khó
Lưu Quang Vũ (Gió và tình yêu thổi trên đất nước tôi)
Cuộc đời là một bộ phim mà trong đó ai cũng phải đóng một vai nào đó. Vậy sao không tỏa sáng trong vở diễn đời mình?
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
Tình cảnh của những đứa con trái đất chúng ta mới kỳ lạ làm sao! Mỗi chúng ta đến đây như một chuyến viếng thăm ngắn ngủi. Ta không biết để làm gì, nhưng đôi khi ta tin rằng ta cảm nhận được điều đó. Song, nhìn từ cuộc sống thường nhật mà không đi sâu hơn, ta biết rằng: ta đến đây vì người khác - trước hết vì những người mà hạnh phúc của riêng ta phụ thuộc hoàn toàn vào nụ cười và sự yên ấm của họ, kế đến là vì bao người không quen mà số phận của họ nối với ta bằng sợi dây của lòng cảm thông.
Albert Einstein (The World As I See It)
Trước mơ về những chuyến đi, giờ còn mong cả những chuyến về.
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
Lịch sử giống như được viết trên một tấm da, có thể cạo đi và viết lại bao nhiêu lần cũng được.
George Orwell (1984)
Khi bạn giữ một điều bí mật về mình hay về ai đó, bạn sẽ không bao giờ quên. Những chuyện bạn nói ra rồi, bạn sẽ quên mất.
Nguyễn Ngọc Thuần (Vừa Nhắm Mắt Vừa Mở Cửa Sổ)
Chỉ cần em nắm tay anh Bao nhiêu giông gió sẽ thành tình yêu
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Một người này có thể sống trong ký ức của một người kia, không chỉ hình ảnh mà cả tiếng nói lẫn thái độ. Bạn đã bao giờ bắt gặp những cuộc trò chuyện trong tâm tưởng chưa? Trong nhiều trường hợp, những cuộc trò chuyện như vậy lại sống động hơn và chân thật hơn khi đối mặt ngoài đời. Có thể bạn không tin những điều tôi nói nhưng nếu bạn biết rằng trong vương quốc của tâm tưởng, nơi con người ta không cần phải vót nhọt thái độ theo hoàn cảnh, không cần phải thu xếp lời ăn tiếng nói để sự thẳng thắn khỏi bị đánh lưới thì bờ cõi của sự chân thật được mở rộng đến vô biên và mỗi ý kiến cá nhân đều có một ngai vàng tráng lệ của riêng mình.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
Hoặc cũng có thể là vì, sau những lần thất bại trong cuộc sống, sau những va vấp của tuổi trẻ, từ bao giờ chúng ta đã tự thuyết phục bản thân rằng mình là một người bình thường, mình không có gì đặc biệt, rằng hãy thôi mơ mộng viển vông, hãy chấp nhận sống một cuộc đời bình thường, có những công việc bình thường. Và rồi chúng ta chết đi, trên tấm bia mộ ghi: "Đây là nơi yên nghỉ của một người hoàn toàn bình thường.
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
Vậy chúng ta không cần thưởng trẻ. Nếu có muốn thưởng thì đừng bao giờ thưởng tiền. Người lớn chúng ta quá sùng bái kim tiền rồi tưởng trẻ cũng ham những cái đỉnh, con voi như chúng ta. Thực là lầm lẫn! Hễ trẻ có đủ nhu cầu rồi, thì chúng coi giấy bạc như giấy báo cũ vậy. Chỉ những trẻ cha mẹ không biết cách dạy mới thích tiền.
Nguyễn Hiến Lê (Săn sóc sự học của con em)
The thanks isn’t just for the wontons. Thank you also, in both this lifetime and the last, for being the only person to never look down on me,
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 1)
Cái chết bao giờ cũng là điều vĩ đại cuối cùng mà con người đạt đến. Bao nhiêu ngàn năm nay con người cứ khao khát thanh thản, khao khát tự do, bình đẳng, khao khát cả nỗi cô đơn tịch mịch nữa. Những điều đó đều nằm trong cơ thể của cái chết
Nguyễn Bình Phương (Những đứa trẻ chết già)
Cả đời phấn đấu, các bạn yên tâm. Cái gì của mình là của mình, cái gì không phải là của mình thì KHÔNG BAO GIỜ GIỮ ĐƯỢC. Ngay cả cái của mình, đẳng cấp là mình DÁM buông bỏ hết khi cần để làm lại từ đầu, mình có tài năng, có ý chí, có sức khỏe mà, sợ gì?
Tony Buổi Sáng (Trên đường băng)
Triết lý là biến hơi thở thành khói thuốc, và triết gia là những kẻ bị ung thư tinh thần.
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
I detested their blind, thoughtless, automatic acquiescence to it all, their simpleminded patriotism, their prideful ignorance, their love-it-or-leave-it platitudes, how they were sending me off to a war they didn't understand and didn't want to understand. I held them responsible. By God, yes, I did. All of them - I held them personally and individually responsible - the polyestered Kiwanis boys, the merchants and the farmers, the pious churchgoers, the chatty housewives, the PTA and the Lions club and the Veterans of Foreign Wars and the fine outstanding gentry out at the country club. They didn't know Bao Dai from the man in the moon. They didn't know history. They didn't know the first thing about Diem's tyranny, or the nature of Vietnamese nationalist, or the long colonialism of the French - this was all too damn complicated, it required some reading - but no matter, it was a war to stop the Communists, plain and simple, which was how they liked things, and you were a treasonous pussy if you had second thoughts about killing or dying for plain and simple reasons.
Tim O'Brien (The Things They Carried)
The sorrow of war inside a soldier's heart was in a strange way similar to the sorrow of love. It was a kind of nostalgia, like the immense sadness of a world at dusk. It was a daness, a missing, a pain which could send one soaring back into the past. The sorrow of the battlefield could not normally be pinpointed to one particular event, or even one person. If you focused on any one event it would soon become a tearing pain.
Bảo Ninh (The Sorrow of War: A Novel of North Vietnam)
Mối tình đầu tiên đôi khi không phải là người mà bạn dành tặng nụ hôn đầu hay người mà bạn hẹn hò lần đầu tiên. Mối tình đầu tiên chính là người mà cho dù có gặp gỡ ai bạn cũng sẽ vô-tình-so-sánh với người ấy. Là người mà dẫu đã cố quên biết bao lần, họ vẫn lì lợm ở lại trong tim bạn. Lúc ấy, họ mới chính là người yêu đầu tiên của bạn
Phan Ý Yên (Tình Yêu Là Không Ai Muốn Bỏ Đi)
Chúng ta đã nhiều lần chết đi dù vẫn đang tồn tại giữa bao người khi nhìn thấy nhau nhưng không cách nào bước tới khi lướt qua nhau và nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhói khi rời xa nhau mà ngay cả ánh mắt cũng không bước đi nổi xót xa nào hơn…
Nguyễn Phong Việt
His heart raced in his chest, and his palms were covered with sweat, humiliated by his loss of self-control. He really had been alone for too long, if he could mistake a tiny sliver of kindness and care from someone for sincere tenderness. Like an idiot.
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 2)
Chu Wanning had spent two-and-a-half million… On sweets…
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 2)
Cái vẻ đẹp của sự mông muội nghèo nàn thật là vừa thú vị vừa đắng ngắt. Nó giống như vẻ đẹp của những bản mường dân tộc hiu hắt ở Việt Nam, vẻ đẹp của những gánh hàng cực nhọc của dân ngoại tỉnh ra thành phố kiếm sống, vẻ đẹp của con trâu đi trước cái cày theo sau... Đã bao giờ bạn thấy cảnh hàng đoàn Tây chĩa ống kính camera vào... mông những người nông dân nước mình đang bán mặt cho đất bán lưng cho giời? Họ tách tách xong thì khoe ảnh đẹp. Tôi cố cười nhưng trong lòng chua chát.
Nguyễn Phương Mai (Tôi Là Một Con Lừa)
Hẳn cuộc đời đã làm sai gì đó Nên ít năm gặp lại, bạn khác nhiều Lòng thơ dại giờ hoài nghi tất cả Những thành trì nay cỏ mọc, tường xiêu. Hẳn cuộc đời đã làm sai gì đó Hẳn chúng mình đã rời khỏi giấc mơ Hẳn sau đó mỗi người đi mỗi ngả Chuyện hôm xưa không nhắc lại bao giờ. Hẳn là mình đã làm sai gì đó Giữa hai ta nay dâu bể, non ngàn Dẫu chỉ cách một chiếc bàn dăm tấc Mà tuyệt mù như vạn lý quan san. Ừ, cuộc đời đã làm sai gì đó Chứ tụi mình đâu hẳn có gì sai. Duyên phận lắm mới cùng đi một đoạn Còn so đo chi kể ngắn hay dài.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Viết điên lên. Viết bất cứ cái gì; viết về gió, nước mắt, mây đen, tàn thuốc, bình minh, tiếng xe cộ, vệt mây đỏ, tiếng va chạm của kim khí, chậu hoa héo, chim, áo phơi, hang xóm, máu, bàn tay. Viết cho mệt nhoài thân thể, rã rời trí óc, tê chết ngòi bút, lạnh buốt hơi thở. Viết như chưa từng viết bao giờ. Viết cho hoang phí hết sức khoẻ, tiêu tán hết những con đường, mòn nát hết những trang giấy trắng trên đời. Viết cho chết lẵng hồn tất cả những hi vọng của trái đất. Viết như giã biệt đời sống, tuyệt bút gửi lại miền Bắc Cực và Nam Cực. Tôi ôm cả địa cầu trong đại dương chưa khám phá của Mực và Máu.
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
...đừng cầu nguyện để đời bạn không phải trải qua những nghịch cảnh, khó khăn. Mà cầu nguyên để bạn đủ sức lực để đương đầu với những sóng gió của cuộc đời.
Rosie Nguyễn (Tuổi Trẻ Đáng Giá Bao Nhiêu)
Ở trên đời này có lòng tin nào thâm thúy và trong sạch hơn lòng tin ông thầy của các bé không? Lòng tin trời phật của người lớn chúng ta vị tất bằng. Thầy giáo đối với em nhỏ là một vị thần bằng xương bằng thịt, cho nên các em nghe lời thầy hơn cha mẹ nhiều khi mến thầy hơn cha mẹ, những đầu xanh đó, ta muốn nắn sao thì nắn, muốn nhồi gì vào thì nhồi, muốn hướng nó về đâu cũng được mà có bao giờ ta tự hỏi lời dạy của ta thiệt đúng chưa, phương pháp của ta hoàn toàn chưa? Có bao giờ ta nghĩ các em nhỏ ấy, trong 20-30 năm nữa sẽ thay ta để nắm vận mạng của quốc gia không? Tâm hồn các em trong sạch đầu óc các em sáng suốt thì tổ quốc sẽ được nhờ, nếu không thì cả nòi giống sẽ lụn bại để đợi lúc bị tiêu diệt. Có bao giờ chúng ta ngộp trước nhiệm vụ như quá sức chúng ta đó không?
Nguyễn Hiến Lê (8 bài tựa đắc ý)
Bọn cún chúng tôi căn bản là thân thiện với loài người. Loài người yêu thương chúng tôi và chúng tôi đáp lại bằng một tình cảm còn sâu sắc hơn. Tình cảm đó không cần phải học. Nó như một thứ bản năng có sẵn trong máu. Thậm chí, tình yêu và lòng tin vô điều kiện đó có thể được coi như một phẩm giá. Nhưng không phải những gì thuộc về loài người đều tốt. Lão Hiếng thuộc về loài người. Nhưng lão không tốt. Vì thế chúng tôi phải trả giá cho sự tin cậy của mình. Khi bạn quá tin cậy hoặc sùng bái một ai, chắc chắn bạn không bao giờ đề phòng, thậm chí nghi ngờ. Và đôi khi bạn chết vì niềm tin ngây thơ của mình.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
Our people, our history, our struggle is more than a war, more than a fall, more than a favorite dish, more than one monolithic political opinion, more than one dialect, one gender, one nation, one flag. Respect and love to the diaspora - as imperfect as I am, I am one of you and I am yours.
Bao Phi
Giữa điểm đi và điểm đến là quãng đường. Còn giữa chia ly và gặp lại, là cả một quãng đời. Đường đi dẫu dài nhưng bước hoài rồi cũng tới nơi, nhưng ta phải sống thêm bao nhiêu cuộc đời, mới đợi được người trở lại? Câu trả lời đối với một số người, có lẽ là không bao giờ. Bởi có những mối quan hệ mà một khi đã quay lưng lại với nhau thì không thể nào cứu vãn. Đơn giản vì chữ Duyên là một thứ có hạn kỳ. Mà Duyên giữa người với người lại càng chóng cạn, chẳng biết níu giữ bằng cách gì khi lòng đã muốn quay đi. Cái giá cho một lần quay lưng, đôi khi phải trả bằng cả đời đơn độc và lem nhem trong tối. Chuyện cũ như khói. Một lần quay lưng, phủi tay xua mất. Người đi thản nhiên chối bỏ. Chỉ còn đó Thương Nhớ vẫn nhẫn nại hồi sinh...
Anh Khang
Trà Long, làng mình bao giờ cũng đẹp. Cháu hiểu rõ điều đó hơn mẹ cháu. Làng mình đẹp, nhưng buồn. Hồi chú còn nhỏ, làng vui hơn. Cũng có thể làng vẫn thế thôi, nhưng bây giờ chú thấy khác. Khi lớn lên, người ta thường thấy mọi thứ khác đi, cháu ạ! Chúng ít rực rỡ hơn và ít trong suốt hơn. Nhưng dù sao chí vẫn tin trong mắt cháu, thế giới vẫn còn nguyên vẹn, dù ngày mai khi cháu đến đây thì chú đã đi rồi...
Nguyễn Nhật Ánh (Mắt Biếc)
and i wonder if i ever will find a language to speak of the things that haunt me most.
Bao Phi (Thousand Star Hotel)
How could he have guessed that Chu Wanning was actually so kind to him… That Chu Wanning’s lingering regret in the living world was him.
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 3)
A misunderstanding of one year is a misunderstanding. A misunderstanding of ten years is an injustice. A misunderstanding of a lifetime, from life unto death, is fate.
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 3)
Tôi là Bêtô. Tôi chưa bao giờ tự gọi tên tôi. Hôm nay là lần đầu và tôi ngạc nhiên nhận ra mình tự gọi tên mình rồi lim dim mắt lắng nghe cái âm thanh vừa thân thiết vừa bổng nhiên lạ lẫm đó ngân nga trong tai là một điều vô cùng thú vị. Nếu không tin bạn hãy thử gọi tên bạn một lần đi, bạn sẽ thấy lòng bạn nẩy mầm một cảm xúc gì đó như là sự trìu mến, nỗi hân hoan và niềm kiêu hãnh – cùng một lúc. Đó cũng là một trong vô vàn những điều thú vị mà cuộc sống cố tình giấu kín ở ngóc ngách nào đó trong tâm hồn của mỗi chúng ta theo cái cách các bậc cha mẹ vẫn giấu quà tặng con cái ở những nơi bất ngờ nhất trong nhà. Khám phá những điều thú vị đó, hay tìm thấy những món quà đó, chính là làm giàu thêm ý nghĩa của cuộc sống và bổ sung thêm lý do để cuộc sống trở nên đáng sống.
Nguyễn Nhật Ánh (Tôi Là Bêtô)
MY HEART HAS STILLED, and my thoughts turned to ash / Yet unexpectedly, the light of spring shines through the cold night. / Could it be that the heavens pity the blade of grass in the secluded valley? / Yet I fear that the world is unpredictable and full only of hardship.
Rou Bao Bu Chi Rou (二哈和他的白猫师尊)
No, Mo Ran. Think about it. Let go of your vicious hatred and look back properly. He once trained you in cultivation and martial arts, trained you in the art of self-defense. He once taught you how to read and write, taught you poetry and painting. He once learned how to cook just for you, even though he was so clumsy and got cuts all over his hands. He once… He once waited every day for you to come home, all alone by himself, from nightfall…till the break of dawn…
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 1)
Êm ái thay những giấc ngủ sang tháng tư có gió mát đem lại cho ta những giấc mộng thiên thần. Cứ nghĩ rằng người ta ở đời chịu bao nhiêu khổ luỵ, lo bao nhiêu thứ “bà rằn”, trải bao nhiêu nỗi buồn thương vô nghĩa, rồi rút cục lại làm nên thiên tứ đỉnh chung, giàu thiên ức vạn tải, buông xuôi hai tay xuống cũng là hết, hết cả, không hơn gì một anh nghèo rớt mùng tơi không có tấc đất cắm dùi, không có cả vợ cả con để chia lo sẻ buồn…thì mình lại càng thấy hưởng được phút nào nhàn nhã, sống được phút nào thong thả với nội tâm mình, tức là được lãi…
Vũ Bằng (Thương Nhớ Mười Hai)
Mo Ran was categorically a piece-of-shit jackass, but the sixteen-year-old budding jackass of his previous lifetime simply couldn’t compare to the thirty-two-year-old veteran jackass of the present. This guy grew more shameless with each passing day.
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 1)
It hurt too much, holding someone in his heart like this, hidden carefully in the very depths of his thoughts. It was fine if that person didn’t like him, as long as he could think about that person quietly and protect them silently. It was fine if he couldn’t have that person. All of it was fine.
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 2)
Xu hỏi viết gì mà lúi húi hoài vậy. Cậu cười, đang dẫn một người đi ngủ. Mấy trò chữ nghĩa tào lao thôi mà. - Họ có bao giờ hỏi ông sao lại để họ sống khổ sở vậy không, những nhân vật của ông ấy? Xu thắc mắc. Cậu ngạc nhiên vì câu hỏi đó. Hình dung một ngày nào đó có người đến và hỏi sao mi không để cuộc đời ta suôn sẻ mà phải bị dập vùi đến vậy? Chắc ông Nguyễn Du phải trốn gầm giường khi nhác thấy bóng Thúy Kiều ngoài ngõ.
Nguyễn Ngọc Tư (Sông)
Tôi không biết có đúng hay không, chỉ biết bao nhiêu người chìm đắm trong Hoa Tư mộng hư ảo, đắm chìm trong tình yêu, muốn giữ mãi cho mình tình yêu đó, kỳ thực đều là những người yếu đuối. Con người ta điều quý nhất là gì? Không phải là tình yêu, mà là lòng can đảm tiếp tục sống vì tình yêu. Nhưng những người tôi gặp không ai hiểu đạo lý này.
唐七公子 (Hoa Tư Dẫn)
Ngày mai khi cháu nghe thấy tiếng còi tàu thì chú đã ở xa ngoài năm trăm dặm. Có một bài hát đã hát như thế. Chú đã nghe bài hát buồn bã này nhiều lần, nhưng không bao giờ chú nghĩ bài hát đó lại hát cho chú và người chú yêu dấu. Ngày mai, khi cháu đến tìm chú hẳn lúc ấy mặt trời đã lên và những cánh phượng cuối cùng của mùa hè đang bắt đầu ứa máu. Nhưng Trà Long yêu thương của chú, chú vẫn tin rằng, dù sao lúc ấy cháu cũng sẽ không khóc, cháu sẽ không khóc, có phải thế không?
Nguyễn Nhật Ánh (Mắt Biếc)
Unfortunately, it was too late. They watched helplessly as three characters written in exquisite and powerful calligraphy slowly appeared on the silver handle of the willow vine. Ah! Jiangui: What the Hell. The holy weapon “Ah! What the Hell?!
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 1)
Phụ nữ Việt Nam - dù đa phần rồi trở thành mẹ, thành chị, thành em gái, thành bà và có vai trò rất lớn trong nuôi dạy con cái - lại chứa trong mình quá nhiều ngờ vực, đè nén và những cảm giác tuyệt vọng không tên mà họ thường không chia sẻ với người khác. Nhưng có lẽ vì thế mà những đứa trẻ cũng giấu những ý nghĩ thật của chúng và, ngày cả khi trở thành vợ thành chồng người khác, có thể chưa bao giờ học được cách trình bày ý mình rõ ràng, bảo vệ ý mình một cách quyết liệt, học cách nổi giận và đối đầu với sự nổi giận của người khác một cách vững vàng, không sợ sệt mà cũng không quay mặt đi. [116-117]
Phan Việt (Xuyên Mỹ (Bất Hạnh Là Một Tài Sản, #2))
Từ lúc ta biết nhìn lại và mỉm cười trên những mất mát là khi ta biết mình bắt đầu sống một cuộc đời vô cảm dù bên kia nắng ấm biết bao nhiêu… Không ai mang những nỗi đau ra so sánh trong tình yêu bởi vết thương nào trong tim người cũng không đáy có người cần nỗi buồn để soi mình có trẻ dại nhưng có những nỗi buồn làm bạc tóc con người ta mãi mãi (như ta đang bạc tóc mổi ngày…) Bên kia là nắng ấm… sao mưa gió còn siết chặt trên vai khi người trở về với cuộc đời người từng sống khi người ngồi trong ánh sáng (chứ không phải là bóng tối) mà vẫn thấy mình đơn độc khi người giang tay ra mà trái tim khép chặt khi người đau mà không thể khóc… ta chỉ biết mỉm cười trong nước mắt! (Lạy trời còn biết phải làm sao?) Ta muốn đánh đổi với cuộc đời nhưng cuộc đời có cho ta đánh đổi đâu ta muốn mang người ra khỏi vùng nắng ấm giữa rét buốt ta đủ yêu thương để người vẫn sống mà không cần mặt trời qua đây... Bên kia là nắng ấm nhưng ta biết trong lòng người chỉ có mưa bay...
Nguyễn Phong Việt
Chu Wanning! This venerable one wasn’t wrong to treat you the way he did in his previous life! Even after coming back to life, the mere sight of you is still aggravating! Fuck all eighteen generations of your ancestors! Chu Wanning was unaware that his beast of a disciple was going to fuck all eighteen generations of his ancestors.
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 1)
Nhân loại rất sợ cái gì mập mờ. Mỗi khi không kiếm ra được nguyên nhân của một hiện tượng nào đó, chúng ta thường hay lo sợ đau khổ. Một lí do, dù sai đi nữa cũng còn hơn là không có lí do. Đây, một trường hợp rất bình thường: nửa đêm bạn thức dậy, thấy đau bao tử. Bạn tìm nguyên nhân, nhớ lại xem ban ngày đã ăn những gì: "À! tại trái dưa đó rồi!" Nguyên nhân có thể phức tạp hơn nhiều: do các thức ăn cũng có, do thần kinh cũng có, do tranh biện khá hăng trong bữa cơm, lo lắng vì có tin sở sắp đuổi bớt nhân viên ... Nhưng đổ tội riết cho trái dưa vẫn là dễ hơn.
Nguyễn Hiến Lê (Luyện Lý Trí)
It was you who gave me faith...and in the end, you were the reason I lost that faith. You said I didn't care about anything, that I had nothing to lose, so it didn't matter. But when you stepped onto that path, do you know what I lost? I was never the person who didn't care. It was you.
Rou Bao Bu Chi Rou (Remnants of Filth: Yuwu (Novel) Vol. 1)
Gửi Tết rồi lại còn phải lo biếu Tết. Bao nhiêu bạn bè thân thích xa gần buôn bán, giao thiệp với mình, làm ơn làm huệ cho mình, nhất thiết phải moi trí óc ra mà nhớ cho kỳ hết để đem đồ đến biếu. Biếu như thế không phải là đút lót, mà chỉ là để tỏ cái tinh thần thương yêu, cởi mở, thực thi quan niệm "thêm bạn bớt thù", san bằng những mâu thuẫn để cho người ta có dịp biểu thị những tình cảm, những ý niệm thắm thiết mà người ta không biểu thị được trong những ngày thường trong năm phải làm ăn vất vả, đầu tắt mặt tối không có thì giờ viếng thăm nhau, trò chuyện cùng nhau lâu.
Vũ Bằng (Thương Nhớ Mười Hai)
Hôm nay sẽ không mở cửa cho bất cứ ai, không nói chuyện, không ăn, không loanh quanh, chỉ ngồi trong phòng, ngồi như chết, đã chết, như kẻ bị cầm tù, như bị treo án, bị nhốt, tự mình nhốt mình lại, không tha thứ, không tha thứ cho bất cứ sự vi phạm nào trong lãnh vực tuyệt đối cô độc của mình.
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
Khi ta mỉm cười và nói – không sao là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con… Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương những giọt nước mắt rơi không thành tiếng những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết mãi đến tận cuối đời… Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm biết đến bao giờ mới mở ra? Khi ta mỉm cười và nói – có gì đâu phải xót xa? là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào ! Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối ta có thật lòng yêu? Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt ta kiệt sức vì lo toan… Khi ta mỉm cười và nói – cảm ơn là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ sao ta không chọn lựa để quên? Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất? Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút chẳng phải những gì ta cần chỉ là được xiết tay nhau? Khi ta mỉm cười và nói – thật sự rất đau là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại… ” - Khi ta mỉm cười và nói...
Nguyễn Phong Việt
Dưới mắt Tereza, sách vở là biểu tượng cho hội tình thương bí mật. Bởi đó là khí giới duy nhất cô có trong tay để chống chọi với cái thế giới thô bỉ, nhơ nhớp chung quanh cô. Nhất là tiểu thuyết. Cô đọc bất cứ quyển gì cô vớ được trong tay, từ Fielding cho đến Thomas Mann. Sách vở không những giúp cô tạm thời thoát khỏi đời sống buồn nản, chán ngắt cô đang vương mắc, nó còn mang ý nghĩa khác: cô rất thích đi bộ xuống phố, trên tay ôm một quyển sách. Với cô quyển sách có ý nghĩa giống như cách đây gần thế kỉ người đàn ông lịch sự, bảnh bao cầm trên tay cây can khi bước ra đường phố. Nhờ quyển sách cô thấy mình khác những người chung quanh.
Milan Kundera (The Unbearable Lightness of Being)
Chu Wanning was struck utterly speechless. He opened his eyes, and the blood that had been frozen in his veins began to circulate again. For a while, he didn’t know what to say as he stared silently at Mo Weiyu, who stood by the bed with a complicated expression. Then, slowly, a clear verdict formed in Chu Wanning’s gaze: Moron.
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 2)
Cuộc đời tôi chấm dứt ở tuổi hai mươi. Từ đó trở đi nó chỉ là một chuỗi bất tận những hồi tưởng, một cái hành lang tối mịt ngoằn ngoèo chẳng dẫn tới đâu cả. Mặc dù thế tôi vẫn phải sống tiếp, lay lắt từng ngày trống rỗng, tiễn từng ngày trống rỗng ra đi. Trong những ngày đó, tôi phạm biết bao sai lầm. Không, nói vậy chưa đúng - đôi khi tôi có cảm giác là mình chỉ làm độc có một việc: phạm sai lầm. Tôi cảm thấy như mình đang sống dưới đáy một cái giếng sâu, hoàn toàn khép kín trong bản thân mình, nguyền rủa số phận, căm ghét mọi thứ ở bên ngoài. Thỉnh thoảng tôi mạo hiểm ra khỏi cái giếng, ra cái điều ta đây còn sống. Chấp nhận bất kỳ cái gì đến, đi qua dòng đời một cách vô cảm.
Haruki Murakami (Kafka on the Shore)
He murmured, “Three thousand, seven hundred and ninety-nine.” He had counted as he walked. That was the number of steps up to the main gate, the number of steps that Chu Wanning had climbed that day, carrying him on his back. He was certain that for as long as he lived, he would never forget Chu Wanning’s hands, cold as ice, chafed raw and bloody.
Rou Bao Bu Chi Rou (The Husky and His White Cat Shizun: Erha He Ta De Bai Mao Shizun (Novel) Vol. 4)
Bây giờ, lần đầu tiên, mình nhận ra cậu cũng là một con người như mình. Mình đã nghĩ đến những quả lựu đạn của cậu, đến cái lưỡi lê và các thứ vũ khí của cậu; nhưng bây giờ, mình nhìn thấy vợ cậu, cũng như nhìn thấy mặt cậu và những gì giống nhau giữa hai chúng mình. Bạn ơi, hãy tha thứ cho mình. Bao giờ chúng ta cũng nhìn ra sự việc một cách quá muộn. Tại sao người ta không nói cho bọn mình rằng chính các cậu, các cậu cũng chỉ là những con chó khốn khổ như bọn mình, rằng các bà mẹ của các cậu cũng đau khổ như mẹ chúng mình, rằng chúng ta đều sợ chết như nhau, đều chết một cách giống nhau, chịu những nỗi đau đớn như nhau? Bạn ơi, hãy tha thứ cho mình; làm sao cậu lại có thể là kẻ thù của mình?
Erich Maria Remarque (All Quiet on the Western Front)
...Bộ dạng nằm trước mặt kia đột nhiên trở người. Nàng định choàng người bước khỏi giường thật nhanh. Đã lâu lắm rồi, chẳng bao giờ giữa nàng và anh có cái ôm siết chặt, nụ hôn ngọt ngào, những gần gũi yêu thương. Cùng nằm trên một chiếc giường mà đối diện nàng luôn là tấm lưng băng giá. Trời sáng cũng là lúc anh rời khỏi. Tại sao lại thế? Nàng nào có lỗi gì. Không yêu, anh vẫn lấy nàng làm vợ được sao? Chỉ để mà chăm sóc, lo lắng cho anh? Nước mắt nuốt ngược vào trong, nàng chọn sự im lặng. Vợ của một người đàn ông trên con đường thành đạt liệu còn mong chờ điều gì nữa? Biết bao nhiêu người hằng ao ước được như nàng cơ mà. Đúng rồi. Đúng vậy rồi. Anh đang quay người lại. Nàng rùng mình. Mắt nàng nhắm chặt. Thiếp đi nào. Chỗ của nàng không phải ở đây. Nàng phải quay về gặp chàng. Nếu không, hẳn chàng sẽ cô đơn lắm! - Anh đây em! Giọng của chàng. Nàng mừng rỡ, mở mắt ra. Đúng là gương mặt chàng cùng nụ cười trìu mến, thân yêu. - Em đang mơ? - Không. Đây là thực! Nhìn quanh quất, nàng nhận ra mình vẫn đang nằm trên giường. Phòng ngủ với bao nhiêu đồ đạc, cách bài trí không lẫn vào đâu được. Chỉ duy nhất một điều lạ lùng đang hiển hiện. - Tại… tại sao anh lại ở đây? Vậy thì... chồng em... chồng em đâu? Bàn tay chàng dịu dàng vuốt lên mái tóc dài mượt mà của nàng. - Đừng lo. Bây giờ em không cần mơ để gặp được anh nữa. Cũng không sợ chỉ mình em già đi, xấu xí. Anh sẽ trải qua tất cả, cùng với em, ở đây. - Thật không anh? Thật vậy không anh? Chàng mỉm cười, đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào nhất nàng từng biết tới. Đó hẳn là một nụ hôn thực sự, không thể là mơ...
Lưu Quang Minh (Thực Hay Mơ)
NHỮNG NGƯỜI YÊU BƯU THIẾP (Dịch bài hát Postcards Lovers – Stacey Kent, để tặng những người yêu bưu thiếp) Bỗng gần đây mình rất yêu bưu thiếp Yêu nhất là những tấm viết vu vơ Dẫu bạn có nguệch ngoạc rồi quên gửi Mình đâu nguôi háo hức đợi và chờ. Mình hình dung bạn đứng trên cầu cảng Trông tàu xa, nắng chiếu ở trên đầu Hay tẩn mẩn chọn lựa từng tấm thiếp Trước quầy hàng bao kẻ lạ chào nhau. Bạn có trải qua nhiều đêm lãng đãng Viết linh tinh trong góc quán cô đơn? Những dòng chữ thuần nhiên tràn xúc cảm Gửi cho mình mà tự sự nhiều hơn. Mình giữ cả, dẫu chẳng theo thứ tự Tháng ngày hay là nơi chốn bạn qua Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa Và có thể khi chúng mình gặp lại Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua. Bạn có tìm được đồng hành lý tưởng Trong những ngày ôi những bướm cùng hoa? Hay bạn nhớ đến cồn cào gan ruột Chốn đông vui chợt thấy bóng quê nhà? Mình đọc mãi những dòng trên bưu thiếp Từ chốn nào xa lắc của hành tinh Không tưởng nổi đời bạn giờ sao nữa Bạn thành ai sau mỗi dặm hành trình? Bưu thiếp vẫn giữ hộ mình ký ức Những chân trời xa lắm ở ngoài kia Nơi mình giấu trong tận cùng khiếp sợ Hay những nơi mình thực đã mơ về. Đời lạ vậy, cứ như là bắt buộc Những người yêu bưu thiếp dễ đi xa Và có thể khi chúng mình gặp lại Thì rất nhiều năm tháng đã trôi qua.
Nguyễn Thiên Ngân (Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời)
Vào thời kỳ mà chúng ta đang nói tới ấy thì các thành phố bị bao phủ bởi một thứ mùi hôi mà con người văn minh ngày nay không thể hình dung nổi. Ðường sá hôi mùi phân, sân sau hôi mùi nước tiểu, cầu thang hôi mùi gỗ mủn và phân chuột, bếp hôi mùi bắp cải thối và mỡ cừu; những căn phòng đọng khí hôi mùi bụi lưu cữu, buồng ngủ hôi mùi khăn giường nhơn nhớt, mùi nệm nhồi lông ẩm ướt và mùi ngọt hăng của bô nước tiểu. Ống khói hôi mùi lưu huỳnh, lò thuộc da hôi mùi dung dịch kiềm, lò mổ hôi mùi máu đông. Người hôi mùi mồ hôi và áo quần lâu không giặt; miệng hôi mùi răng sâu; từ bao tử tỏa ra mùi hành và khi cơ thể không còn trẻ trung nữa thì hôi mùi pho mát ôi, mùi sữa chua và mùi ung nhọt. Sông hôi, quảng trường hôi, nhà thờ hôi, gầm cầu hôi mà cung điện cũng hôi. Người nông dân cũng hôi như vị linh mục; gã học việc cũng hôi như vợ người thợ cả; toàn giới quý tộc hôi; phải, ngay cả đức vua cũng hôi như một con thú dữ còn hoàng hậu hôi như một con dê già, mùa hè cũng như mùa đông...
Patrick Süskind (Perfume: The Story of a Murderer)
I want you to guard against those who demand that you die just to prove something. It is not that I advise you to respect your life more than anything else, but not to die uselessly for the need of others… for you still have many years ahead of you. Many years of joy and happiness to experience. Who else but you can experience your life?
Bảo Ninh
Tôi không thể sống với bất cứ ai nữa. Tôi chỉ có thể sống một mình. Nói chuyện với bất cứ ai, chỉ trong vài giây là đủ để tôi nuốt hết tất cả sự trống rỗng nông cạn của đời sống họ. Vẫn bấy nhiêu lo âu sợ hãi, vẫn bấy nhiêu tình cảm xúc động, vẫn bấy nhiêu chật hẹp tâm tư, khắp mọi chân trời, con người hoàn toàn giống nhau. Mười ngàn năm trước, con người vẫn như thế; người ngàn năm sau, con người vẫn như thế: dè dặt, lo sợ, yếu đuối, hèn nhát, kiêu căng, hào nhoáng bần tiện, cạn cợt, thấp hèn, biếng nhác, bất mãn và tự mãn một cách ngu xuẩn.
Phạm Công Thiện (Mặt trời không bao giờ có thực)
...Quả thật vậy, khuya, sau khi tắt đèn, vừa nhắm mắt lại chú đã thấy mình ở một nơi xa lạ. Mọi thứ đều sáng choang. “Chào anh, anh đến rồi à!” Ai gọi mình thế nhỉ? Chú quay lưng lại. Ồ, một cô gái xinh đẹp. Nụ cười của nàng tươi như hoa. “Vâng, chào cô. Cô ơi, đây là đâu?” “Còn ở đâu nữa, anh!” Chú nhìn quanh quất một hồi mới đập vào mắt tấm biển to đùng trên cao đề mấy chữ: “Câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu”. A ha! Chú reo lên. Đúng như mình nghĩ. Nhưng chú cứ vờ vĩnh: “Hôm nay chưa phải là chủ nhật mà…” “Đã gọi là đồng điệu thì không cần “đến hẹn lại lên”, anh ạ!” Ôi tuyệt vời! Trúng y boong ý chú! Cơ mặt chú dãn duỗi hẳn ra, thoải mái như ở nhà. “Đúng đúng! Thế những người khác đâu rồi cô nhỉ?” Nàng lại nở nụ cười, ánh mắt hướng vào bên trong. Khung cảnh sáng đến lóa mắt dần dịu đi, nhường chỗ cho nào bàn nào ghế. Và vô số con người có mặt ở đây tự lúc nào. Chú bước chậm rãi qua cánh cửa lớn, ôi chao bầu không khí gì thế này? Ập vào chú là cảm giác hết sức vui vẻ gần gũi. Bên tai phảng phất điệu nhạc du dương cùng những tiếng trò chuyện nói cười hoan hỉ khoan thai. “Chào người anh em!” Một anh chàng vừa trông thấy chú đã vội chạy ra tay bắt mặt mừng. “Xin chào! Ở đây đông vui quá. Thế mà tôi không biết.” “Tất nhiên rồi. Chắc chắn anh sẽ rất vui khi tham gia câu lạc bộ này.” Anh ta kéo chú vào một bàn có ba bốn người đang bàn luận sôi nổi vấn đề gì đấy. Mấy người kia trông thấy chú liền reo lên: “Ôi lâu quá không gặp, ngồi xuống đi bạn hiền của tôi!” Bạn hiền của tôi? Lâu quá không gặp? Quái, chú đã gặp họ bao giờ đâu mà bảo lâu với chẳng nhanh. Đang nghĩ nghĩ ngợi ngợi thì anh chàng kia đã lên tiếng: “Anh không phải băn khoăn. Ở đây chúng tôi đón tiếp người mới đều như thế cả.” Thích thật, chú cười toe toét, ngồi vào bàn cùng với họ. “Anh có thích hát không?” “Không!” – Chú lắc đầu quầy quậy. “Vậy anh thích nhảy không?” “Cũng không!” – Chú nhún vai. Mấy người trong bàn hết nhìn chú lại quay sang nhìn nhau. Nhưng rất nhanh để một người nữa nêu thêm câu hỏi: “Thế ắt hẳn anh rất mê đọc sách, và tất nhiên là văn chương?” “Không!” “A thôi tôi biết rồi! Anh rất đam mê hội họa!” – Tiếng nói khác vang lên. “Thưa, không đâu…” Mất chú ít thời giờ nữa trước khi họ đồng thanh reo to: “Lần này đảm bảo chính xác! Anh tôn thờ sắc đẹp, anh thích phụ nữ, trúng phóc rồi chứ gì!” Ý họ nói chú mê gái. Chú cũng chẳng rõ nữa. Có thể có hoặc có thể không. Chỉ biết từ lâu lắm rồi chú ở mãi một mình. Không hẹn hò, không cặp bồ cặp bịch, không yêu ai, quen ai, gặp ai… Sắc mặt chú xụ xuống trông thấy, mấy người kia hoảng quá vội vã trấn an. “Ôi ông anh ơi, đã đến đây là phải vui vẻ chứ. Vui lên đi nào, đời có là bao nhiêu. Tôi dắt anh sang chỗ đám các cô trẻ đẹp nhé!” Lặng lẽ bước theo người dẫn đường, đầu óc chú mông lung, mắt chắm chúi theo từng bước chân mình. Chú chẳng nghĩ được lâu hơn khi giọng nói ngọt ngào thân quen từ đâu rót tuột vào tai, vội vã ngẩng đầu lên. “Anh không thoải mái à?” Chính là cô gái ban nãy ở ngoài cửa. Lạ thật, hẳn là chú đã từng gặp nàng đâu đó rồi, đoan chắc nhưng vắt óc mãi không nhớ ra. “Không! Tôi thích lắm…” - Chú lúng túng. “Vậy anh ngồi xuống đây, thư giãn nào…” Nàng kéo chú ngồi xuống ghế, nháy mắt với anh chàng kia. Anh ta vẫy tay rồi nhanh chóng mất hút vào đám đông chộn rộn. “Thế nhé. Tôi giao ma mới này cho cô đấy.” Còn lại chú và nàng. Không gian bây giờ cảm tưởng như chỉ có hai người. Thật lạ lùng, đám đông dường như đang dạt đi, ra xa, xa mãi, xa tít. Nàng tiếp tục nở nụ cười tươi như hoa: “Sao anh lại muốn tham gia câu lạc bộ này?” Câu hỏi đến với chú bất ngờ. Tại sao? Ừ nhỉ, tại sao thế? Tại sao chú không mảy may chút xíu đắn đo tức tốc gọi điện đăng ký tham gia vào chốn đây. Chú còn nhớ tâm trạng mình đã hết sức mừng rỡ như vớ được vàng khi biết được trên đời tồn tại một nơi tuyệt vời thế này. “Bởi vì… từ lâu tôi cứ ngỡ… chẳng bao giờ có cái gọi là câu lạc bộ Những tâm hồn đồng điệu…” – Giọng chú chùng hẳn xuống, cổ họng thấy nghèn nghẹn...
Lưu Quang Minh (Những Tâm Hồn Đồng Điệu)
Tình bạn thật lạ kỳ. Khi yêu, người ta nói đến tình yêu. Giữa những người bạn chân chính với nhau, người ta không nói đến tình bạn. Tình bạn, người ta kết bạn mà không cần phải gọi tên hay bình phẩm gì về nó. Mạnh mẽ và yên ắng. Nó kín đáo. Rắn rỏi. Đó là sự lãng mạn của những người đàn ông. Chắc nó phải sâu sắc và bền vững hơn tình yêu để người ta không vung vãi nó một cách ngớ ngẩn bằng ngôn từ, tuyên bố, thơ văn. Nó phải đem lại sự thỏa mãn lớn hơn tình dục bởi nó tách bạch khỏi lạc thú và những lúc người ngứa ngáy vì thèm... Đàn ông và đàn bà sẽ không bao giờ yêu nhau chân thành bằng hai người bạn vì quan hệ nam nữ bị sự quyến rũ làm cho thối nát. Họ diễn kịch. Tệ hơn, mỗi người trong số họ đều tìm những vai đẹp. Sân khấu. Hài kịch. Dối trá. Trong tình yêu không có sự an toàn vì mỗi người đều nghĩ rằng mình phải che đậy, rằng có thể anh ta không được yêu như chính con người của anh ta. Bề ngoài. Mặt tiền rởm. Một tình yêu lớn là một lời nói dối thành công và luôn luôn được đổi mới. Một tình bạn, đó là một chân lý không ai phủ nhận được. Tình bạn trần trụi còn tình yêu thì được bôi son trát phấn.
Franz Kafka (Diaries, 1910-1923)